Chương 312: Đại kết cục
[Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
07:52 - 02/09/2023
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đảo mắt đã một năm trôi qua, nhà Tần Dũng có thêm cặp song sinh long phượng thai thì vợ chồng Văn Trạch Tài cũng hân hoan chào đón một thằng cu kháu khỉnh.
“Sao thằng ba cứ khóc mãi thế này!” Ông bố bỉm sữa Văn Trạch Tài muốn xù đầu với thằng nhóc con. Hết loay hoay kiểm tra mông rồi lại sờ lên trán. Mông không ướt, trán không nóng, thế rốt cuộc nó bị làm sao?
May quá đúng lúc này mẹ Điền Tú Phương đi học về tới.
“Em tè đó cha”, cô mỉm cười đón lấy con trai, thuần thục thay tã.
“Tè á”, Văn Trạch Tài ngạc nhiên, “nhưng anh vừa kiểm tra có thấy ướt đâu.”
“Tại vì em tè không nhiều, nhưng tã chỉ hơi ẩm ẩm thôi là cu cậu đã không chịu rồi, khó tính lắm!” Điền Tú Phương cưng nựng hôn lên hai cái má bánh bao thơm nực mùi sữa.
Lát sau, cô quay sang hỏi chồng: “Đồ đạc dọn đến đâu rồi anh?”
Văn Trạch Tài chỉ vào đống đồ xếp ngổn ngang trong góc nhà: “Chuyển được hai phần ba rồi, còn chỗ này với dưới bếp nữa là xong.”
Hết kỳ này là anh tốt nghiệp rồi thế nên tranh thủ khoảng thời gian nghỉ hè nhàn rỗi tiến hành chuyển nhà luôn cho gọn.
Bỗng nhiên, Điền Tú Phương đặt vấn đề: “Chuyển nhà xong mình về quê một chuyến đi anh.”
“Được, nghe theo ý bà xã hết!” Văn Trạch Tài cười hiền.
Tết năm ngoái còn vướng cái bầu đi lại khó khăn nên cả nhà không về quê ăn Tết, nhưng giờ thì vô tư. Với lại cũng phải về thôi chứ ông bà ngoại và các bác ở dưới đấy mong nhớ lắm rồi.
Hôm Văn Trạch Tài tốt nghiệp đại học, bốn mẹ con Điền Tú Phương mặc quần áo đẹp, ôm hoa ra chúc mừng cha. Dĩ nhiên không thể thiếu ba người nhà Triệu Đại Phi nữa. Thế là tất cả đứng vào chụp chung một bức hình làm kỷ niệm. Đây cũng chính là tấm hình chụp chung đầu tiên của đại gia đình, và sau này sẽ còn rất nhiều những tấm hình khác nữa chụp trong những dịp đặc biệt, ghi lại quá trình trưởng thành của đám trẻ.
Mấy ngày sau, hai nhà chính thức chuyển vào khu biệt thự Pháp cổ.
Sân vườn rộng rãi, không khí trong lành khiến Triệu Đại Phi tự động biến thành con lười, hết ăn rồi đến nằm, ung dung tự tại vô cùng.
Sáng nay cũng vậy, sau khi ăn sáng xong, cậu chàng đang định trốn ra vườn nằm thư giãn thì bị Trần Vân Hồng kéo lại: “Cái anh này, cả ngày hết ngồi lại nằm không thấy chán à? Tranh thủ đi xem mặt bằng để còn mở cửa hàng nữa!”
Không chỉ một mà tận hai chỗ lận, cho tiệm đoán mệnh và cửa hàng quần áo.
Triệu Đại Phi méo mặt than thầm nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi làm. Lệnh của bà xã đại nhân mà, có cho tiền thì cậu cũng chẳng dám cãi.
Thấy nhà Văn Trạch Tài chuyển, gia đình Viên Vệ Quốc cũng rục rịch nối gót đi theo. Căn nhà ở ngoại ô không bán mà để cho thuê. Vừa lúc Trần Tứ Nương khỏi bệnh, thế là hai vợ chồng cô ấy thuê luôn. Dù sao bọn họ cũng cần một chỗ để ổn định và bắt đầu cuộc sống mới.
Đại hội di cư lần này còn có thêm sự tham gia của gia đình Tần Dũng. Anh ấy cũng đưa mẹ và vợ con vào thành phố sinh sống cho thuận tiện. Tuy không ở gần khu của Văn Trạch Tài nhưng cũng chỉ cách vài con phố thôi. Nói chung là đi lại dễ dàng hơn nhiều so với vùng ngoại ô xa tít mù khơi kia.
Thỉnh thoảng cuối tuần hoặc các ngày lễ lớn, mấy gia đình sẽ tụ tập lại, cùng nhau nấu nướng vui chơi. Không chỉ người lớn mà đám nhóc cũng rất thân thiết và yêu thương nhau, coi nhau như anh chị em ruột thịt trong một nhà.
Ở thành phố có nhà cao cửa rộng, có công việc ổn định kiếm ra tiền, lại có bạn bè thân thiết ở ngay xung quanh, nhiều lúc nhìn lại Điền Tú Phương vẫn thấy lâng lâng xúc động. Cuộc sống này tốt đẹp quá, tốt hơn gấp trăm ngàn lần ước mơ mà xưa kia cô từng mơ! Cô luôn thầm cám ơn anh, người đã mang đến cho cô và các con niềm hạnh phúc ngọt ngào này!
Sau khi chọn xong mặt bằng, Văn Trạch Tài giao công việc trang trí lại cho vợ chồng Triệu Đại Phi, còn mình thì dắt vợ con về thăm quê.
Ngôi nhà ở quê tuy đơn sơ mộc mạc nhưng vẫn luôn gọn gàng sạch sẽ, tất cả là nhờ bàn tay chăm sóc của ông bà ngoại cùng hai bác.
Thấy con cháu về, bà Điền cứ mừng quýnh cả lên: “Tí nữa nhớ sang bà ăn cơm nhá.”
Miệng dặn dò nhưng tay vẫn ôm ghì lấy ba đứa nhỏ, yêu thương quấn quýt không nỡ rời.
“Vâng, chúng con cất hành lý vào nhà rồi sang ông bà ngay”, Điền Tú Phương chỉ kịp bế lại thằng út, còn hai đứa lớn đã chạy tót theo bà ngoại rồi.
Ba bà cháu đã đi tít ra đầu ngõ mà ở trong đây vẫn nghe rõ tiếng nói cười rôm rả.
Văn Trạch Tài nhận nhiệm vụ sắp xếp trong nhà còn Điền Tú Phương thì lo việc dưới bếp. Lát sau, cô khệ nệ bưng vào một cái rổ đầy ú ụ toàn rau trái tươi roi rói: “Em vừa mở cổng thì nhìn thấy cái rổ này để ngay trước nhà mình, không biết là ai để nữa, chắc không phải cha mẹ đâu nhỉ?”
Cũng không phải chú thím Lý vì cả nhà chú ấy đã được Lâm Ái Quốc đón lên huyện chơi rồi, đâu có ai ở nhà đâu.
Văn Trạch Tài liếc qua cái rổ rồi cười nói: “Là thằng lớn nhà Dương Diễm Cúc đấy.”
Triệu Chí Văn? Điền Tú Phương khe khẽ thở dài, cái thằng bé này, thiệt tình…
Tạm gác chuyện đó sang một bên, vợ chồng Văn Trạch Tài dọn dẹp sơ qua rồi bế thằng út sang Điền gia kẻo ông bà đợi cơm.
Trên bàn ăn, ông Điền phấn khởi mở bình rượu quý, vừa nhâm nhi vài chén vừa hỏi thăm tình hình: “Tốt nghiệp rồi, nhà trường có sắp xếp việc làm cho con không?”
Văn Trạch Tài có sao nói vậy: “Ở Liêu Thành có Viện nghiên cứu sinh vật học, con đã thông qua thực tập rồi, đầu tháng chín này bắt đầu vào làm chính thức.”
Điền Kiến Quốc và Điền đội trưởng ù ù cạc cạc, chả biết cái viện đó là viện gì. Nhưng thôi làm gì cũng được, miễn là có tiền nuôi vợ nuôi con, đây cũng chính là điều ông quan tâm nhất.
“Thế lương tháng được bao nhiêu?”
“166 đồng thưa cha”, Văn Trạch Tài thành thật trả lời.
Hiện tại là năm 1981, mức lương cơ bản đã được điều chỉnh và tăng lên đáng kể theo quy định của nhà nước. Ngay cả Tần Dũng, Văn Trạch Tài cũng đã nâng cho cậu ấy lên hơn trăm đồng một tháng.
Như vậy, so với mặt bằng chung, mức lương của Văn Trạch Tài không tính là cao. Nhưng công việc ở viện nghiên cứu là biên chế nhà nước, chỉ cần không vi phạm kỷ luật thì cả đời này không lo chết đói. Ngoài ra, nếu có thể nghiên cứu ra cái mới, đạt được thành tựu thì sẽ có thêm tiền thưởng. Và dĩ nhiên, tiền thưởng trong nghiên cứu khoa học thì nhất định không thể ít được.
Nghe vậy, ông Điền mừng lắm nhưng vẫn không yên tâm dặn dò tới lui: “Ừ, có được công việc ổn định như vậy là tốt nhất. Nhưng mà hai đứa mới chi ra khoản lớn để mua nhà, từ giờ phải chi tiêu tằn tiện thôi, đừng phung phí quá, lúc nào cũng phải để dành ra một khoản phòng ngừa những trường hợp khẩn cấp hoặc dự trù những lúc khó khăn.”
Văn Trạch Tài thật lòng nói: “Vâng, cha yên tâm, con có sắp xếp cả rồi.”
Nguyên bản vợ chồng Văn Trạch Tài muốn mời ông bà lên Liêu Thành chơi một chuyến cho biết nhà biết cửa. Nhưng ông Điền còn bận việc đồng áng, bà Điền thì sợ đàn gà đàn vịt không ai cho ăn, thế nên lại thôi, đành hẹn dịp khác vậy.
Tạm biệt quê nhà, vợ chồng con cái lại khăn gói lên Liêu Thành. Cùng đêm hôm ấy, Văn Trạch Tài vừa thiếp đi liền tiến vào mộng cảnh.
Anh mơ thấy mình ngồi nói chuyện mặt đối mặt với nguyên thân.
Nguyên thân nhìn anh chằm chằm rồi hỏi: “Rốt cuộc anh đã nhớ ra chưa?”
Văn Trạch Tài lắc đầu: “Nhớ ra cái gì?”
Nguyên thân híp mắt quan sát một lúc lâu, cuối cùng cười khẽ: “Tuy tôi không phải là huyết mạch của Văn gia - đại thế gia, nhưng tôi với anh là cùng một người…là cùng một người…”
Văn Trạch Tài giật mình choàng tỉnh, nhưng câu nói đó vẫn mãi văng vẳng bên tai. Anh nhẹ nhàng xuống giường, đi ra ban công một mình suy nghĩ.
Gió đêm lạnh buốt cũng không đủ khiến anh tỉnh táo. Câu cuối cùng hắn nói là có ý gì, cùng một người là sao?
Ngồi thừ người suốt một đêm dài, tới khi đường chân trời phía xa xa bắt đầu hắt lên thứ ánh sáng trắng xám, báo hiệu ngày mới chuẩn bị bắt đầu thì Văn Trạch Tài mới chợt nhớ ra một câu mà ông nội đã từng nói với mình.
“Trên người con có nợ, sớm muộn gì cũng phải trở về để trả.”
Phải chăng lúc ấy ông nội đã biết được chuyện gì rồi hay sao?
Văn Trạch Tài nhắm chặt mắt.
Đúng lúc này, Điền Tú Phương đẩy cửa đi ra, nhìn bóng dáng cô đơn ấy, cô không khỏi nhói lòng: “Sao vậy anh?”
Văn Trạch Tài xoay người, ôm vợ vào lòng, đặt cằm lên tóc cô cọ qua cọ lại theo thói quen: “Không có gì, anh ngủ không được, sợ làm phiền đến hai mẹ con nên ra đây đứng tiện thể đón bình minh luôn.”
Điền Tú Phương vòng tay qua eo, ngả đầu lên ngực chồng, hiền dịu nói: “Đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ cho mẹ con em.”
Văn Trạch Tài bật cười: “Anh không nghĩ cho vợ con anh thì nghĩ cho ai đây.”
Anh siết vòng tay, ôm cô chặt hơn. Đây không chỉ là vợ anh, là mẹ của các con anh mà còn là chủ nợ của cuộc đời anh.
===
Mười năm sau.
Thanh danh của Văn Trạch Tài đã truyền khắp Liêu Thành. Từ phố lớn tới ngõ nhỏ, không ai là không biết đến Văn đại sư. Chỉ cần muốn xem bói đoán mệnh, người ta lập tức sẽ tìm tới Văn đại sư đầu tiên và tiếp sau đó chính là Triệu đại sư.
Ngoài danh xưng đoán mệnh sư, người ta còn ưu ái gọi Văn Trạch Tài là thần toán tử. Bởi cái gì anh cũng có thể tính được và đảm bảo đã tính là chuẩn.
Vả lại anh ôn hoà lễ độ, đối xử công bằng, kẻ giàu cũng như người nghèo, đều tiếp đãi nhiệt tình như nhau, tuyệt đối không có kiểu thượng đội hạ đạp, nịnh giàu khinh nghèo. Cũng chính vì lẽ đó mà danh tiếng của Văn Trạch Tài càng truyền càng xa, được nhiều người tôn trọng và kính nể.
“Ba…ba cứu con với…” Cậu thanh niên mười tám tuổi, Văn Thiên Nam đột ngột chạy về cầu cứu cha.
Lúc này Văn Trạch Tài đã bốn mươi tuổi. Tuy bước sang hàng bốn nhưng nhan sắc của anh hãn còn bén lắm. Phong độ ngời ngời, thần thái lịch lãm ổn trọng, không hề thấy già một chút nào. Chả thế mà khi hai cha con ra đường, tỷ lệ các cô gái quay đầu nhìn anh luôn áp đảo Thiên Nam, chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú mặt búng ra sữa.
Văn Trạch Tài nhìn thoáng qua thằng con, nhàn nhạt nói: “Cứu thế nào? Con đã mười tám tuổi rồi, phải tự lực cánh sinh. Đừng quên quy củ của Văn gia.”
Nghe tới đây, hai mắt Thiên Nam vụt sáng, cậu chàng mừng rỡ cười tíu tít: “Vâng thưa cha, giờ con về phòng thu dọn đồ đạc lập tức đi ngay.”
Văn gia có quy định, tất cả các con các cháu, bất kể nam hay nữ, đúng mười tám tuổi đều phải rời khỏi vòng tay cha mẹ, bước chân ra đời học cách tự lập.
Văn Thiên Nam chờ đợi ngày hôm nay đã lâu lắm rồi.
Không chỉ mình nó, cả Văn Hiểu Hiểu lẫn Văn Thiên Hành cũng vậy. Nãy giờ đứng núp ngoài hành lang nghe lén, thấy anh cả được cha cấp quyền cho đi, hai chị em hâm mộ muốn chết.
Văn Thiên Hành hí hửng hỏi: “Chị hai, khi nào chị em mình mới có thể giống anh cả được tự do ra ngoài đi chơi?”
“Đã bảo bao lần rồi, anh cả không phải đi chơi mà là đi rèn luyện”, Hiểu Hiểu bực mình đập cho thằng em một nhát.
Dù vậy Thiên Hành cũng chả giận, ngược lại còn vỗ ngực la lớn: “Sau này em cũng đi rèn luyện!”
“Con á hả? Còn phải mười năm nữa!” Văn Trạch Tài đột nhiên xuất hiện ở phía sau khiến hai chị em sợ đứng tim.
“Con…ở trường vẫn còn bài tập chưa hoàn thành, con đi trước…” Văn Hiểu Hiểu bỏ lại thằng em, nhanh chân chạy lấy người.
Văn Thiên Hành không biết gì, vẫn toét miệng cười hềnh hệch: “Chị hai đi học đi, em tìm chị Tiểu Thảo chơi cũng được.”
Nói đoạn nó định lon ton chạy đi thì ngờ đâu lại bị cha túm lấy cổ áo xách lên: “Hôm qua cha dạy con cái gì, còn nhớ không?”
Văn Thiên Hành méo mặt, tròng mắt láo liên tìm cách thoát thân. May quá nhìn thấy mẹ và chị Vân Hồng đi tới, nó mừng quýnh khua tay múa chân loạn xa. Nhưng rất tiếc, cả Điền Tú Phương lẫn Trần Vân Hồng đều vờ như không thấy, lạnh lùng lướt qua.
Văn Thiên Hành bất lực thở dài, nhưng không sao, vài năm nữa thôi là nó được tự do tung cánh rồi. Nghĩ tới đấy, Văn Thiên Hành lại cợt nhả cười hì hì, tất cả vì một tương lai bỏ nhà đi bụi, cố lên!