Chương 90: Không nhắm mắt

"Hứa... Lưu Niên." Tề Hạ khẽ gật đầu, "Rất có ý thơ." "Hay chứ?" Hứa Lưu Niên mỉm cười, vẫn nhìn về phía trước khi lái xe, "Tôi đã nghĩ cái tên này sẽ giúp tôi trở thành một đại minh tinh đấy, nhưng cuối cùng tôi lại lái taxi, haha." Tề Hạ cười nhạt theo cô vài tiếng, nhưng giây tiếp theo, sắc mặt hắn lại âm lãnh xuống. "Hứa Lưu Niên, cô đang đùa gì với tôi vậy?" "Sao vậy?" Tề Hạ đưa tay ra, chỉ vào giấy phép hành nghề taxi trước mặt. "Bức ảnh trên này... đúng là cô sao." "Đúng vậy, đây là xe của tôi nên có giấy phép hành nghề của tôi, có vấn đề gì sao?" Hứa Lưu Niên tỏ vẻ khó hiểu. "Đừng giả ngốc với tôi..." Tề Hạ ho dữ dội rồi hít một hơi thật sâu, "Giấy phép của cô ở đây, nghĩa là chiếc xe này thực sự thuộc về cô... Vậy cô là ai? Tại sao lại có một chiếc xe thuộc về cô trong thành phố này được?" "Tôi không hiểu." Hứa Lưu Niên lắc đầu, "Quý khách à, anh thường nói chuyện với người khác như vậy sao?" "Làm sao một 'Người tham gia' lại có thể bị bắt đến đây với một chiếc xe được?!" Tề Hạ cảm thấy thế giới quan của mình sắp vỡ vụn rồi. Mặc dù nói về "thế giới quan" ở nơi kỳ lạ này có vẻ nực cười, nhưng sự tồn tại của người phụ nữ trước mặt thực sự vượt quá sự hiểu biết của Tề Hạ. Hắn cứ nghĩ những "cư dân bản địa" như những xác sống kia đều là "Người tham gia" trước đây, nhưng vì bọn họ đã ở đây quá lâu nên mới phát điên, lạc lối. Nhưng trước mắt hắn lại có một người như Hứa Lưu Niên... Hành vi của cô rất kỳ lạ, nhưng suy nghĩ lại rất tỉnh táo. Hơn nữa còn có tài sản riêng trong thành phố này. "Tôi thực sự không hiểu." Hứa Lưu Niên lắc đầu, "Nếu anh cố tình gây rắc rối thì xuống xe sớm đi." Tề Hạ lắc đầu thật mạnh, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo nhất có thể, đồng thời cũng hy vọng bằng cách này sẽ đảm bảo những gì hắn nhìn thấy trước mắt không phải là ảo giác. "Hứa Lưu Niên..." Hắn gọi. "Lại sao nữa?" Người phụ nữ trước mặt đã không còn vẻ khách sáo trước đó, giọng nói tràn ngập sự thiếu kiên nhẫn. "Cô lái taxi, một ngày có thể chở được bao nhiêu khách?" Tề Hạ đột nhiên chuyển chủ đề, bắt đầu trò chuyện phiếm. "Tôi..." Nghe câu hỏi này, Hứa Lưu Niên rõ ràng sững sờ, như thể chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, suy nghĩ một lúc mới lên tiếng, "Anh hình như là vị khách đầu tiên của tôi hôm nay đây..." "Vậy một tuần cô có thể chở được bao nhiêu khách?" Tề Hạ lại hỏi. Hứa Lưu Niên cảm thấy trong đầu mình có một vùng tối tăm ẩn giấu từ lâu, đang dần bị từng câu hỏi của người đàn ông trước mặt xé toạc. Trước khi gặp người đàn ông này, cô cảm thấy mọi thứ đều ổn. Nhưng sau khi gặp người đàn ông này, đồng thời chỉ nghe vài câu hỏi thôi thì những ký ức đau đớn trong tâm trí cô lại ùa về như thác lũ. "Hình như... cả tuần nay tôi chưa có khách nào..." Cô bắt đầu có vẻ lơ đãng, mắt không ngừng đảo quanh như đang suy nghĩ điều gì đó. Tề Hạ nhận thấy câu hỏi của mình đang làm lung lay đối phương, bèn tiếp tục hỏi: "Cả tuần nay cô ăn gì? Uống gì? Sau khi dừng xe thì đi đâu?" "Tôi... tôi..." Vẻ mặt của Hứa Lưu Niên dần trở nên hoảng loạn, cả người như đang bên bờ vực sụp đổ, "Tôi đã lâu không ăn gì rồi... Lúc không có khách, tôi cứ dừng lại bên đường thôi..." "Cô dừng ở bên đường... bao lâu rồi?" Tề Hạ tuy giọng điệu bình thản nhưng cả người đã nổi da gà, sợ nghe phải câu trả lời kỳ quái nào đó. Một tiếng ma sát lớn vang lên, Hứa Lưu Niên chợt phanh gấp xe giữa đường. Cô run rẩy nhìn về phía trước, ánh mắt có chút khác lạ. Đôi mắt đó có cảm xúc, hoàn toàn khác với những xác sống trên đường phố. "Tôi đã dừng ở bên đường hai năm rồi!!!" Cô hét lên thất thanh rồi òa khóc, "Chúa ơi... tôi bị làm sao thế này?!" "Hai..." Tề Hạ nuốt nước bọt, "Cô không ăn không uống không ngủ, dừng ở bên đường hai năm?" Cô đưa tay nhìn rồi mới hiểu ra. "Là chiếc xe này... Khi tôi nhìn thấy chiếc xe này trong thành phố thì cả người như bị thôi miên..." "Chiếc xe này có gì kỳ lạ sao?" Tề Hạ hỏi. "Đây là công cụ kiếm sống của tôi ở thế giới thực! Sao tôi có thể nhìn thấy chiếc xe này ở đây..." Hứa Lưu Niên quay đầu lại mới nhìn thấy bộ quần áo dính đầy máu của Tề Hạ, "Anh bị thương à?" "Không sao..." Tề Hạ lắc đầu, "Vết thương này không sao... Bây giờ cô tỉnh táo chưa?" Hứa Lưu Niên run rẩy kiểm tra vết thương của Tề Hạ mới thấy vết thương chỉ được xử lý sơ sài, cả mảng thịt bị nhiệt độ cao đốt bỏng, tuy đã cầm máu nhưng vết bỏng rất nặng. "Anh bị thương nặng như vậy... Nếu không nhanh chóng tìm được thuốc thì..." Nói xong cô nghẹn ngào, "Tôi suýt quên mất, ở đây không thể nào có thuốc được..." "Đúng vậy, nơi này không có điều kiện để chúng ta sống sót." Tề Hạ thất vọng nhìn về phía xa, "Hứa Lưu Niên, tôi không sống được bao lâu nữa, cuối cùng cô có thể giúp tôi một việc không?" "Anh... anh nói đi." "Tiếp tục lái xe." Tề Hạ nói, "Tôi muốn trốn ra khỏi đây, muốn xem rìa của thành phố này." Hứa Lưu Niên buồn bã nhìn Tề Hạ, biết việc người này có thể giữ được tỉnh táo hiện giờ đã gần như là một phép màu rồi. "Được, tôi đưa anh đến rìa thành phố, anh phải cố lên." Cô lại vào số, run rẩy khởi động lại xe. Tề Hạ tựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn phong cảnh bên ngoài dần dần lùi xa. Hắn khẽ ho hai tiếng, cảm thấy như có thứ gì đó đang đè lên khí quản, khó thở vô cùng. Lúc sự sống sắp đếm ngược, Tề Hạ không nhìn thấy những hình ảnh cuộc đời như đèn kéo quâ mà lại là những tòa nhà cao tầng đổ nát, đang chạy lùi rất nhanh. Nhớ ngày đó, bản thân cũng ngồi trên một chiếc taxi, không chút do dự lao đến một thành phố khác. Hắn cứ ngỡ khi trở về quê hương, hắn và Dư Niệm An có thể sống những ngày tốt đẹp. Nhưng không ngờ... Trên con phố không một bóng người, Hứa Lưu Niên lái xe rất nhanh, Tề Hạ thì cắn chặt lưỡi để giữ cho ý thức tỉnh táo. Không lâu sau, miệng hắn đã đầy máu, sau đó mở cửa sổ xe, nhổ ra một ngụm máu lớn. "Anh, anh không sao chứ?" Hứa Lưu Niên lo lắng hỏi. "Không sao." Tề Hạ lau miệng, nhẹ giọng nói, "Bây giờ tôi cảm thấy rất tốt, không cần phải lo lắng về việc "sống" nữa, mấy ngày này chưa bao giờ tôi cảm thấy thư thái như vậy." Hai người im lặng lao về phía trước, xe lại chạy gần nửa tiếng đồng hồ. "Này... anh còn sống không?" Hứa Lưu Niên giảm tốc độ, đưa tay phải ra liên tục lắc Tề Hạ, "Chúng ta đã đến rìa thành phố rồi, anh định trốn ra ngoài bằng cách nào?" Tề Hạ dùng hết sức quay đầu lại mở mắt ra, cố gắng nhìn về phía trước, vài giây sau, đồng tử của hắn dần dần mở to. Trước mắt chính là một trạm thu phí đường cao tốc, biển chỉ dẫn trên đó đã hoen gỉ, không phân biệt được chữ viết. Nhìn dọc theo trạm thu phí đường cao tốc là những con đường rộng thênh thang trải dài về phía trước. Con đường rộng mở, nối liền không dứt. Mà ở rất xa rất xa còn có những tòa nhà cao tầng khác thấp thoáng. "Hóa ra nơi này căn bản không có rìa..." Đôi môi Tề Hạ khẽ động, một lần nữa bị cảnh tượng trước mắt đánh gục. Lời nói của "Người Dê" từ từ vang lên bên tai Tề Hạ: "Chúng ta còn rộng lớn hơn "Tôn giáo" rất nhiều, chúng ta có một cái thế giới!" Đúng vậy, nếu nơi này căn bản không phải là một thành phố mà là một thế giới thì làm sao có thể trốn thoát được? "Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?" Hứa Lưu Niên quay đầu nhìn Tề Hạ, lại phát hiện hắn nằm trên ghế đã không còn chút sức sống. Ánh mắt hắn mang theo một tia không hiểu, một tia oán hận, một tia không cam lòng, thậm chí đến chết cũng không nhắm mắt.