Chương 313: Phiên ngoại: Văn Thiên Nam (1)

“Thiên Nam, rốt cuộc Vưu Chí bị cái gì vậy, cậu có biết không?” Trên con đường làng tối tăm nhỏ hẹp, hai cậu thanh niên khoảng chừng đôi mươi đang đứng nói chuyện. Văn Thiên Nam rất không vui, cậu chưa từng nghĩ trên quãng đường rèn luyện của mình lại đụng phải Chu gia Mệnh thuật. Năm ấy, cha cậu và Chu Bát thúc đã ước định rõ ràng, thế mà không hiểu vì lý do gì Chu gia lại phá bỏ hiệp ước, đi khắp nơi thử nghiệm Mệnh thuật lên người dân vô tội. Thấy Thiên Nam cứ đứng thừ người ra chẳng nói chẳng rằng, Lư Tử Dương sốt ruột đá cho thằng bạn một cái: “Thiên Nam!” Văn Thiên Nam nâng mắt, trầm ngâm nói: “Tình trạng rất kỳ quái, chắc chắn không phải mắc bệnh thông thường.” Lư Tử Dương và Thiên Nam vốn là bạn đại học. Sau khi ra trường, không giống với các bạn học khác cố bon chen bám trụ ở lại thành phố, Lư Tử Dương chọn về quê lập nghiệp. Cậu mang theo tri thức, trí tuệ cùng trái tim nhiệt huyết nóng bỏng mong muốn vực dậy quê hương, giúp đỡ bà con thoát nghèo làm giàu. Bước vào thập niên 90, nhà nhà người người thi nhau đứng ra kinh doanh hộ cá thể, vạn nguyên hộ mọc lên như nấm, chất lượng cuộc sống tăng cao vùn vụt. Người ta làm được, thì người dân quê mình cũng nhất định làm được. Vả lại, thôn của Lư Tử Dương có lợi thế về trồng trà. Cây trà ở đây nổi tiếng thơm ngon đặc biệt, không nơi nào có. Chính điều này đã thôi thúc cậu sinh viên Lư Tử Dương từ bỏ những xa hoa hào nhoáng nơi phố thị để về với mảnh đất quê hương, phát triển tài nguyên sẵn có, dẫn dắt bà con cùng vươn lên. Hồi còn ở trường, Lư Tử Dương đã từng nghe tới danh tiếng của Văn đại sư và biết Thiên Nam cũng nghiên cứu huyền học giống cha nhưng khi đó chưa có dịp chứng kiến tận mắt nên cậu cũng không để tâm cho lắm. Nhưng lần này thằng em gần nhà xảy ra chuyện lạ, lại tình cờ đúng lúc Văn Thiên Nam đi ngang qua đây nên Lư Tử Dương lập tức cứu cầu: “Ý cậu là, Vưu Chí chọc phải đồ dơ bẩn hả hay là nó bị người ta hãm hại?” “Phải nhìn tận mắt thì mới biết được, mình đi ra đây một lát”, dứt lời Văn Thiên Nam rẽ vào một ngõ nhỏ vắng vẻ. Lư Tử Dương đoán cậu bạn muốn gọi điện thoại cho nên không đi theo mà chỉ dặn dò chú ý an toàn và nhớ về sớm ăn cơm trưa. Văn Thiên Nam phất tay ra hiệu đã biết rồi rút ra con đại ca đại (1) gọi về cho cha thông báo tình hình: “Cha, con phát hiện Mệnh thuật Chu gia, nhưng thủ đoạn có vẻ non tay lắm giống như đang luyện tập hơn. Con đoán vẫn đang học, chưa xuất sư.” Văn Trạch Tài kinh ngạc vô cùng, nhưng không biểu lộ ra bên ngoài mà vẫn điềm đạm, bình tĩnh như thường ngày: “Chuyện này nhất định không phải do Chu bát thúc chỉ đạo. Con nói thủ đoạn non tay tầm thường làm cha nghĩ tới gia chủ đương nhiệm của Chu gia.” Và kẻ ấy không ai khác chính là Chu Toàn Danh. Năm đó sau khi ổn định gia tộc, chẳng hiểu vì lý do gì mà lão đương gia lại đón Chu Toàn Danh về rồi chọn hắn làm người thừa kế. Văn Thiên Nam sờ sờ cằm ngẫm nghĩ: “Chu Toàn Danh có một thằng con tên Chu Trình, năm nay mười bốn tuổi. Liệu có phải hắn cố tình thả thằng con ra ngoài luyện tập không cha?” Lúc này cũng vừa đúng mùa hè, bọn học sinh đang được nghỉ học. Văn Trạch Tài nhàn nhạt đáp: “Nếu con đã tình cờ bắt gặp thì nên làm thế nào cứ làm vậy đi.” Văn Thiên Nam vâng vâng dạ dạ rồi treo điện thoại. Nhưng cậu chàng vẫn cảm thấy lấn cấn sao sao ấy, rõ ràng nhị sư phụ vẫn theo dõi sát sao nhất cử nhất động của Chu gia, nếu thực sự Chu Toàn Danh dám mặc kệ để con trai ra ngoài làm xằng làm bậy thì chắc chắn thầy ấy sẽ không bàng quan đứng nhìn. Chuyện này rốt cục là thế nào nhỉ?! Văn Thiên Nam ôm theo thắc mắc, quay về Lư gia. Sau khi ăn xong bữa trưa, Văn Thiên Nam ra sân chơi, tiện thể tóm lấy con mèo đen đang nằm lim dim ngủ bên hiên nhà. Lư Tử Dương bất ngờ kêu toáng lên: “Quen nhau lâu như vậy mà mình không biết cậu lại thích mèo đấy.” Nhưng cũng không đúng, rõ ràng hôm Thiên Nam mới tới, con mèo chỉ lại gần ngửi ngửi chút thôi mà cậu ấy đã vội né sang một bên rồi còn gì? Trước sự ngơ ngác của cậu bạn, Văn Thiên Nam không giải thích mà chỉ cười hỏi: “Nhà có gừng già không?” “Có”, Lư Tử Dương gật đầu. Văn Thiên Nam: “Lấy cho mình một củ, à đem thêm cái bát nữa.” “Cậu muốn làm gì?” Lư Tử Dương hốt hoảng mở lớn mắt, vươn tay định cướp lại con mèo, “này này, không được ăn thịt Đại Hắc đâu đấy!” Văn Thiên Nam vuốt đầu mèo đen, tủm tỉm cười: “Không phải, chỉ muốn mượn một thứ trên người nó để trị bệnh cho Vưu Chí thôi.” Lư Tử Dương sửng sốt, cứ đứng đực một chỗ chớp chớp mắt, không dám tin vào điều mình vừa nghe được. Tới tận khi Thiên Nam nhắc lại một lần nữa, cậu chàng mới hoàn hồn, vội vàng chạy xuống bếp lấy đồ. Hai người, một người bế mèo, một người cầm bát và gừng đi sang Vưu gia ở ngay sát vách. Vưu Chí và Lư Tử Dương chơi với nhau từ hồi còn mặc quần thủng đít, hai nhà lại có quan hệ họ hàng nên thân càng thêm thân. “Tử Dương sang chơi đấy à?” Đúng lúc này, thím Vưu từ phòng Vưu Chí đi ra, mặt buồn rười rượi, bát cháo trên tay vẫn còn đầy nguyên chứng tỏ Vưu Chí lại không chịu ăn uống gì. Thấy vậy, Lư Tử Dương chủ động lên tiếng: “Để cháu vào khuyên nó cho.” Được thế thì còn gì bằng, thím Vưu mừng rỡ, vội vàng đưa bát cháo cho Lư Tử Dương. Thoáng nhìn thấy cái bát không và củ gừng Lư Tử Dương đang cầm trên tay, thím Vưu chợt khựng lại: “Ô, hai đứa vẫn chăn ăn cơm à?” “Dạ không phải…” Lư Tử Dương ấp úng, đang không biết phải giải thích thế nào thì thím Vưu cười cười bưng đồ ăn vào thẳng nhà trong, sau đó quay lại nháy mắt ra hiệu. Văn Thiên Nam và Lư Tử Dương liếc nhau. Hai thằng vẫn chưa hiểu ý của thím lắm nhưng thôi kệ, cứ vào phòng xem Vưu Chí thế nào trước đã. Trên chiếc giường gỗ kê sát góc phòng, Vưu Chí thẫn thờ ngồi yên bất động nhưng nếu để ý sẽ thấy ở chỗ tai của cậu ấy có cái gì đó đen đen cứ không ngừng nhúc nha nhúc nhích. Lại gần nhìn kỹ hơn mới phát hiện, thì ra là kiến, cả một đàn kiến không ngừng chui ra chui vào hai lỗ tai cậu ấy. Đen xì, lúc nha lúc nhúc, chỉ nhìn thôi cũng thấy rợn người. Thấy bọn họ đi vào, Vưu Chí cũng không buồn nói chuyện, chỉ hơi kéo khoé miệng thay cho lời chào. Lư Tử Dương vừa sốt ruột vừa đau lòng cứ quýnh quáng cả lên nên không để ý Văn Thiên Nam đang dí sát củ gừng vào mũi Đại Hắc. Đến tận khi Đại Hắc khó chịu kêu meo meo, Lư Tử Dương mới giãy nãy lên, vội vàng ôm mèo vào lòng, cảnh giác nhìn thằng bạn: “Này này, sao cậu lại ngược đãi nó?” Động tĩnh bên này đã thành công thu hút sự chú ý của Vưu Chí, cuối cùng cậu ấy cũng chịu nhúc nhích nhìn qua. Văn Thiên Nam giải thích: “Vấn đề của Vưu Chí dễ xử lý thôi, nếu con Đại Hắc này mà là mèo cái thì tai của cậu ấy chắc chắn sẽ khỏi.” “Thật không?” Lư Tử Dương mừng quýnh rồi lại tiu nghỉu ngay tức thì: “Nhưng Đại Hắc không phải mèo cái, phải làm sao bây giờ?” “Mình nói giỡn thôi”, Văn Thiên Nam phì cười. Kế đó, cậu đặt cái bát dưới mông Đại Hắc. Chỉ tích tắc sau, mọi người liền ngửi thấy một mùi khai đặc trưng của nước tiểu mèo. Hoá ra là Đại Hắc đi tiểu. Đây là mẹo, chỉ cần cho mèo ngửi gừng già là nó sẽ lập tức đi tiểu ngay. Tiếp theo, Văn Thiên Nam bưng bát nước đái mèo lên, rồi đổ vào lỗ tai Vưu Chí. Kiến từ trong đó sẽ bò hết ra ngoài và không quay lại nữa. Suốt quá trình, Vưu Chí chỉ ngồi yên, để mặc cho Thiên Nam muốn làm gì thì làm, không hề thắc mắc hay hỏi han bất cứ điều gì. “Cách này liệu có được không đấy?” Lư Tử Dương đứng một bên nhìn mà cũng rùng cả mình. Lỗ tai bình thường hơi ướt ướt một chút thôi là cũng đã khó chịu rồi, đằng này còn rót nước, chính xác hơn là nước đái vào nữa chứ, liệu Vưu Chí có chịu nổi không đây? Văn Thiên Nam chả thèm để ý, chỉ tập trung làm việc. Xong đâu đó, cậu nâng Vưu Chí ngồi dậy. Đợi vài phút cho ổn định rồi nhẹ giọng hỏi: “Nghe thông chưa?” Hai môi Vưu Chí run lẩy bẩy, đang định vươn tay sờ lỗ tai thì bị Văn Thiên Nam ngăn lại: “Tạm thời đừng chạm vào vội. Cần phải nhỏ nước tiểu mèo mỗi ngày. Nhỏ đủ bảy ngày, thuật sẽ tự động được giải.” “Trâu bò!” Lư Tử Dương bật ngón tay cái, thật lòng khen tặng thằng bạn rồi lật đật dẹp gọn bát nước đái mèo sang một bên, đề phòng trường hợp ai uống nhầm là chết dở. Sau đó cậu chạy ào ra sân, mừng rỡ gọi thím Vưu lấy thức ăn. Bình thường Vưu Chí rất kiệm lời, cũng ít khi bày tỏ cảm xúc, đặc biệt là với người lạ. Nhưng hôm nay, cậu quá xúc động, không kiềm nổi lòng nên trực tiếp bước xuống giường, định bụng dập đầu cảm tạ Văn Thiên Nam. Tất nhiên Văn Thiên Nam từ chối không nhận một lạy này, cậu lịch sự đi ra bên ngoài nhường chỗ cho hai anh em họ nói chuyện. Ở trong phòng, Vưu Chí giữ chặt lấy Lư Tử Dương, gấp gáp hỏi trong phấn khích: “Rốt cuộc cậu ấy có lai lịch thế nào mà lợi hại dữ vậy?” Ra bên ngoài, Văn Thiên Nam không vội rời đi ngay mà tìm em trai Vưu Chí hỏi chuyện: “Gần đây anh trai nhóc có cãi cọ với ai không?” Em trai Vưu Chí năm nay đã mười hai tuổi, trí nhớ cũng không tệ nên vừa được hỏi là lập tức gật đầu ngay. Tuy nhiên vì sợ người lớn nghe được nên thằng bé chỉ dám thì thầm nói nhỏ: “Anh trai em vì muốn bảo vệ cô gái xấu xí ở cuối thôn nên cãi nhau với người ta. Suýt nữa còn lao vào đấm nhau cơ, cũng may chị ấy can kịp.” Văn Thiên Nam nhíu mày: “Cãi nhau với ai, nhóc có quen không?” “Không quen, lần đầu tiên bọn họ tới đây, cũng không biết là tới làm gì nữa nhưng mà mặc đồ đẹp lắm, giống y như quần áo của anh vậy”, vừa nói thằng nhóc vừa trỏ trỏ vào bộ quần áo trên người Thiên Nam. Văn Thiên Nam bối rối ho khụ một tiếng: “Trừ bỏ chuyện này ra thì em có nhớ những kẻ đó đã làm gì anh trai em không, ví dụ như va chạm hay làm một số động tác kỳ lạ chẳng hạn.” “Có, em nhớ”, thằng nhóc gật đầu cái rụp, trả lời rất rõ ràng, “Có một tên giật tóc anh trai em, đứt mấy sợi liền, anh ấy bị đau nên la oai oái. Em buồn cười quá nên giờ vẫn còn nhớ y nguyên.” === Chú thích: (1) Điện thoại di động thời xưa