Chương 316: Phiên ngoại: Thợ mộc Viên và con rối (1)

Phố chợ ồn ào huyện náo, kẻ bán người mua tấp nập rộn ràng. Những tiếng chào mời, rao bán hoà lẫn vào nhau, lâu lâu người ta còn nghe thấy cả tiếng chửi bới, cãi cọ. Ví thử như lúc này, bà bán bánh bao đang chống nạnh chửi cô bán trứng luộc ngồi phía đối diện, dì hàng nước trong nhà cũng không cam lòng yếu thế, nhào tận ra đường nhiệt tình chèo kéo khách mua. Tất cả đều mê mải với công việc của mình, chả ai có thời gian và tinh lực để quan tâm tới chuyện người khác, càng không để ý tới xưởng mộc đóng cửa im lìm, nằm yên lặng như tờ ở cuối phố. Hôm nay, thợ mộc Viên đi dâng hương cho ông nội nhưng quanh trấn này lại chẳng có ngôi chùa ngôi miếu nào cả, thành ra cậu ấy phải đóng cửa một ngày để đi sang tận trấn bên. “Cọt kẹt…thùng…thùng…” Bên trong cánh cửa gỗ đóng chặt lâu lâu lại truyền ra tiếng động lạ. Ông chú ở tiệm kế bên tò mò chạy sang xem. Vì sớm nay thợ mộc Viên đã gửi gắm trước khi đi nên ông không thể làm lơ. Ghé tai lắng nghe, thanh âm không lớn lắm, đoán chừng lại là lũ chuột quậy phá đây mà. Vừa định xoay người đi khỏi thì tiếng động lại rộ lên làm ông chú thoáng chút nghi ngờ. “Lạch cạch…” Quyết định đầy cửa đi vào kiểm tra nhưng chỉ thấy mấy con chuột chạy loạn xạ xung quanh đống gỗ xếp ngổn ngang ở góc nhà. Ông chú lắc đầu, khép hờ cánh cửa rồi quay về tiệm mình. Vừa đi ông vừa lẩm bẩm mắng cái thằng Viên này keo kiệt quá, ai đời khoá lỏng lẻo như răng bà lão rồi mà vẫn chẳng chịu thay đi, cứ treo lên đấy để làm cảnh chắc. Đúng lúc này, âm thanh lục cục lại vang lên, ông chú chẳng thèm để tâm, kéo băng ghế dịch ra xa một chút rồi vặn radio tiếp tục nhịp giò theo âm điệu hồ quảng. Bên này, tiếng động càng lúc càng lớn, doạ lũ chuột chạy té khói, trốn biệt vào hang. Lát sau, có vẻ “người” trong rương gỗ đã mất hết kiên nhẫn nên quyết định không gõ nữa mà tự mở nắp rương. Nắp rương bật mở, xuất hiện một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hai má và chóp mũi lấm tấm nhọ đen, thân hình gầy gò trong bộ đồ màu xám đơn bạc giữa trời đông giá rét căm căm. Con rối vụng về trèo ra bên ngoài. Cái cổ cứng ngắc chầm chậm xoay xung quanh tìm kiếm. Không có, không có anh bự con hàng ngày vẫn đút thức ăn cho nó. Bự con đi đâu rồi, sao hôm nay không tới? Cô là một con rối vô tri, không biết mình là ai, đây là đâu, tại sao mình lại ở chỗ này. Cô chỉ biết mỗi ngày sẽ có một anh bự con tới đút thức ăn cho mình. Nhưng hôm nay cô đợi mãi đợi mãi vẫn chẳng thấy Bự con đâu cả. Cô cuộn tròn trong rương nằm đợi, bỗng nghe bên ngoài có tiếng lục cục, cứ tưởng Bự con đến rồi nhưng mở rương ra thì lại chẳng thấy ai hết. Con rối vụng về di chuyển khắp phòng. Xung quanh tối om như mực, riêng chỉ có cánh cửa gỗ là le lói vài tia sáng xuyên qua các vết nứt. Con rối chầm chậm đi lại phía đó, âm thanh ồn ào từ bên ngoại dội thẳng vào màng nhĩ cô, đôi mắt cứng đờ chớp chớp, cô ngoẹo cổ đẩy mạnh cánh cửa ra. Ôi, sao bên ngoài lại đông người thế kia? Cô sợ hãi, loạng choạng bước lùi rồi không may ngã bệt xuống đất. Cô không đứng dậy mà ngồi yên tại chỗ, nghiêng đầu nhìn ngắm phố phường. Một chấm tròn đỏ rực thu hút ánh nhìn của cô. Đứa bé cầm hồ lô ngào đường cảm giác được có ai đó đang nhìn mình nên vội nép sát vào người mẹ, giật khẽ gấu áo. Hai mẹ con quay đầu liền phát hiện thì ra là một cô gái đang ngồi bệt bên vệ đường. Đứa bé tò mò hiếu kỳ, sao chị đó lại ngồi dưới đất thế kia, không sợ bẩn à? Nhưng chưa kịp tìm lời giải đáp thì đã bị bà mẹ kéo đi mất. Vừa bước nhanh theo mẹ, đứa bé vừa ngoái đầu nhìn chị gái xinh đẹp, còn hào phóng tặng một nụ cười rất đỗi hồn nhiên và ngọt ngào. Con rối ngô nghê nhìn theo, chả hiểu cái động tác ngoác miệng đó là gì. Thẳng tới khi hai mẹ con họ lẫn vào đám đông con rối mới lồm cồm bò dậy, cùng tay cùng chân hối hả đuổi theo, bộ dáng vô cùng kỳ quái. Cử chỉ cứng ngắc, bước chân chậm chạp, đi hai bước lại ngã một bước, cuối cùng nó không thể đứng dậy nữa, chỉ đành nằm sõng soài dưới đất, để mặc cho đứa bé cùng cây hồ lô ngào đường đẹp đẽ biến mất khỏi tầm mắt. “Chết thật, con cái nhà ai lại nằm dưới đất thế này?” Một bà thím mặc áo bông màu đen, nách cắp rổ, hối hả chạy tới nâng cô gái tội nghiệp dậy. Ngay cái chạm đầu tiên, thím đã phải thốt lên đầy kinh ngạc: “Ôi trời đất ơi, mùa đông rét mướt mà sao ăn vận phong phanh quá vậy, thế này thì ốm chết mất thôi…” Không quen bị người ta lôi kéo, con rối cứng ngắc rút tay mình ra, nhưng ánh mắt lại va phải những tấm vải đầy màu sắc trong rổ, ôi đẹp quá… Bà thím thương tình, định dẫn cô gái vào nhà mình cho đỡ rét thì đột nhiên một lão đàn ông rách nát bẩn thỉu không biết từ đâu lao vụt ra chặt đường, vừa giữ chặt cô gái vừa kêu to: “Miêu nhi!” “Miêu nhi, ai cho con chạy ra đường, theo cha về nhà nhanh lên!” Nói đoạn, lão thô bạo lôi xềnh xệch cô gái về phía trước. Dĩ nhiên tốc độ của con rối sao có thể đuổi kịp lão, cô nghiêng ngả lảo đảo, thi thoảng chân nọ vướng chân kia, đập mặt vào lưng gã đàn ông. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh và đột ngột, khiến bà thím chỉ biết ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ, chưa kịp nhìn rõ mặt ngang mũi dọc của hắn ra làm sao thì hắn đã thô bạo cướp cô gái đi mất rồi. Trong lòng bà nổi lên lo lắng cùng ngờ vực, tại sao một cô gái xinh đẹp kiều diễm lại có thằng cha bếch nhác thô bỉ đến vậy nhỉ? “Thôi đi đi còn nhìn cái gì nữa, cha người ta tới đón rồi còn gì. Đừng nói là thím định bắt cô gái xinh đẹp đó về làm vợ thằng con khờ khạo nhà thím đấy nhá. Gớm, nghĩ hay thế!” Chị gái bán hàng bên đường trề môi bỡn cợt. Bà thím quắc mắc nạt: “Việc của mày đấy à, ai mượn mày chõ mõm vào!” Ừ thì cô nương kia nom rất khả ái nhưng đầu óc có vẻ chậm chạp, không được bình thường cho lắm. Thôi, nhà một đứa ngốc là đủ rồi, hai đứa ngốc chắc chết mất! Nghĩ vậy thấy đỡ tiếc hẳn, bà thím lại vui vẻ kẹp rổ vào nách, tiếp tục rảo bước ra chợ. Giữa trưa, ông chú ở tiệm kế bên tắt radio, vươn vai nghĩ thầm: “Chà, hôm nay gió lớn quá, không biết thằng Viên đã về chưa nhỉ.” Ngó qua xưởng mộc, vẫn chỉ thấy đám chuột tung hoành quanh đống gỗ, ông chú lắc đầu, khép chặt cửa lại rồi kéo cao áo khoác, đi về nhà ăn cơm trưa. Ở một diễn biến khác, con rối không biết đã bị gã đàn ông kéo tới nơi nào, nhưng trên người gã thối kinh khủng, trái ngược hẳn với mùi hương tươi mát dễ chịu như khi ở cạnh Bự con. Bỗng nhiên, con rối cảm thấy dưới bàn chân có cái gì đó dinh dính. Nó chầm chậm cúi đầu nhìn, một màu đỏ rực chói mắt, giống y hệt cây hồ lô trên tay đứa nhóc, nhưng lại bị dính lấm lem bùn đất. Rất xấu, không đẹp bằng! Gã đàn ông ném con rối vào trong một căn phòng tối tăm, rách nát. Gã cảnh cáo cô không được trốn ra ngoài, nếu không sẽ biết tay gã. Hăm doạ xong, gã đóng rầm cửa, vui sướng chạy đi mua rượu. Con rối nhìn quanh, tốt quá, trong này tối om y như rương gỗ. Nhưng lại không có đồ ăn và Bự con. Tuy không biết gì cả, nhưng cô vẫn có ý thức về Bự con và thứ được anh đút cho ăn hàng ngày gọi là thức ăn. Thực ra lúc sáng trước khi thợ mộc Viên rời khỏi nhà, anh đã đưa thức ăn cho cô, dặn cô phải ăn hết và ngoan ngoãn ở nhà đợi anh. Nhưng vì lũ chuột làm ồn, khiến cô xao nhãng nên đã quên mất lời dặn dò của anh. Xung quanh tối om như hũ nút, không có cửa sổ, chỉ có một cửa chính và bốn bức tường kín bưng. Con rối không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì ngoài tiếng chuột sục sạo chạy quanh. Con rối cố nghiêng đầu lắng nghe, nhưng không phát hiện thanh âm đục đẽo quen thuộc. Bự con không có ở đây, bụng sôi lên ùng ục cũng chẳng có ai đút cho ăn. Lần sờ mãi, cuối cùng con rối cũng tìm được một chiếc rương gỗ khá giống với chiếc mà thường ngày Bự con hay đặt cô vào. Không chút do dự, cô lập tức chui vào trong, ngoan ngoãn nằm cuộn tròn với hy vọng ngày mai mở mắt ra, Bự con sẽ xuất hiện và sẽ lại đút cho cô ăn. Cùng lúc ấy, tại xưởng mộc cách đó khá xa, thợ mộc Viên sững sờ nhìn chiếc rương trống không mở toang hoác. Dưới đất, vụn bánh rơi lả tả làm mồi cho đàn chuột nhắt. Thợ mộc Viên hoảng hốt, mặt mày xanh mét, con rối…con rối của anh đâu rồi???? ———— Chiếc rương bị đá đổ kềnh, con rối văng ra, lăn long lóc, cánh tay đập vào cạnh gỗ, chảy máu. Gã đàn ông thối hoắc và thô thiển kia lại tới. Nhìn cô gái nằm bất động dưới nền đất, nhăn nhúm nhàu nhĩ như miếng giẻ lau, gã chẳng những không động lòng thương xót mà còn cười khà khà: “Con gái ngoan, đêm nay ngoan ngoãn ở lại đây rõ chưa, ngày mai cha sẽ đem bán mày kiếm chút tiền mua rượu, hahaha…” Dứt lời, gã loạng choạng rời đi. Cánh cửa đã khép, chùm sáng le lói bị đứt đoạn nhưng tiếng cười khoái chí vẫn văng vẳng đâu đây. Rõ ràng gã đang rất hưng phấn vì sắp sửa kiếm được một món hời. Con bé xinh xắn như vậy chắc chắn sẽ bán được giá cao. Phen này gã có thể thoả thích uống rượu dài dài đây! Con rối vẫn nằm sấp dưới đất, mặt bị một vật gì đó ném trúng, đau điếng! Cô khó nhọc ngồi dậy, sờ xuống khuỷu tay. Ươn ướt dinh dính, còn có mùi tanh tanh ngái ngái. Nhưng mùi này cô rất quen thuộc vì thường ngửi thấy trên người anh Bự con.