Chương 162: Nhạc hết người đi

Cố Phán Nhi thần thanh khí sảng rời đi, có thể tìm cơ hội để đả kích sỉ nhục Diệp Tiểu Xuyên cũng không nhiều. Khi nghe tin Diệp Tiểu Xuyên thế mà lại tè dầm, nàng lập tức lên kế hoạch. Ban đầu, nàng định mang theo một cái bô cũ, nhưng mùi nước tiểu nồng nặc khiến nàng không thể chịu đựng được. Cuối cùng, nàng chọn một cái bô mới tinh để "thăm hỏi" cho Diệp Tiểu Xuyên. Chiêu trò này quả thực độc ác. Nghe tiếng Diệp Tiểu Xuyên khóc lóc van xin muốn chết trong nhà ăn, Cố Phán Nhi nở nụ cười vô cùng vui vẻ. Diệp Tiểu Xuyên không chết được, cũng không ai ngăn cản hắn tìm đến cái chết. Hắn đập đầu vào vách tường vài lần, nhưng không ai đến cản. Thấy hành động tự sát để rửa nhục của mình không thành, hắn tức giận quay trở lại chỗ ngồi. Về phần lý do không ai ngăn cản hắn không phải vì họ không muốn, mà là vì hữu tâm vô lực, đã sớm cười nghiêng ngả muốn ngã. Khi Tiểu Trì biết rõ cái bô kia là dùng để làm gì, liền tức giận muốn đập vỡ thứ này, nhưng Diệp Tiểu Xuyên lại ra tay ngăn cản, từ sớm hắn đã muốn để một cái bô ở trong phòng lão nhân gia sư phụ, miễn cho đêm hôm khuya khoắt sư phụ phải đi tiểu đêm, nên giữ lại. Sự kiện Diệp Tiểu Xuyên tè dầm đã chính thức khép lại cuộc thi đấu của Thương Vân. Nửa năm sau sẽ là cuộc chiến tranh chấp giữa chính phái và ma đạo ở Đoạn Thiên Nhai, hứa hẹn sẽ là một trận chiến gió tanh mưa máu. Các đệ tử ngoại phái đến Thương Vân môn quan chiến cũng không quay về môn phái mà hướng về phía tây, chuẩn bị đến cuộc đại thí của Huyền Thiên Tông xem náo nhiệt. Thương Vân môn dự định cử Vân Hạc đạo nhân dẫn đầu đoàn gồm mười đệ tử xuất sắc nhất đến Huyền Thiên Tông để thăm dò thực lực đối phương, nhằm chuẩn bị cho cuộc đấu pháp ở Đoạn Thiên Nhai nửa năm sau. Diệp Tiểu Xuyên dĩ nhiên không đi, lần trước tại Thanh Loan các, hắn vì giúp Bách Lý Diên, đắc tội Huyền Thiên Tông tổn thất nặng nề. Tuy tại Thương Vân môn hắn có thể không kiêng nể gì, nhưng nếu đến Huyền Thiên Tông làm khách, e rằng sẽ gặp nhiều bất lợi. Cái gọi là "cường long không áp địa đầu xà", mình vẫn nên ít đi trêu chọc người của Huyền Thiên tông thì tốt hơn, lấy thương thế hiện tại của mình làm lý do, chính là không đi. Mấy ngày kế tiếp, Luân Hồi Phong dần dần được trả lại sự yên tĩnh. Các đệ tử ngoại phái đã tản đi phần lớn, chỉ còn số ít thân thiết với đệ tử Thương Vân môn lưu lại làm khách thêm vài ngày. Trong số đó có Lưu Ba tiên tử đã lâu không xuất thế, cùng với đệ tử Bách Lý Diên. Về phần Cửu Vĩ Thiên Hồ Yêu Tiểu Phu thì dẫn theo con gái Tiểu Trì trở về Thiên Trì. Khi ra đi, Tiểu Trì liên tục ngoảnh đầu nhìn lại, tiễn biệt bọn người Diệp Tiểu Xuyên, Chu Trường Thủy. Thiên Trì quá nhàm chán, ở cùng với đám người này vẫn là tương đối tiêu dao tự tại hơn, thế nhưng, người và yêu khác đường, một tiểu hồ ly như nàng đã định sẵn rằng sẽ không thể nào dung nhập vào nhân loại một cách chân chính được. Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương, nước mắt lưng tròng của Tiểu Trì, Yêu Tiểu Phu bất đắc dĩ hứa hẹn sẽ mang nàng đi chơi vào kỳ đấu pháp Đoạn Thiên nhai nửa năm sau. Tiểu Trì nghe vậy mới nín khóc mỉm cười. Bảy ngày sau khi kỳ thi đấu pháp tại Thương Vân môn kết thúc, Diệp Tiểu Xuyên đã bình phục hoàn toàn thương thế. Đây cũng là ngày các đệ tử Thương Vân môn lên đường đến Huyền Thiên Tông để quan chiến cuộc tỷ thí. Vân Hạc đạo nhân dẫn theo hơn mười người nổi bật ở thế hệ trước của Thương Vân môn, mênh mông cuồn cuộn xuất phát. Trong số mười đệ tử được chọn, ngoại trừ Diệp Tiểu Xuyên không muốn đi, Vân Khất U vốn không thích giao du và đại sư tỷ Ninh Hương Nhược cũng không đi. Diệp Tiểu Xuyên đã tháo bỏ toàn bộ băng gạc trên người. Sáng sớm tinh mơ, hắn đứng trên con đường nhỏ lát đá xanh trước cửa tiểu viện, ngẩng đầu nhìn Vân Hạc đạo nhân và các đệ tử Thương Vân bay lướt qua bầu trời, không khỏi thở dài. Bỗng nhiên, một giọng nữ vang lên bên cạnh: "Ngươi than thở gì vậy? Muốn đi thì đi thôi, là do chính ngươi không muốn đến Huyền Thiên tông trải nghiệm mà." Diệp Tiểu Xuyên nhìn lại, thấy phía sau là một nữ tử mặc xiêm áo xanh nhạt, dáng người nở nang, trước say lồi lõm, da thịt màu mạch khỏe mạnh, hai mắt to tròn đang trêu tức nhìn mình. Hắn trợn trắng mắt, nói: "Ngươi cho rằng ta không muốn đi à, còn không phải là bị ngươi hại à? Ta đắc tội Lý Huyền Âm, Thượng Quan Ngọc, đi Huyền Thiên Tông còn không bị bọn hắn hố chết sao? Đáng ghét nhất là, ngươi đồng ý đưa ta một trăm lượng bạc ròng, hiện tại cũng không cho ta!" Bách Lý Diên cười một tiếng, giống như rất vui vẻ, sau khi đánh Diệp Đại Xuyên kết quả cắn ngược người ta là tên háo sắc, Bách Lý Diên cũng tuyệt đối không đi Huyền Thiên Tông xem náo nhiệt. Đến đó tuyệt đối sẽ rất thảm, đây là chuyện dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được. Hiện tại, đệ tử ngoại phát tại Thương Vân môn đều đã đi gần hết, ngay cả Tiểu Trì muội muội cũng đều trở về Thiên Trì, một đám hoàn khố Chu Trường Thuỷ lại khó lọt vào mắt của nàng, nàng muốn rời khỏi nhưng sư phụ lại không cho, mấy ngày nay thật sự là cực kỳ nhàm chán, nhìn thấy thiếu niên đái dầm này ở trước mặt mình thẹn quá thành giận, tâm tình của nàng lập tức tốt lên rất nhiều. Trong lòng Bách Lý Diên, Diệp Tiểu Xuyên vẫn khó sửa đổi ấn tượng hèn mọn háo sắc, nhưng sau khi trải qua mấy vòng tỷ thí đấu pháp, một chữ mê to lớn đã khắc lên trán Diệp Tiểu Xuyên. Bách Lý Diên rất muốn nhìn thấu Diệp Tiểu Xuyên, nhìn thấu thiếu niên lang quân này dùng biện pháp gì, thúc giục Bắc Đẩu Tru Thần Kiếm Quyết mà ngay cả mình cũng không nắm chắc dùng được, đấu pháp lần này của Thương Vân, gia hỏa này đã thúc giục Bắc Đẩu Tru Thần, hiện tại cái tên Diệp Tiểu Xuyên chắc hẳn đã truyền khắp thiên hạ. Nhưng trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, Bách Lý Diên căn bản không phát hiện gia hỏa này có ưu điểm gì, hãm hại lừa gạt trộm vặt, cái gì cũng có mặt, hôm trước còn nhìn thấy hắn và đám hoàn khố Chu Trường Thuỷ vây quanh một nữ đệ tử xinh đẹp động thủ động cước, tuyệt đối không phải là một người tốt. Bắc Đẩu Tru Thần không thể giả, đánh bại Phần Yên tiên tử không thể giả, đạt được hạng ba đấu pháp Thương Vân càng không thể giả, đây là cảnh tượng vô số người trơ mắt nhìn. Bách Lý Diên không thể không thừa nhận, mặc dù mình không thay đổi ấn tượng hỏng bét ban sơ đối với Diệp Tiểu Xuyên, tuy biết rất rõ ràng Diệp Tiểu Xuyên tuyệt đối không phải là một chính nhân quân tử, nhưng trên trán thiếu niên này lại treo một chữ bí ẩn to lớn quả thật cho mình có một loại dục vọng muốn thăm dò. Sư phụ Lưu Ba Tiên Tử nói không yên lòng để một nữ nhi gia như mình lịch luyện ở phàm trần, để mình chờ cho thương thế của Diệp Tiểu Xuyên lành lại, sau đó cùng hắn xuống núi, nói trên đường đi tương hỗ chiếu cố lẫn nhau. Quỷ mới tin. Bách Lý Diên đã mơ hồ phát hiện ra, sư phụ là muốn cố ý tác hợp cho mình và Diệp Tiểu Xuyên, điều này làm cho Bách Lý Diên rất không hiểu, rất nghi hoặc, không biết tại sao sư phụ lại để bụng chuyện này như vậy. Nhìn bộ dáng cười thấy răng không thấy mắt của Bách Lý Diên, Diệp Tiểu Xuyên tức giận không thôi, quay người đi về phía trong viện, mặc kệ nàng. Bách Lý Diên lại cười hì hì đuổi theo, đạp một cước vào mông Diệp Tiểu Xuyên, Diệp Tiểu Xuyên lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, quay người lại chuẩn bị giáo huấn Bách Lý Diên thì chỉ có thể nghe được tiếng cười như chuông bạc từ phương xa truyền đến của Bách Lý Diên, đã không thấy bóng dáng đâu nữa, hắn tức giận đến mức chửi ầm lên. Người đi Huyền Thiên Tông xem náo nhiệt đã lên đường, hiện tại xuất phát cũng không phải là lập tức chạy tới, mười đệ tử Thương Vân kia là được đại trưởng lão Vân Hạc đạo nhân dẫn đầu xuống núi lịch luyện, vừa lịch luyện vừa đi về phía Huyền Thiên Tông cách đó ngoài vạn dặm về phía Tây. Nhóm thứ hai xuống núi lịch luyện cũng đang chuẩn bị lên đường, trong đó có Diệp Tiểu Xuyên.