Chương 72: Thẻ thân phận

Sau khi thu dọn qua loa, mọi người liền theo chân Lão Lữ đến địa điểm trò chơi. Có lẽ đúng như Lão Lữ nói, vì ông ta thường xuyên bán hàng rong trên đường phố nên rất quen thuộc với những con đường nhỏ phức tạp trong thành phố. Mọi người đi theo ông ta rẽ trái rẽ phải qua nhiều con hẻm khác nhau, có vài lần Tề Hạ còn cảm thấy mình như bị lạc đường rồi. Nhưng Lão Lữ vẫn thong thả bước đi, liên tục rẽ trái rẽ phải. Trong thời gian đó, Tề Hạ cũng vài lần nhìn thấy những "con số" mà Lão Lữ nói, ngoài số "52" đã thấy trước đó, Tề Hạ còn thấy số "19" và "34". Hắn đoán có lẽ Lão Lữ nói đúng, những con số này chỉ là dấu hiệu để ai đó ghi nhớ đường đi thôi. Khoảng hai mươi phút sau, mọi người đến trước một khách sạn cũ kỹ. "Chó" đang đứng ở cửa, dường như đang nói chuyện với vài người. Bốn người Tề Hạ tiến lại gần xem xét, trong nháy mắt đổi sắc mặt. Mặt nạ "chó" trước mắt thực sự quá chân thật, đó là mặt của một con chó ngao lớn, bộ vest của hắn ta đen bóng, áo sơ mi bó sát cũng không dính một hạt bụi. "Là "Địa Cẩu"..." Tề Hạ sững sờ. Chương Thần Trạch khẽ chớp mắt, hỏi: "Địa Cẩu là có ý gì? Không phải là Người Chó sao?" "Địa Cẩu cao hơn Người Chó một cấp..." Tề Hạ sờ cằm nói, "Trong trò chơi cấp Địa sẽ có người chết." "Chết người..." Chương Thần Trạch giật mình, "Vậy chúng ta còn tham gia không?" "Cái này..." Tề Hạ cau mày suy nghĩ một chút, dù là cấp Địa, nhưng trò chơi vẫn là loại hợp tác, chỉ cần bốn người bọn họ đồng lòng, Tề Hạ có nắm chắc sẽ thắng. Nghĩ đến đây, hắn quay đầu lại, thận trọng nhìn Chương Thần Trạch và Lão Lữ, nói: "Hai người có thể đảm bảo nghe theo sự sắp xếp của tôi không?" "Có thể." Chương Thần Trạch gật đầu. "Có thể." Lão Lữ cũng phụ họa. Nghe xong, Tề Hạ cũng yên tâm phần nào. "Quá tốt rồi, có người đến rồi!" Một tiếng hét vang lên từ phía Địa Cẩu, "Như vậy có thể bắt đầu rồi chứ?" Tề Hạ quay đầu lại nhìn, thấy mấy người trẻ tuổi bên cạnh Địa Cẩu đều đang nhìn về phía này. "Chuyện gì vậy? Không phải bốn người lập thành một đội sao?" Tề Hạ nghi hoặc hỏi Lão Lữ. "Tôi cũng không biết, sáng nay con chó đó nói với tôi phải bốn người lập thành một đội mới được tham gia." Tề Hạ bước tới đánh giá bốn người này. Ba nam một nữ. Nhìn họ đều khoảng hai mươi tuổi, trong đó có một nam một nữ ôm nhau, hình như là một đôi tình nhân. Những người này trông rất côn đồ, tóc nhuộm đủ màu, khiến ấn tượng đầu tiên của Tề Hạ không tốt lắm. Nếu nói ấn tượng đầu tiên của Kiều Gia Kình là một tay đấm nổi tiếng trong đám côn đồ, thì những người trẻ tuổi này giống như những tên lưu manh ở tầng lớp thấp nhất vậy. "Muốn tham gia trò chơi của ta không?" Giọng trầm thấp của Địa Cẩu đột nhiên vang lên, "Mỗi người một "Đạo", sống chết có số. Đội thua sẽ bị loại toàn bộ, đội sống sót sẽ nhận được phần thưởng mỗi người năm "Đạo", và toàn bộ chiến lợi phẩm của đội bị loại." "Toàn bộ bị loại?!" Đám người sững sờ. "Quy tắc gì?" Tề Hạ lạnh lùng hỏi. "Nộp vé vào cửa, biết được quy tắc." "Lại nữa..." Tề Hạ bất lực lắc đầu, trò chơi của Địa Ngưu trước đó cũng vậy, trước khi nộp vé vào cửa, thậm chí còn không biết sẽ gặp phải chuyện gì. "Này, có được không vậy?" Một tên côn đồ nhuộm tóc xanh lá cây có vẻ mất kiên nhẫn, "Chưa chơi đã sợ rồi?" Tề Hạ không để ý đến tên tóc xanh, suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại: "Địa Cẩu, trò chơi của anh có "chia đội ngẫu nhiên" không?" "Chia đội ngẫu nhiên..." Lão Lữ và Lâm Cầm dường như nghĩ đến điều gì đó. Đây đúng là một vấn đề, nếu Địa Cẩu học theo Địa Ngưu, sau khi nộp vé vào cửa đột nhiên phá vỡ đội hình của mọi người thì thắng thua sẽ khó mà đoán trước. "Không đâu." Địa Cẩu nói, "Các người sẽ luôn giữ nguyên đội hình hiện tại, mọi nỗ lực của cấc người cũng đều là vì lợi ích của cả đội." Nghe câu này, Tề Hạ mới từ từ yên tâm. Có vẻ đây là loại trò chơi "hợp tác nhóm" hoàn toàn, chỉ là hiện trường có hai đội, tám phần sẽ đối đầu. Lão Lữ thấy Tề Hạ vẫn còn do dự thì vội vàng lấy ra bốn viên "Đạo" đưa lên. "Lão Lữ..." Tề Hạ nhíu mày, "Chú làm gì vậy?" "Lần này tôi mời.” Lão Lữ cười gian, "Cuối cùng nếu thắng thì chia cho tôi nhiều hơn một chút là được." "Tôi không muốn chia nhiều cho chú." Tề Hạ nói, "Đạo thắng được sẽ chia đều cho mọi người, nếu không tôi sẽ lập tức đi ngay." "Cái này..." Lão Lữ thở dài, sau đó không vui lắm gật đầu: "Được rồi, được rồi... Cậu đúng là một kẻ keo kiệt." Hai đội lần lượt nộp vé vào cửa. Nhưng điều khiến mọi người không ngờ là, sau khi nộp vé vào cửa, thái độ của Địa Cẩu đột nhiên thay đổi 180 độ, hắn ta vui vẻ nhảy múa, mời tám người vào trong phòng như tiếp khách quý. "Mời mọi người nhanh vào!" Địa Cẩu cười nói, "Chào mừng đến với sân chơi của ta!" Đám người tuy không hiểu nhưng cũng chỉ đành miễn cưỡng đi theo. Sau khi vào nhà, Tề Hạ nhìn xung quanh khách sạn cũ nát này. Cấu trúc bên trong khá đơn giản, hai bên đều có một hành lang dài, mỗi hành lang có vài phòng. "Không biết mọi người có thích xem phim gián điệp chiến tranh không?" Địa Cẩu xoa tay hỏi. Tề Hạ phát hiện mu bàn tay của Địa Cẩu có lông xù, dường như đeo một loại găng tay rất chân thật. "Phim gián điệp chiến tranh? Ai mà xem thứ đó chứ?" Một tên côn đồ tóc vàng lắc đầu, "Đừng nói nhảm nữa, mau nói chơi gì đi." "Thật là nóng vội..." Địa Cẩu lấy từ ngăn kéo quầy lễ tân hai chồng thẻ, sau đó đưa ra phía trước, nói, "Mặc dù mọi người là đội bốn người, nhưng mỗi người trong đội đều có thẻ thân phận riêng, bây giờ xin hãy rút thẻ thân phận của mình." Tề Hạ nhìn chồng thẻ thân phận, rất giống mớ thẻ lúc lần đầu tiên gặp Người Dê, mặt sau của chúng đều viết bốn chữ "Trò Chơi Nữ Oa". Lâm Cầm đứng đầu hàng nhận lấy bốn tấm thẻ, sau đó quay đầu nói: "Ai rút trước?" "Ai cũng được, cô chia bài đi." Chương Thần Trạch nói. Lâm Cầm nghe xong gật đầu, lật úp các thẻ lại xáo trộn, sau đó lần lượt chia cho ba người. Tề Hạ nhận "thẻ thân phận" nhìn một cái, vẻ mặt không hiểu. Trên đó viết "Người gửi thư". "Cái này cần giữ bí mật không?” Lão Lữ úp thẻ vào ngực, cẩn thận hỏi. Mọi người liền nhìn về phía Địa Cẩu. "Không cần." Địa Cẩu cười nói, "Các thành viên trong nhóm có thể xem thân phận của nhau, nếu mọi người thích cũng có thể trao đổi thân phận cho nhau." Mọi người nghe xong lần lượt vây quanh Tề Hạ, đứng thành một vòng tròn. Bọn họ lật từng tấm thẻ ra, thân phận của mỗi người đều khác nhau. Thân phận của Tề Hạ là "Người gửi thư". Thân phận của Lâm Cầm là "Người nhận thư". Thân phận của Chương Thần Trạch là "Con tin". "Còn của chú?" Tề Hạ nhìn Lão Lữ, thấy ông ta vẫn luôn không chịu đưa ra thẻ của mình ra. "Tôi... cái này của tôi... nói thế nào nhỉ..." Đến lúc này Tề Hạ cũng không hỏi nữa, trực tiếp nắm lấy cổ tay Lão Lữ, cưỡng ép lật tấm thẻ ra. Trên đó viết "Gián điệp".