Chương 160: Thê thảm vô cùng

Diệp Tiểu Xuyên và Vân Khất U giao thủ đã vượt qua hai canh giờ, từ buổi sáng đánh đến buổi trưa, từ trên lôi đài đánh tới trời cao, lại từ trên trời đánh tới trên lôi đài, kiếm quang bay cuộn, bóng người lấp lóe, tiếng nổ vang lên kịch liệt. Không cần phải nói, đây là lần tỷ thí đấu pháp dài nhất từ khi Thương Vân môn bắt đầu đến nay. Trước kia Diệp Tiểu Xuyên thường nghe người ta nói, cao thủ nào đó đại chiến một ngày một đêm với kẻ địch, loại lời này cho tới bây giờ hắn đều không tin, hắn cũng không cho rằng hai người nào có thể đánh nhau nhàm chán trong thời gian dài như vậy. Hiện tại hắn đã khắc sâu vào trong lòng, thấu hiểu rất rõ. Hắn đang tìm kiếm sơ hở của Vân Khất U, đồng dạng, Vân Khất U cũng đang tìm kiếm sơ hở trong chiêu số của hắn, cận chiến không giống đánh xa, đánh xa thôi động chân pháp, so đấu chính là trình độ đạo hạnh của người tu chân thâm hậu và cảm ngộ đối với Thiên Đạo. Về phần cận chiến thì chủ yếu là tìm kiếm sơ hở trong chiêu số của đối phương. Diệp Tiểu Xuyên rõ ràng không muốn so đấu chân pháp với nàng, một canh giờ trước, Vân Khất U đã không muốn tiến hành loại so kiếm cận chiến không có chút ý nghĩa nào với Diệp Tiểu Xuyên, thân pháp kiếm pháp của Diệp Tiểu Xuyên đều rất quỷ dị, mặc dù mình có thể dùng tinh thần lực khoá chặt hắn, nhưng muốn đánh bại hắn dễ như ăn cháo, thật sự là không quá thực tế. Cho nên, Vân Khất U định kéo dài khoảng cách với Diệp Tiểu Xuyên, chỉ cần mình có thể có được cơ hội thở dốc thì một chiêu Càn Khôn Nhất Kiếm này sẽ hoàn toàn kết thúc trận tỷ thí đấu pháp này. Nhưng Diệp Tiểu Xuyên giống như là một con cá chạch trượt đi, mỗi một lần mình cường công phản công đều muốn đẩy lui người này, nhưng gia hỏa này dựa vào thân pháp huyền diệu đến cực điểm mà tránh thoát khỏi mỗi một lần gặp nguy hiểm, hơn nữa còn có thể đâm một kiếm vào bộ vị tất phòng của mình khi đang tránh né, mình bị tiểu tử này quấn chặt. Đấu pháp đến thời điểm này, người ở dưới đài cũng đều nhìn ra, tên vô lại Diệp Tiểu Xuyên này chính là muốn cuốn lấy Vân Khất U, muốn tái hiện lại đại chiến vòng thứ nhất với Hồ Đạo Tâm, dùng thân pháp tinh diệu quái dị và kiếm pháp xé rách Vân Khất U. Bởi vì thời gian kéo dài quá dài, tiếng hoan hô của nam đoàn và nữ đoàn lúc trước đã sớm mềm nhũn. Tiểu Trì kêu rất vui, hiện tại cũng không kêu nổi, cuống họng còn to hơn cả tiếng vịt đực, chỉ có thể thành thành thật thật đứng ở phía sau lưng mẫu thân. Ngay khi Tiểu Trì ngáp ngắn đánh tới lần thứ ba mươi hai, Vân Khất U trên lôi đài cuối cùng cũng bắt được một sơ hở trí mạng của Diệp Tiểu Xuyên. Thân thể Diệp Tiểu Xuyên như cơn lốc quét tới, thanh thế ngập trời, một chiêu này hắn đã dùng qua, hơn nữa không chỉ một lần, mỗi một lần đều có thể làm Vân Khất U luống cuống tay chân. Lần này, Vân Khất U nhìn thấy Diệp Tiểu Xuyên đang kêu to xoay tròn mà đến, nhưng không tránh né, mà là thân thể trùng xuống. Diệp Tiểu Xuyên lập tức cảm giác đại sự không ổn, chuẩn bị lắc mình tránh né, nhưng hiện tại thân thể của hắn đang xoay tròn rất phong cách, kiếm quang bắn ra bốn phía, căn bản không thể dừng lại thân thể trong nháy mắt. Một đôi chân nhỏ nhắn đi giày màu trắng, từ một góc độ không thể tưởng tượng nổi đá vào trên lưng hắn. Đừng nhìn bàn chân kia không lớn, lực đạo lại lớn kinh người, Diệp Tiểu Xuyên lập tức cảm thấy bên hông truyền đến đau đớn, thậm chí hắn cảm thấy ít nhất hai xương sườn gãy sai chỗ. Hắn phát ra một tiếng đau đớn ai u, thân thể cũng không xoay tròn, bay thẳng ra ngoài, cái bay này không chỉ có khí thế bức người, khoảng cách phi hành còn không gần. Bịch. Chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên, cả người hắn đều dính vào trên màn sáng kết giới phía bắc lôi đài, tiếp đó một tiếng "Lộc cộc" rơi xuống trên lôi đài. Vân Khất U có lẽ sẽ không làm chuyện đánh chó mù đường với người khác, nhưng đối với Diệp Tiểu Xuyên, vậy thì thật ngại. Cũng không biết là vì sao, mỗi lần nhìn thấy Diệp Tiểu Xuyên gặp vận đen, nàng đều cảm thấy vui vẻ từ đáy lòng, thậm chí còn có một tia hưng phấn. Điểm này, lúc trước ở Nghiễm Nạp Đường trước mặt Diệp Tiểu Xuyên đang nổi giận, nàng cầm ngân phiếu nghênh ngang rời khỏi đã có thể nhìn ra. Khổ chiến hai canh giờ, từ sáng sớm đánh tới giữa trưa, mắt nhìn thấy trời cũng đã ngã về phía tây, đã sớm làm cho Vân Khất U vô cùng phẫn nộ. Sau khi đạp bay Diệp Tiểu Xuyên, nàng căn bản không cho Diệp Tiểu Xuyên cơ hội thở dốc nào, thân thể nhào lên, khi Diệp Tiểu Xuyên vừa mới bò dậy thì một cái chân nhỏ mềm mại lại xuất hiện trước mặt của hắn. Diệp Tiểu Xuyên chịu đựng đau đớn từ xương sườn gãy, vội vàng ứng chiến, giơ kiếm chuẩn bị ngăn cản một cước kia. Một cơn đau đớn còn chưa truyền đến, Vô Phong Kiếm nắm trong tay phải đã bị một cước đá bay. Ánh sáng của Vô Phong Kiếm mất hết, còn chưa rơi xuống đất, đôi giày thêu màu trắng kia lại xuất hiện trước mặt Diệp Tiểu Xuyên, lần này là bắp chân của hắn, Diệp Tiểu Xuyên ai u một tiếng, nửa quỳ xuống. Khi Vô Phong kiếm lạch cạch rơi xuống đất, Vân Khất U đã đá ra ít nhất mười sáu cước. Cũng không biết là đại tổ sư nào của Thương Vân môn sáng tạo ra một bộ Đoạt Mệnh Liên Hoàn Cước này, đó là cước cước thấy thịt, chân chân thấy máu, Vân Khất U đá rất thoải mái hả giận. Mọi người chỉ nhìn thấy đùi phải thon dài của Vân Khất U lấp lóe, trong nháy mắt đã đá ra gần hai mươi cước, chỉ nghe thấy Diệp Tiểu Xuyên kêu to ai u ai u, biết lần này Diệp Tiểu Xuyên xem như xong, xương cốt không biết gãy bao nhiêu cái. Đến cuối cùng, mỗi khi nghe thấy Diệp Tiểu Xuyên ai u kêu thảm một tiếng, lòng của mọi người xem chiến đấu đều co quắp một cái, có chút đệ tử tương đối hiền lành đều không đành lòng che khuất con mắt, giống như không muốn nhìn thấy một màn thảm không nỡ nhìn này. Thần Kiếm rơi xuống đất, Vân Khất U đá ra một cước cuối cùng, đạp xong thu công, nghênh ngang rời đi, gọi là một bước tiêu sái không bị ràng buộc. Diệp Tiểu Xuyên thì khổ sở, trên người không có một chỗ nào không đau, xương sườn gãy mất ít nhất bảy tám cái, hai tay cũng gãy xương trật khớp, cổ bị đánh hai cước, chỉ có thể ngoẹo đầu, trên mặt in mấy dấu chân hoàn chỉnh, máu mũi chảy dài. Hai trọng tài trưởng lão râu trắng triệt tiêu kết giới, lướt lên lôi đài kiểm tra thương thế của Diệp Tiểu Xuyên một chút, không sao, cơ bản đều là bị thương ngoài da, gãy xương các loại, không có bị thương căn cơ, lấy tu vi đạo hạnh của Diệp Tiểu Xuyên, cộng thêm những linh dược chuyên trị thương của Thương Vân môn, nối xương cao, nhiều nhất chịu khổ một chút, không hại mạng nhỏ. Vân Khất U hạ thủ cũng có chừng mực, không có yếu hại về thân thể, một chiêu Đoạt Mệnh Cước cuối cùng của Mười Sáu Lộ Liên Hoàn này là Đoạn Tử Tuyệt Tôn cước không thi triển, nếu không thì có lẽ nửa đời sau Diệp Tiểu Xuyên sẽ vô duyên với nữ sắc. Vô số người nhìn Diệp Tiểu Xuyên bị Vân Khất U đánh cho nhừ tử, lại nhìn nữ tử vẫn như cũ mặc áo trắng lãnh diễm như băng, đứng ở trên lôi đài vẫn là cao nhã động lòng người, nhưng bây giờ gần như mỗi người đều rùng mình một cái. Đấu pháp nhiều tràng như vậy, mấy người thua ở kiếm Vân Khất U cộng lại cũng không nặng như Diệp Tiểu Xuyên ngã trên lôi đài ai u ai u. Khi trọng tài trưởng lão tuyên bố Vân Khất U chiến thắng, Diệp Tiểu Xuyên nhìn thấy Vân Khất U muốn đi, lập tức giãy dụa đứng lên, nhe răng trợn mắt chịu đựng đau đớn kịch liệt. Hắn đưa tay ra kêu lên với Vân Khất U: "Ngươi đừng đi, ngươi rút kiếm, chúng ta đánh cuộc trước tỷ thí, nếu như ngươi rút kiếm đánh cuộc này chính là ta thắng, trả bạc của ta cho ta!" Thật là, một người muốn tiền không muốn mạng. Vân Khất U nào để ý tới, ngay cả đầu cũng không xoay qua chỗ khác, trực tiếp nhanh chóng rời đi. Diệp Tiểu Xuyên tức giận, mắt trợn trắng lên, bất tỉnh.