Chương 161: Thiếu niên đái dầm

Diệp Tiểu Xuyên dừng ở hạng ba, đồng thời rất thê thảm. Sau khi hai vị trưởng lão nối xương cứu chữa cho hắn, liền được đám người Chu Trường Thủy nâng người xuống dưới đưa về chỗ ở tại sườn núi để nghỉ ngơi. Sau đó liền bj Tiểu Trì bọc lại thành đòn bánh tét, không khác gì một cái xác ướp, chỉ còn hai ngươi là có thể chuyển động. Nhìn kiệt tác của mình, Tiểu Trì hả hê, vui vẻ cùng mấy người Chu Trường Thủy đi ra khỏi phòng Diệp Tiểu Xuyên, nghe âm thanh kia như đang định đi chợ đen Nghiễm Nạp Đường đánh bạc. Khi Diệp Tiểu Xuyên tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau. Khi hắn hôn mê, chân pháp Âm Dương Càn Khôn Đạo tự động vận chuyển để chữa trị vết thương, cộng thêm tiên đan diệu dược của Thương Vân môn và linh lực kỳ dị của Trường Sinh Quyết trên cổ, sau một ngày một đêm nghỉ ngơi, ngoại trừ toàn thân còn hơi mỏi nhừ, hắn cũng không còn cảm thấy đau đớn nữa. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy xà nhà quen thuộc, biết mình đang nằm trên giường gỗ trong phòng của mình. Diệp Tiểu Xuyên cảm thấy nước đọng trong bàng quang rất nghiêm trọng, vô cùng mắc tiểu, giãy dụa muốn đứng dậy đi tiểu, nhưng lại không thể cử động. Tứ chi của hắn cứng ngắc, tưởng chừng như bị cắt cụt. Hắn bị hù cho tê dại da đầu, tưởng rằng hồn phách mình đã ly thể. Mở mắt ra nhìn, Diệp Tiểu Xuyên thấy mình không bị cắt chi, nhưng toàn thân lại được quấn kín bằng băng gạc trắng, trông không khác gì cái bánh tét lớn. Lượng băng gạc dùng để quấn cho hắn có thể quấn được cả Luân Hồi Phong một vòng. Diệp Tiểu Xuyên đoán ra ngay kiệt tác này là do tiểu hồ ly Tiểu Trì tạo ra. Vết thương ngoài của hắn đã lành hẳn, chỉ còn những chỗ gãy xương cần thời gian để hồi phục hoàn toàn. Linh đan tiên dược và linh lực chân nguyên có thể giúp tan máu bầm, chữa trị nội thương, nhưng gãy xương là chuyện không thể chữa khỏi trong một sớm một chiều. Diệp Tiểu Xuyên lúc này sức lực còn yếu, vừa cử động mạnh tay đã cảm thấy đau nhức ở chỗ xương gãy. Băng gạc quấn quanh người hắn quá chặt, dù cố gắng giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra. Hắn chỉ đành nằm im trên giường kêu to cứu mạng. Hôm nay là ngày diễn ra trận chung kết cuộc thi đấu pháp của Thương Vân môn năm nay, là màn tranh tài giữa Vân Khất U và Cổ Kiếm Trì. Ngoại trừ một số đệ tử nô bộc ở lại sườn núi, hầu hết các đệ tử khác đều lên đỉnh núi để xem thi đấu. Ai có thời gian đến cứu Diệp Tiểu Xuyên cơ chứ? Hắn gào khản cả cổ họng nhưng không có cứu binh nào tới, bụng lại ùng ục vang dội. Cảm giác đói bụng có thể nhịn được, nhưng vấn đề bàng quang căng tức thì không thể nhịn được. Khi hoàng hôn dần buông, bánh tét lớn Diệp Tiểu Xuyên cuối cùng cũng sảng khoái rên rỉ một tiếng, tè ra giường, đoán chừng chiếc đệm và chăn này không thể dùng được nữa. Thật đúng là báo ứng. Lần trước, tại đài Vọng Nguyệt sau núi, hắn đã tè ở trên cục đá. Kết quả, đám người Cố Phán Nhi đã trực tiếp ngồi lên tảng đá, thưởng thức điểm tâm dưới ánh trăng và mùi khai nồng nặc. Giờ đây, báo ứng đã đến, chính hắn lại tè ra giường. Lúc Bách Lý Diên đi vào, vừa mở cửa liền có một cỗ mùi khai của nước tiểu phả vào trước mặt, xốc lên cái chăn của Diệp Tiểu Xuyên, lập tức bịt mũi lại. Diệp Tiểu Xuyên thấy rốt cuộc cũng có người đi vào rồi, không vui vẻ gì, ngược lại còn hung tợn uy hiếp: "Ngươi dám nói chuyện này ra, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi." Bách Lý Diên cười ha ha vui vẻ, chẳng kiêng nể gì, cười đến nỗi eo cơ hồ muốn cong, cũng chẳng giúp Diệp Tiểu Xuyên cởi băng vải mà như một làn khói chạy ra khỏi phòng. Diệp Tiểu Xuyên cảm thấy có điều chẳng lành. Quả nhiên, chưa đầy nửa nén hương, mấy người Chu Trường Thủy, Tiểu Trì, Trần Hữu Đạo, Dương Tuyền Dũng chen chúc nhau đi vào. Tiếng cười đùa cợt nhả vang lên từ căn phòng. Diệp Tiểu Xuyên bị những người bạn xấu này chế giễu vì thương tích đầy mình. Nếu là người khác, có lẽ họ sẽ hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, từ đó không còn gặp ai nữa. Tuy nhiên, tên này trời sinh da mặt dày, lúc này toàn thân chỉ có tròng mắt có thể di chuyển, thế là hắn đảo mắt cười theo mọi người, cười còn điên cuồng hơn cả người khác. Hồi lâu sau, Diệp Tiểu Xuyên được tháo băng, chỉ còn lại hai cánh tay và đầu được băng bó, ngồi ăn cùng các đệ tử trong nhà ăn. Mấy người chiếm một cái bàn lớn, muốn cả bàn đồ ăn. Đám người muốn cười cũng không dám cười, chỉ có Tiểu Trì, mỗi lần ăn một miếng ngon lại phì cười một tiếng. Diệp Tiểu Xuyên tức giận nói: "Ngươi còn mặt mũi cười? Nếu không phải ngươi trói ta thành cái bánh tét, sao ta lại tè dầm?" Tiểu Trì nín cười, dùng đũa gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng Diệp Tiểu Xuyên, lấp liếm nói: "Cái này cũng không liên quan đến ta, ta tưởng ngươi bị thương nặng nên giúp ngươi gói gọn lại, nào ngờ ngươi tè dầm..." Nói đến đây, nàng lại không nhịn được bật cười ha ha, những người khác cũng cười theo. Diệp Tiểu Xuyên thật sự không thể phản bác được, đành phải hét lên: "Giao hữu vô ý, giao hữu vô ý!" Hắn không muốn đám người cặn bã bại hoại này tiếp tục xoáy sâu vào chuyện tè dầm của mình, nên đổi chủ đề: "Ai lấy được hạng nhất? Là Đại sư huynh, hay là nữ cường đạo kia?" Bách Lý Diên đặt đũa xuống, nói: "Là Cổ Kiếm Trì sư huynh." Diệp Tiểu Xuyên không hề bất ngờ, chỉ hơi tò mò mà nói: "Hai người cuối cùng có so Bắc Đẩu Tru Thần Kiếm quyết không?" Chúng người lắc đầu. Bách Lý Diên nói: "Cũng giống với ngươi và Vân Khất U đấu pháp vào hôm qua, hai người căn bản không so tài về kiếm pháp, mà là cận thân đấu kiếm. Từ sáng sớm đến lúc hoàng hôn, hai người đánh nhau ròng rã bốn canh giờ, cuối cùng Cổ Kiếm Trì một chiêu thắng hiểm.” Điều này khiến Diệp Tiểu Xuyên có chút bất ngờ. Dựa vào tính cách không chịu thua của Vân Khất U, khi tu vi thấp hơn đại sư huynh, chắc chắn sẽ liều một phen, sử dụng Bắc Đẩu Tru Thần Kiếm quyết để đánh cược với đại sư huynh, vậy sao hai người lại cận chiến? Cái gọi là chuyện tốt không đồn ra ngoài, chuyện xấu truyền ngàn dặm, chuyện Diệp Tiểu Xuyên tè dầm đang lan truyền với tốc độ khủng khiếp tại Thương Vân môn, trong vòng một canh giờ ngắn ngủi, tựa hồ toàn bộ đệ tử của Thương Vân môn đều biết chuyện này. Trong nhà ăn không ít người nhìn Diệp Tiểu Xuyên trên đầu bọc băng gạc như bánh tét, hai tay đeo băng vải, ai cũng chỉ trỏ, nghị luận ầm ĩ. Thiếu niên thiên tài có thể thi triển thôi động Bắc Đẩu Tru Thần Kiếm quyết, hạng ba đấu pháp Thương Vân môn, vậy mà lại tè dầm? Giữa lúc Diệp Tiểu Xuyên chìm trong suy tư về lý do Vân Khất U không sử dụng Bắc Đẩu Tru Thần Kiếm quyết, Phần Yên tiên tử Cố Phán Nhi đi vào tiệm cơm. Quả nhiên thấy đám người Diệp Tiểu Xuyên đàn ở đây, nghênh ngang để xuống trước mặt Diệp Tiểu Xuyên một túi vải. Chúng người không hiểu gì, đang muốn mở miệng hỏi thăm, Cố Phán Nhi cái gì cũng không nói, nghênh ngang rời đi. Hai tay Diệp Tiểu Xuyên không thể động đậy, thế là Tiểu Trì mở túi vải kia ra, từ bên trong lấy ra một chiếc ấm lớn bằng sứ mới tinh. Ấm có hình dạng kỳ lạ, miệng dẹp, thân phẳng và có quai cầm. Nó to hơn nhiều so với ấm trà thông thường, trông giống như một bình rượu hơn. Tiểu Trì gãi đầu, chưa từng thấy qua thứ này, hỏi Diệp Tiểu Xuyên: "Tiểu Xuyên ca ca, đây là cái gì vậy?" Diệp Tiểu Xuyên đỏ bừng mặt, những người khác thì cười đến mức suýt ngã khỏi ghế. Các đệ tử khác trong nhà ăn cũng đang che miệng cười. Cái bô! Diệp Tiểu Xuyên giãy dụa đứng dậy, muốn tìm một nơi nào đó tìm chết. Miệng lẩm bẩm: "Nhục nhã quá! Ta không thể sống được nữa! Hãy để ta chết đi! Hãy để ta chết đi!"