Chương 73: Gián điệp

"Gián điệp?" Tề Hạ suy nghĩ kỹ một chút, không hiểu ý nghĩa của thẻ thân phận này. Nếu có gián điệp trong bốn người thì lẽ ra thân phận nên được giữ bí mật. Nhưng Địa Cẩu lại để mọi người kiểm tra lẫn nhau ngay từ đầu, thậm chí còn cho phép đổi thẻ thân phận, rốt cuộc là muốn chơi trò gì? "Các vị, các ngươi có muốn đổi thân phận không?" Địa Cẩu đứng ở quầy lễ tân khách sạn hỏi. Tề Hạ nhìn những tấm thẻ trên tay mọi người, cảm thấy hơi khó xử. Không biết trò chơi tiếp theo là gì, làm sao có thể biết được thân phận quan trọng nhất là gì? Nếu thân phận "gián điệp” là để phá hoại sự hợp tác của nhóm thì tấm thẻ này rất phù hợp với Lão Lữ. Ông ta không tính là thông minh lắm, Tề Hạ không khó đối phó. Nhưng "người gửi tin" và "người nhận tin” là để làm gì? "Tề Hạ, tôi đổi với anh nhé.” Lâm Cầm đưa "người nhận tin" của mình ra, "Mặc dù tôi không hiểu ý nghĩa của hai thân phận này, nhưng theo nghĩa đen thì 'người gửi tin' đứng trước, 'người nhận tin' đứng sau. Tôi làm người đầu tiên, anh làm 'người nhận tin' thì ít nhất cũng có chỗ xoay xở." Tề Hạ cảm thấy điều Lâm Cầm nói không phải là không có lý. Hắn thực sự cần phải làm "người đi sau". "Được, chúng ta đổi đi." Hai người đổi thẻ, Lâm Cầm trở thành "người gửi tin", Tề Hạ là "người nhận tin". "Cái đó...” Lão Lữ cầm thẻ trên tay không biết làm sao, "Tôi, tôi cái này..." Tề Hạ vỗ vai ông ta, nói: "Lão Lữ, bất kể mục tiêu nhiệm vụ của 'gián điệp' là gì, ông cứ làm tốt phận sự của mình, hãy nhớ chúng ta là một đội, lúc cần thiết thì suy nghĩ nhiều hơn." Lão Lữ gật đầu như hiểu mà không hiểu, Tề Hạ lại quay lại nhìn Chương Thần Trạch. Lúc này cô đang cầm thẻ "con tin" ngẩn người, người cô ướt sũng, Tề Hạ có thể tưởng tượng được cái lạnh này. "Luật sư Chương, cô ổn chứ?" Tề Hạ hỏi. "Cái 'con tin' này..." Chương Thần Trạch khẽ mấp máy môi, "Liệu có phải là kiểu con tin 'bị trói trong bể cá' không?" Tề Hạ chăm chú suy tư vấn đề này, nhẹ gật đầu: "Đúng là có khả năng. Cần tôi đổi với cô không?" "Không cần..." Chương Thần Trạch lắc đầu rồi cười khổ, "Có lẽ mấy người không có kinh nghiệm bằng tôi, tôi làm 'con tin' là tốt nhất." Nhìn thấy vẻ mặt cố tỏ ra mạnh mẽ của Chương Thần Trạch, Tề Hạ không biết khuyên thế nào, chỉ có thể nói: "Yên tâm, tôi sẽ cứu cô." "Tôi không lo lắng cho tình cảnh của mình, chỉ hy vọng anh đừng tự bẻ tay mình là được." Tề Hạ và những người khác đã xác định được thân phận, nhìn sang đội đối phương thì bọn họ cũng đã đổi thẻ xong. Thân phận của tóc xanh, tóc vàng, đầu trọc lần lượt là "người gửi tin", "người nhận tin" và "con tin", cô gái duy nhất trong đội của họ là "gián điệp". Cô gái có vẻ không hài lòng với thân phận của mình, hình như có người đã đổi với cô ta. "Sau khi hai bên đã chọn xong thân phận, xin hãy xếp thành một hàng." Địa Cẩu cười tủm tỉm nói. Tề Hạ hơi sững sờ, hắn phát hiện khi Địa Cẩu cười, toàn bộ cơ mặt đều cử động, như thể hắn ta không đeo mặt nạ đầu chó, mà là mọc một cái đầu chó thật vậy. "Trước tiên, xin mời người chơi rút được 'gián điệp' ra khỏi hàng." Địa Cẩu đưa tay ra hiệu "mời". Lão Lữ và cô gái sau khi suy nghĩ một lúc thì bước ra. "Xin mọi người cho một tràng pháo tay!!" Địa Cẩu tự vỗ tay. Mọi người không ai nhúc nhích, lặng lẽ lắng nghe tiếng vỗ tay trầm đục của hắn ta vang lên. "Trước hết, ta muốn chúc mừng hai người vì đã rút thăm được danh tính có tỷ lệ sống sót cao nhất trong trò chơi này." "Tỷ lệ sống sót cao nhất?" Cả hai cùng một lúc cau mày. "Đúng vậy, kể từ bây giờ, do thân phận đặc biệt của "gián điệp", ngươi sẽ hành động trong đội của đối phương." Địa Cẩu đưa tay ra, vừa ra hiệu vừa giải thích, "Ngươi có hai cách để hoàn thành nhiệm vụ, một là làm một "gián điệp" giỏi, giúp đội ban đầu chiến thắng đầu tiên và toàn đội sống sót. Thứ hai, ngươi cũng có thể từ bỏ đội ban đầu và giúp đội hiện tại giành chiến thắng trong trò chơi, miễn là ở thời điểm cuối cùng, đội mà ngươi đang ở sẵn sàng chấp nhận ngươi, vậy thì ngươi có thể sống sót với một danh tính mới." Lão Lữ tự mình đã có chút hiểu những lời này, lên tiếng hỏi: "Có nghĩa là chúng tôi không phải là "gián điệp" mà là "điệp viên hai mang"? Dù chúng tôi giúp đội nào thắng thì cũng được coi là thắng?" "Đúng vậy, miễn là đội mới sẵn sàng chấp nhận ngươi, ngươi sẽ thắng." Địa Cẩu cười gật đầu. Tề Hạ cảm thấy quy tắc này có chút sơ hở, bèn lên tiếng hỏi: "Vậy tại sao lại có hai tên gián điệp? Không phải một gián điệp là đủ rồi sao?" "Câu hỏi hay." Địa Cẩu gật đầu, "Đây cũng là điểm thú vị nhất của trò chơi này, nếu đội mới muốn nhận "gián điệp", thì phải bỏ "gián điệp" do đội mình cử đi. Nói cách khác, một đội tối đa chỉ có thể có bốn người, không thể có hai "gián điệp" cùng tham gia một phe." Sau khi nói những lời này, sắc mặt của Tề Hạ có chút khó coi. Quả nhiên, mọi thứ xảy ra ở nơi này đều sẽ không nằm trong kế hoạch. Hóa ra "gián điệp" là có thể phản bội? Chưa kịp để Tề Hạ nói gì, Lão Lữ đã quay lại hỏi: "Nhóc Tề, các người sẽ không bỏ rơi tôi chứ?!" Tề Hạ nhìn chằm chằm vào mắt Lão Lữ một hồi, hỏi ngược lại: "Còn chú thì sao?" "Tôi bỏ các người thì có ích lợi gì?! Bốn vé vào cửa đều do tôi trả.” Lão Lữ có chút sốt ruột nói, "Đội thắng mỗi người được năm "Đạo", cộng thêm chiến lợi phẩm trên người đối phương, đúng không? Nhưng các người nghèo rớt mồng tơi, chỉ có cô luật sư kia có vài "Đạo", tôi giúp đối phương giết các người, nhiều nhất cũng chỉ được năm "Đạo” lợi nhuận, tức là tôi bận rộn nửa ngày chỉ kiếm được một "Đạo" thôi." Tề Hạ gật đầu, nói: "Chú hiểu đạo lý này là tốt nhất. Tôi sẽ không bỏ rơi chú." "Vậy thì chúng tôi đã nói rõ rồi đấy.” Lão Lữ nắm lấy tay Tề Hạ, "Tôi sẽ cố gắng làm cho đối phương rối tung lên, giúp các người thắng trận đấu." "Chờ một chút." Tề Hạ kéo Lão Lữ lại gần, thấp giọng nói, "Có mấy chuyện tôi muốn dặn dò chú." ... Mặt khác, cô gái cũng là "gián điệp" sau khi nghe quy tắc cũng rất khó xử, cô đến bên cạnh bạn trai mình là tóc xanh, vẻ mặt không tình nguyện nói: "Làm gì vậy, em phải đi sang đội đối phương sao?" "Yên tâm đi em yêu.” Tóc xanh đưa tay ôm eo cô gái, "Chỉ là đi cho xong thủ tục thôi, mấy lão già yếu đó làm sao có thể thắng được em?" "Anh sẽ không nhân cơ hội bỏ rơi em chứ?" Cô gái hỏi. "Em nói gì vậy? Anh không cần em mà lại cần lão già đó sao?” Tóc xanh ôm cô gái lại gần, hai người gần như dính sát vào nhau, "Xét về khía cạnh nào đó, em còn quan trọng hơn lão ta nhiều." "Thật không biết xấu hổ..." Sau khi nói xong, cả hai liền ôm hôn nhau bất chấp hoàn cảnh.