Chương 50: Đào Chi Yêu Yêu (3)

[Dịch] Thiên Chi Hạ

03:25 - 22/05/2024

Nàng lúc này đã là một thiếu phụ, men theo đội ngũ thật dài đến trước mặt hắn, chắp tay trước ngực, cúi đầu hành lễ. "A Di Đà Phật." Hắn tụng Phật hiệu, tay phải vẽ một vòng tròn trên đầu thiếu phụ, gần như muốn sờ đến mái tóc đen nhánh của nàng. Nhưng hắn không có mạo phạm, vì nàng cầu phúc, tâm thành kính trước đó chưa từng có. Mỗi khi đến Phật Đản, khách xá nhất định đầy ngập khách, không ít người dẫn cả nhà đến đây hành hương, vì để thuận tiện cho khách hành hương, Vô Danh tự sẽ nhường tăng cư cho khách hành hương cư ngụ, còn tăng nhân sẽ vào ở khách xá. Nơi ở cũ của Bản Tùng nhường cho một gia đình khách hành hương sáu người, bản thân ở Khách xá Phổ Quang trong Phật Đô. Đó là một khách xá kích cỡ bình thường, trong hậu viện trồng một hàng đào, đến buổi tối, hắn từ lầu hai khách phòng nhìn xuống, vừa đúng lúc nhìn thấy hàng đào đó. Hắn bất ngờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, đang đứng dưới gốc cây đào, lặng lẽ nhìn cây đào dưới ánh trăng nhàn nhạt. Bóng trăng tương phản với hoa đào, chiếu vào khiến nàng trông đặc b·i·ệ·t động lòng người. Hắn sinh ra ngạc nhiên, cũng t·h·ấ·y xúc động, so với những năm qua, hắn lại được nhìn nàng thêm một lần. Hắn cứ như vậy lẳng lặng ngồi trước bệ cửa sổ, tắt ánh nến, nhìn bóng dáng của nàng, cho đến khi trượng phu của nàng gọi nàng đi vào. Hắn chưa thấy qua trượng phu của nàng, hắn nổi lên lòng hiếu kỳ, nhưng cuối cùng kiềm lại không đi nhìn trộm. Như vậy là đủ rồi, biết được nhiều, thêm phiền não. Hắn cầm lấy kinh văn, lẳng lặng đọc thầm, nhưng lại ngăn không được tạp niệm bay tán loạn. Năm hai mươi bảy tuổi, giống như những năm qua, hắn lại trùng hợp vì nàng cầu phúc, trùng hợp ở cùng một khách xá, nhìn bóng dáng của nàng dưới cùng một ánh trăng. Năm hai mươi tám tuổi, cũng lại như vậy. Mỗi năm mỗi tháng như vậy, biết người mạnh khỏe, đời này là đủ. Nhưng, nếu biết người không mạnh khỏe, thì lại thế nào? Ngày này năm này, Bản Tùng hai mươi chín tuổi, mùng bốn tháng tư, bốn ngày trước Phật Đản. "Minh sư đệ?" Bản Tùng nhìn thiếu niên trước mắt, kinh ngạc nói: "Ngươi cũng tới Phật Đô rồi hả?" Minh Bất Tường nói: "Giác Minh thủ tọa bảo ta tới giúp đỡ." Đây là lần đầu tiên Minh Bất Tường được phái tới tham dự Phật Đản thịnh hội. Lúc còn Liễu Tâm, trong lúc Phật Đản đều có công vụ, sẽ thu xếp Minh Bất Tường trong chùa; sau khi không còn Liễu Tâm, thân phận Minh Bất Tường thấp kém, chỉ phụ trách vẩy nước quét dọn trong chùa, khách quý không tới phiên hắn tiếp đãi, Phật Đô cũng không cần hắn đi làm việc. Mãi đến năm nay, Giác Minh muốn hắn trải sự đời, cố ý phái hắn tới giúp đỡ. Bản Tùng cười nói: "Ngươi chắc chắn không còn nhớ ta rồi." Minh Bất Tường nói: "Ngươi là Bản Tùng sư huynh, đệ tử của Liễu Hư sư bá." Bản Tùng kinh ngạc nói: "Đó cũng đã là chuyện của mười năm trước, ngươi khi đó mới... bốn tuổi nhỉ? Mỗi lần đi xa, Liễu Tâm sư thúc đều kêu ta chăm sóc ngươi." Minh Bất Tường nói: "Vất vả cho sư huynh rồi." Bản Tùng nói: "Không vất vả chút nào, ngươi đặc biệt nghe lời, không khóc không quấy. Ài, không nghĩ tới ngươi vậy mà còn nhớ ta. Ngươi được phái tới đây làm gì?" Minh Bất Tường nói: "Ta tới tiếp đãi cư sĩ, chỉ đường cho khách hành hương." Bản Tùng gật đầu nói: "Thì ra là thế, vất vả cho ngươi rồi. Buổi tối ngươi ngủ ở đâu? Trở về chùa ngủ?" Minh Bất Tường nói: "Ở tạm Khách xá Phổ Quang." Bản Tùng vui vẻ nói: "Vậy cùng một khách xá với ta, có thời gian chúng ta từ từ trò chuyện." "Mẹ kiếp, ở đây nói chuyện phiếm gì chứ, không thấy mọi người đều đang làm việc sao?" Một gã tăng nhân trung niên thân hình gầy nhom dẫn theo vài tên tăng nhân thanh niên đến gần, Bản Tùng nhận ra đó là Liễu Vô sư phụ của Bản Nguyệt. Bọn họ phụ trách bảo vệ Phật cốt xá lợi, trừ bọn họ ra, trấn giữ tại đây còn có Giác Tịch trụ trì Chính Mệnh đường, ngoại hiệu "Cẩm Mao Sư" đang ở hậu đường. Liễu Vô mắng: "Mọi người đều làm việc, chỉ các ngươi nhàn rỗi? Chính tăng giỏi lắm, việc đều giao cho Tục tăng làm, Chính tăng chăm lo ăn cơm giấc ngủ là xong?" Bản Tùng vội nói: "Liễu Vô sư thúc bớt giận, là đệ tử lôi kéo Minh sư đệ nói chuyện phiếm, đệ tử đi làm việc ngay." Hắn kéo theo Minh Bất Tường muốn đi, Liễu Vô lại quát: "Minh Bất Tường, ngươi tới đây!" Minh Bất Tường dừng bước, quay người nhìn Liễu Vô. Bản Tùng vội vàng muốn hoà giải, lại bị Liễu Vô quát bảo ngưng: "Không gọi ngươi!" Bản Tùng bị trách móc, trở ngại thân phận, không dám nhiều lời. Liễu Vô đánh giá Minh Bất Tường từ trên xuống dưới, nói: "Quả nhiên tướng mạo rất tuấn tú, đúng là yêu nghiệt!" Minh Bất Tường chỉ trầm mặc không nói, Liễu Vô lại hỏi: "Tại sao không nói chuyện?" Minh Bất Tường nói: "Đệ tử là yêu nghiệt, một khi mở miệng chỉ sợ sẽ là yêu ngôn hoặc chúng." Liễu Vô cười lạnh lùng nói: "Đừng ỷ có hai vị trụ trì Giác Kiến, Giác Minh thương ngươi, thì có thể lên trời! Hai trụ trì không bằng một thủ tọa! Ta đang để mắt tới ngươi đấy, tuyệt đối đừng phạm sai lầm, nếu không chờ xem!" Nói xong liền dẫn một đám đệ tử rời đi.