Chương 315: Phiên ngoại - Văn Hiểu Hiểu

“Văn Hiểu Hiểu! Văn Hiểu Hiểu!” Giọng nói the thé tràn ngập bực bội dội thẳng vào màng nhĩ khiến Hiểu Hiểu rùng mình. Cô chậm rãi hé mi. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là một người phụ nữ trung niên đeo kính cận, một tay cầm sách, một tay cầm phấn, vẻ mặt dữ tợn đang nhìn mình chằm chằm. Hiểu Hiểu còn chưa kịp hỏi chuyện gì thì đã giật mình thảng thốt, tại sao lại nóng vậy? Rõ ràng ban nãy cô chạy về nhà, ngoài trời tuyết rơi trắng xoá, giá rét căm căm. Cha mẹ còn phải mang thêm chăn bông vào phòng cho cô ủ ấm mà. Thế sao bây giờ lại nóng như lò lửa thế này? Thấy Văn Hiểu Hiểu cứ ngây ra như phỗng, người phụ nữ trung niên càng bực mình tợn. Bà ta dậm chân bình bịch đi về phía bục giảng, đập bộp quyển sách lên bàn giáo viên rồi lại tiếp tục cất cao cái giọng the thé: “Chỉ còn nửa tháng nữa là tới kỳ thi đại học rồi. Người ta thì tranh thủ từng giây từng phút để ôn bài, thế mà có người lại vô ý thức ngủ gật trong lớp, đúng là không thể tưởng tượng nổi!” Càng nghe, đầu óc Văn Hiểu Hiểu càng mông lung. Cái gì cơ? Cô đã hai mươi lăm tuổi rồi mà, sao còn ngồi trong lớp nghe giáo viên nói về chuyện thi đại học thế này? Rốt cuộc chuyện này là sao? Văn Hiểu Hiểu mờ mịt đánh mắt nhìn xung quanh. Khi tầm mắt chạm phải dòng số đếm ngược viết trên góc trái bảng đen, trống ngực cô đột nhiên đập liên hồi… 2014…hiện tại đang là năm 2014? “Hiểu Hiểu à cố lên, đừng chán nản buông xuôi!” cô gái tóc ngắn ngồi cùng bàn thương tình khích lệ. Thế nhưng cô ấy cũng chẳng kịp ngẩng đầu một cái vì còn bận tập trung soát đề. Văn Hiểu Hiểu chưa thể định thần, thậm chí còn ngốc nghếch giơ tay tự sờ sờ lên mặt mình: “Tôi là ai? Đây là đâu?” “Dạ thưa, đồng chí là cô gái xinh đẹp nhất vùng Văn Hiểu Hiểu, hiện đang học ở lớp 12/4 trường cấp ba Tấn Thành ạ!” Cô gái tóc ngắn phối hợp nhịp nhàng, như thể đã quá quen với cái điên bất chợt của Hiểu Hiểu. “Thôi không giỡn nữa, tập trung làm đề đi. Dù chỉ có thể đậu Cao Đẳng thì cũng phải cố mà vào được cái trường ngon ngon chút chứ.” Văn Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn bộ đồng phục đang mặc trên người. Chết rồi, có lẽ nào cô đã xuyên không giống như trong câu chuyện khi xưa cha từng kể. Chỉ khác là cô không xuyên về quá khứ mà phi thẳng tới tương lai. Hơn nữa lại còn đang học cấp ba mới vi diệu chứ! Văn Hiểu Hiểu bắt đầu cảm thấy đầu óc xoay mòng mòng. Chắc không phải do cô cãi số không chịu thành thân nên bị ông trời trêu đùa đấy chứ? Bất quá tương lai ư? Văn Hiểu Hiểu vội vàng lục cặp sách của mình. Quả nhiên bên trong có một chiếc điện thoại cầm tay màn hình lớn. Cô ấn vào cái nút ở giữa, màn hình đen xì lập tức hiện lên một hình người hoạt hoạ có dáng ngồi chồm hỗm như đang đi vệ sinh, trông kỳ cục vô cùng! “Đây là cái gì?” Hiểu Hiểu huơ huơ chiếc điện thoại, hỏi cô bạn ngồi bên. Cô gái tóc ngắn hơi cáu vì bị làm phiền: “Cái khoá màn hình mày tự đặt xong giờ lại còn hỏi tao, rút giấy lau đít cho nó là mở khoá chứ gì. Khoe hoài!” Văn Hiểu Hiểu lập tức làm theo. Cô rất thông minh, quẹt quẹt một lúc là nắm được đại khái cách thức hoạt động của chiếc điện thoại di động đời mới. Khoa học công nghệ ở tương lai thực sự quá phát triển, giống y như những gì cha từng kể. Chợt nghĩ tới cha mẹ, Văn Hiểu Hiểu bỗng thấy nhớ họ vô cùng. Cô vội vã lục tìm danh bạ điện thoại, nhưng bên trong chỉ có vỏn vẹn hai số, một số của mẹ và một số lưu tên Văn Tiểu Lệ. “Văn Tiểu Lệ”, Hiểu Hiểu vừa bật thốt ra khỏi miệng thì cô gái ngồi cạnh nổi giận gào toáng lên: “Đừng gọi nữa, mau soát đề đi, đang bận muốn chết mà cứ gọi gọi hoài!” Ồ, hoá ra Văn Tiểu Lệ là tên của cô gái tóc ngắn, Hiểu Hiểu gật gù lẩm nhẩm ghi nhớ. Tuy nhiên từ danh bạ điện thoại có thể suy luận ra nguyên thân ở thời hiện đại rất ít mối quan hệ xã hội, cơ hồ chỉ có một người bạn duy nhất là cô gái Tiểu Lệ này. Chuyển sang môn học tiếp theo, tuy rằng các kiến thức đều khá lạ lẫm và mới mẻ nhưng Hiểu Hiểu nếu tập trung nghe giảng thì vẫn có thể tiếp thu và hiểu hết những gì giáo viên truyền đạt. Nhìn tờ đề đã được hoàn thành hai phần ba, Văn Tiểu Lệ há hốc mồm kinh ngạc: “Hiểu Hiểu, đêm qua mày uống nhấm thuốc bổ não à, sao nay trâu bò dữ vậy?” Hiểu Hiểu khẽ cười: “Đề này hơi lắt léo chút nhưng chung quy các công thức vẫn vậy, chỉ cần áp dụng linh hoạt là sẽ giải ra thôi, không khó lắm.” Kết thúc giờ tự học buổi tối, Văn Hiểu Hiểu đi theo Văn Tiểu Lệ ra khỏi trường. Cảnh sắc xung quanh khiến Hiểu Hiểu phải thốt lên đầy kinh ngạc: “Trời ơi, nhiều đèn đẹp quá. Ôi má ơi, sao trên đường lắm ô tô dữ vậy?”
 “Chiếc Mercedes-Benz của mẹ mày còn ngầu hơn gấp vạn lần”, Văn Tiểu Lệ không che giấu vẻ hâm mộ. Hiểu Hiểu vừa vui vừa ngại: “Đúng thế, mẹ mình rất lợi hại.” Văn Tiểu Lệ nhướng mày: “Đương nhiên lợi hại rồi, chẳng thế mà bà nội thường mắng cha tao không bằng một góc mẹ mày còn gì. Mà tao cũng không hiểu nổi, rõ ràng cùng một mẹ sinh ra mà cô út thì thông minh tuyệt đỉnh còn bố tao thì ngốc không để đâu cho hết!” Cùng một mẹ sinh ra, Văn Hiểu Hiểu khựng bước: “Ý cô là bọn mình là chị em họ?” “Ơ cái con này, hôm nay mày bị mất não à?” Văn Tiểu Lệ dắt xe đạp của mình ra, “Tao là chị họ của mày đấy, sau này nhớ phải có hiếu với tao rõ chửa. Thôi lấy xe nhanh lên còn về, bao nhiêu bài vở chưa làm xong kia kìa.” Theo hướng Tiểu Lệ chỉ, Văn Hiểu Hiểu nhìn thấy một chiếc xe đạp màu đen. Cô thò tay vào trong cặp sách tìm thử, quả nhiên có chìa khoá thật. Cô mở khoá, lên xe, đạp theo Tiểu Lệ. Cũng may hai nhà ở cùng một khu chung cư, nhà lầu hai, nhà lầu ba. Chứ nếu ở khác chỗ chắc cô không biết đường mò về mất. Văn Hiểu Hiểu đẩy cửa đi vào, ánh sáng màu vàng ấm áp phủ lên người cô. Phòng khách được trang hoàng lộng lẫy khiến Hiểu Hiểu phải há hốc miệng. Trời ơi, nhà đẹp quá! “Học về rồi đấy hả?” Giọng nói dịu dàng rất đỗi quen thuộc vang lên. Văn Hiểu Hiểu xúc động quên cả đóng cửa, hấp tấp chạy về nơi phát ra âm thanh, liền trông thấy một người phụ nữ giống y hệt mẹ đang đứng bên bếp nấu bữa khuya. “Mẹ!” Văn Hiểu Hiểu đột nhiên chạy tới, ôm chầm lấy lưng đối phương. Văn Tú Phương sửng sốt: “Sao hôm nay lại nhõng nhẽo thế, bình thường có vậy đâu. Ở trường có chuyện gì à?” Hiểu Hiểu thảng thốt, nước mắt tràn bờ mi, không phải mẹ, tuy ngoại hình giống nhau như đúc nhưng không phải mẹ Điền Tú Phương của nó! Văn Tú Phương xoay người, thấy con gái khóc thút thít thì lo cuống cả lên: “Làm sao, có chuyện gì, nói mẹ nghe xem nào. Ai da cái con nhỏ này, đừng tưởng đem tí nước mắt ra là có thể thoát được tội. Nói đi, hôm nay trong lớp cô Lưu con đã làm cái gì. Này, đừng hòng gạt mẹ, ban nãy cô Lưu vừa mới gọi cho mẹ xong.” Sáng hôm sau, Văn Hiểu Hiểu lại gặp được bác cả giống y đúc bác cả ở quê. Chỉ có điều ông bác này hiền lành hơn, thật thà hơn và đúng là có hơi ngốc thật. Ngoài ra, cô còn gặp cả ông bà ngoại, cũng giống y như ông bà ngoại của cô. Mặc dù Văn Hiểu Hiểu không biết rốt cục chuyện này là sao nhưng cô đoán mình đang mơ một giấc mơ thật dài. À đúng rồi, trong giấc mơ này cô không thấy bác cả gái, anh Đại béo và Nhị béo. Vợ của bác cả là người khác, con cũng khác luôn, chính là cô gái Văn Tiểu Lệ học cùng lớp với cô. Nhưng lạ nhất là cô không thấy cha đâu cả. Tại sao lại không có cha nhỉ? Từ miệng Văn Tiểu Lệ, Hiểu Hiểu biết được nguyên thân này không có cha. Văn Tú Phương đi công tác xa rồi đột nhiên ẵm về một đứa nhỏ. Mặc kệ Văn gia ép hỏi thế nào cũng nhất quyết không khai ra cha đứa trẻ là ai. Ý mà khoan, còn một điều lạ nữa là, ông bà ngoại và mẹ cô Họ Điền cơ mà, sao vào mộng lại đổi thành họ Văn rồi? Đang lúc Hiểu Hiểu ngẩn ngơ, thì đột nhiên có người thúc giục “Sắp muộn rồi đấy, nhanh lên em!” Tiếng nói này…Hiểu Hiểu khựng bước, trái tim quặn thắt! Thấy cô cứ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, người kia có vẻ sốt ruột nhưng nhiều hơn cả vẫn là quan tâm lo lắng: “Sao vậy Hiểu Hiểu, em chóng mặt à?” Văn Hiểu Hiểu hít vào một hơi thật sâu rồi xoay đầu, cô liền nhìn thấy một cậu thiếu niên có ngoại hình giống y đúc hình bóng trong tim cô, chẳng qua người này trắng trẻo hơn một chút. “Triệu Chí Văn, bọn tao đi trước nhá, chở người đẹp thì đi chậm chậm thôi!” Vài cậu thanh niên đạp xe phóng vụt qua, để lại lời trêu ghẹo cùng tràng cười ranh mãnh. Triệu Chí Văn chẳng thèm để ý tới mấy thằng bạn, cậu vội nhảy xuống xe, dắt bộ đi sóng vai bên cạnh Hiểu Hiểu: “Sao vậy, sao lại xụ mặt nữa rồi? Bị mẹ mắng à?” Hiểu Hiểu cố nén dòng nước mắt chực trào: “Không có!” Nhưng giọng nói đã bán đứng cô, nó run rẩy nghẹn ngào, rất tội nghiệp. Triệu Chí Văn sửng sốt, vội giữ Hiểu Hiểu lại, cặp mắt đen láy tuấn tú nhìn xoáy vào đôi mi ửng hồng ướt át: “Có phải vì chuyện cô Lưu mắng em trên lớp hôm qua không?” “Không, không ai mắng em hết!” Văn Hiểu Hiểu ngượng ngùng rút tay lại, vụng về lau nước mắt. Ngàn vạn lần cô không thể ngờ mình sẽ gặp lại Triệu Chí Văn trong mộng. Năm ấy, khi 17 tuổi, cô thành công thi đậu trường Y theo đúng nguyện vọng nên cha mẹ đã thưởng cho cô một chuyến về quê thăm ông bà ngoại. Và chính mùa hè năm đó đã ươm mầm tình cảm giữa cô và người anh hàng xóm Triệu Chí Văn. Từ hồi còn bé cô đã biết mẹ mình và mẹ Chí Văn từng có xích mích. Nhưng may mà mẹ cô là người hiểu lý lẽ, không vì người lớn có mâu thuẫn mà cấm đoán con trẻ chơi với nhau. Hơn nữa, Triệu Chí Văn thực sự là một thanh niên ưu tú. Nhớ năm đó, anh đang là sinh viên năm ba đại học Bắc Kinh. Chỉ còn một năm nữa thôi là ra trường đi làm, tương lai rộng mở ngay trước mắt. Giây phút ly biệt, Triệu Chí Văn chạy theo xe lửa rất lâu. Dù anh không nói gì nhưng qua ánh mắt nồng nàn ấy, cô có thể hiểu thấu lòng anh. Không phải Triệu Chí Văn không muốn thổ lộ, tại cậu cảm thấy thời điểm đó mình chưa có gì trong tay, chưa xứng đáng với cô. Cậu muốn phấn đấu nỗ lực nhiều hơn, dành tặng người mình yêu một tương lai huy hoàng, rạng rỡ. Chỉ là không ngờ, tất cả đã mãi mãi dừng lại vào ngày hôm đó. Trên đường từ ga tàu về nhà, một tai nạn ngoài ý muốn đã cướp đi sinh mạng của Triệu Chí Văn và cũng chôn vùi luôn linh hồn của Văn Hiểu Hiểu. Từ đó về sau, Văn Hiểu Hiểu không thể mở lòng đón nhận thêm một người nào khác. Trong lòng cô, trong đầu cô, trong trái tim cô lúc nào cũng ngập tràn hình bóng Triệu Chí Văn, lúc nào cũng khắc khoải khôn nguôi về mối tình đầu dang dở! “Em đấy!” Triệu Chí Văn vươn tay nhéo nhéo cái má bánh bao mềm mịn, “không hiểu tại sao tự dưng hôm nay thấy nhớ em lạ thường, còn có chỗ này nữa…” Triệu Chí Văn chỉ vào lồng ngực bên trái của mình: “Như thể nó vẫn bị khuyết thiếu một góc, nay bỗng dưng được lấp đầy. hmmm…cảm giác khó tả lắm, em có vậy không?” “Em có!” Hiểu Hiểu gật đầu, nước mắt như những viên châu đứt gãy ào ạt rơi xuống: “Cuối cùng thì chúng mình cũng được gặp lại nhau…” Mặc dù không biết khoảnh khắc này có thể kéo dài bao lâu nhưng Hiểu Hiểu hy vọng được sống mãi trong giây phút này, mãi mãi không cần tỉnh mộng. Rất xin lỗi cha mẹ, rất xin lỗi mọi người nhưng cô thực sự muốn được ở bên cạnh anh, được nắm tay anh viết nốt cuộc tình dang dở, dù cho nó chỉ tồn tại trong mộng ảo mà thôi! Ngày có kết quả thi đại học, toàn thể giáo viên lẫn học sinh lớp 12/4 trường cấp ba Tấn Thành đều choáng váng không dám tin vào mắt mình. Văn Hiểu Hiểu thường ngày học hành bình thường, điểm thi thử chỉ lẹt đẹt ở mức hai, ba trăm, thế mà thi thật được hẳn năm trăm điểm. Đỗ á khoa. Quá thần kỳ, quá phi lý! Các bạn học nghi ngờ Hiểu Hiểu gian lận, giáo viên chủ nhiệm phải trích lục camera. Kết quả cho thấy Hiểu Hiểu không hề gian lận một chút nào, suốt quá trình làm bài đều cực kỳ nghiêm túc, tuân thủ quy định phòng thi. Cuối cùng mọi người kết luận, bình thường Văn Hiểu Hiểu cố tình giấu dốt. Bởi lẽ kỳ thi tuyển cấp ba, Hiểu Hiểu cũng dựa vào thực lực thi đậu trường chuyên Tấn Thành. Lớp 10 vẫn học rất tốt, nhưng không hiểu vì lý do gì mà tới năm lớp 11, học lực đột nhiên giảm sút. Giáo viên còn lo lắng cô không thể tốt nghiệp cấp ba, ai mà ngờ thành tích thi đại học lại chói lọi đến vậy. Đúng là một cú lội ngược dòng ngoạn mục! Con gái đỗ cao, đương nhiên Văn gia vui sướng nhất, bà mẹ đại gia mở tiệc ăn mừng linh đình, tươi cười rạng rỡ như hoa mùa xuân, thậm chí còn mừng hơn cả lúc giành được hợp đồng bạc tỷ. Đương nhiên Hiểu Hiểu cũng vui vẻ vô cùng. Hôm nay, cô ngồi sau xe đạp Chí Văn, líu lo trò chuyện: “Anh Văn, anh định thi vào trường nào?” Ngoài đời thực Triệu Chí Văn chăm ngoan học giỏi bao nhiêu thì trong mộng lại nghịch ngợm hiếu động bấy nhiêu, học lực luôn đội sổ toàn trường. Cũng may có năng khiếu thể dục thể thao kéo lại nên vẫn được đặc cách tuyển vào các trường đại học chính quy. “Em không cần theo ý anh”, Triệu Chí Văn sung sướng cảm thụ bàn tay mềm mại đang đặt nhẹ trên eo, “Em cứ chọn trường em thích đi, anh thì học trường nào cũng thế cả ấy mà. Nói chung em đi đâu anh theo đó, không rời không bỏ!” “Anh hứa đó nha!” Hiểu Hiểu kích động, vòng tay ôm eo càng chặt hơn. “Anh hứa!” Triệu Chí Văn gật đầu chắc nịch. Hiểu Hiểu nước mắt vòng quanh: “Hứa cả đời sẽ không bỏ rơi em.” “Đương nhiên rồi, anh muốn nắm tay em đi đến cùng trời cuối đất. Mà em cũng phải vậy đấy nhá, hai chúng ta sẽ ở bên nhau tới khi răng long đầu bạc, không ai được bỏ ai đi trước” Triệu Chí Văn vừa đạp xe vừa hồn nhiên thao thao bất tuyệt không biết rằng Hiểu Hiểu ngồi sau đã lệ đẫm bờ mi. Kẻ lừa đảo! Năm đó chính miệng anh cũng nói như vậy. Nhưng cuối cùng thì sao, anh đã bỏ cô đi trước, ngay cả lời tạm biệt cũng chưa kịp nói… Trong mộng, Văn Hiểu Hiểu và Triệu Chí Văn thành hôn, sinh con, sống hạnh phúc đến già. Cuối cùng Triệu Chí Văn vẫn là người đi trước, nhưng đi khi tóc đã bạc, lưng đã còng, khi cả hai người đã có với nhau những kỷ niệm tuyệt vời và trọn vẹn. Như vậy, cũng coi như đã thoả được tâm nguyện và bù đắp được sự luyến tiếc trong lòng Văn Hiểu Hiểu. “Haizz cái đứa nhỏ này, sao ngủ mà còn chảy nước mắt…” Điền Tú Phương dịu dàng vỗ về con gái cưng. Văn Trạch Tài đứng một bên cũng xót hết cả ruột : “Tội nghiệp con gái tôi chưa! Thôi từ giờ em đừng bắt con nó đi xem mắt nữa.” Điền Tú Phương chép miệng thở dài: “Thì tại em sốt ruột…” Văn Trạch Tài không đồng tình, bênh con ra mặt: “Đừng ép con nó nữa, kể cả nó không muốn kết hôn thì ở với cha mẹ cả đời cũng có sao đâu.” Vừa nói anh vừa kéo vợ ra ngoài tránh làm phiền giấc ngủ của con. Đến khi cánh cửa phòng khép lại, Văn Hiểu Hiểu từ từ mở mắt. Căn phòng quen thuộc, bầu không khí quen thuộc và cái lạnh giá của mùa đông khiến Văn Hiểu Hiểu choàng tỉnh. Cô đã quay trở lại thực tại rồi… Hiểu Hiểu vùi đầu vào trong chăn, nức nở xé lòng… Triệu Chí Văn, anh là kẻ lừa đảo!