Chương 165: Con thỏ

Sắc trời tối đi, Diệp Tiểu Xuyên nhìn thấy dưới ánh nắng chiều, một con thỏ mập mạp màu xám đang gặm cỏ xanh, Diệp Tiểu Xuyên vui vẻ, nắm lên một cục đá nhỏ đánh tới, con thỏ kia lập tức ngã xuống đất. Hắn đi ra phía trước, mang theo hai cái tai thỏ, trong lòng mừng rỡ, mùa đông này vừa qua đi, không ngờ trong sơn dã còn có con thỏ mập như thế, xem ra đêm nay có thể có một bữa cơm no đủ. Hắn thuần thục lột da con thỏ, nhìn thấy cách đó không xa có một dòng suối nhỏ, sau đó tắm rửa sạch sẽ con thỏ, lúc trở lại bên cạnh rừng cây, Bách Lý Diên vẫn không tim không phổi nằm ngáy o o. Trong lòng Diệp Tiểu Xuyên thầm thở dài một tiếng, nữ nhân này thật đúng là không có đầu óc, cũng thua thiệt nhiều hơn chính là mình, đổi lại là nam nhân khác, nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp say rượu như thế, còn không lập tức như dã thú chụp mồi xé rách xiêm y của nàng, sống sờ sờ mà lột da ăn nàng. Lần này, sư phụ xuống núi ban cho túi Càn Khôn trữ vật, rất là thuận tiện, những thứ nên mang đều mang đầy đủ hết, bởi vì người tu chân thường xuyên ngủ ngoài trời ở dã ngoại hoang vu, chắc không thể thiếu chính là túi ngủ, còn có nồi chén bồn chậu nấu cơm ở trong vùng hoang dã, dầu muối tương dấm. Trước khi hắn bị phạt ở Tư Quá Nhai, hắn và sư phụ của hắn là Túy đạo nhân đều tự nấu cơm ăn trong phòng bếp, đương nhiên, chắc chắn là Túy đạo nhân sẽ không nấu cơm, cho nên từ khi Diệp Tiểu Xuyên có thể đến bệ bếp, hắn đã bắt đầu nấu cơm nấu đồ ăn, tay nghề ngược lại vô cùng tinh xảo. Dưới ánh trăng, gió đêm chầm chậm, vật liệu gỗ bị lửa thiêu nhẹ phát ra tiếng nổ đôm đốp, từ trong đống lửa trại tnar mát ra, con thỏ mập mạp trên ngọn lửa đã bị nướng chảy mỡ, Diệp Tiểu Xuyên vừa chuyển động con thỏ vừa dùng bàn chải bôi trét hương liệu lên trên thỏ, mùi thơm nồng nặc tràn ngập trong một rừng cây này. Bách Lý Diên ngửi thấy mùi thơm liền đứng dậy, lấy tay vuốt vuốt đầu, sau đó giống như nhớ tới cái gì đó, vội vàng cúi đầu kiểm tra y phục của mình, thấy không có bất kỳ lộn xộn nào lúc này mới yên lòng lại. Nhìn thấy Diệp Tiểu Xuyên ngồi nướng đồ ăn cách đó không xa, mùi thơm nức mũi, nàng vừa vò đầu vừa đi tới. Nàng ném hồ lô rượu về phía Diệp Tiểu Xuyên, nói: "Ta biết ngay gia hỏa ngươi tâm địa bất thiện, lại hạ thuốc mê ở trong rượu!" Diệp Tiểu Xuyên tức giận: "Ngươi bớt đi, là ngươi uống say, liên quan gì đến ta?" Bách Lý Diên nói: "Bách Lý Diên ta ngàn chén không say, chỉ là một hồ lô liệt tửu, sao có thể say bất tỉnh nhân sự được?" Diệp Tiểu Xuyên nói: "Thôi đi, đó là rượu ủ lâu sáu mươi năm, còn chưa tiến hành pha chế, tửu kình phi thường lớn, là sư phụ ta yêu nhất, ta cũng không dám uống mạnh, ngươi xui xẻo uống một hồ lô, không uống say mới là lạ, cũng thiệt thòi cho ta, nếu như là người khác, vậy bộ dáng say như chết của ngươi, có lẽ đã sớm bị người khác chiếm tiện nghi." Bách Lý Diên giận dữ, nhưng thấy Diệp Tiểu Xuyên đang nướng thỏ một cách tự nhiên, mùi thơm nồng đậm làm cho nàng không nhịn được nuốt nước miếng một cái. Nàng kiềm nén lửa giận, khoanh chân ngồi ở bên cạnh đống lửa trại, chậm rãi vận công, mùi rượu trong cơ thể nàng dưới sự thôi động của chân pháp thần bí bị bài xuất ra bên ngoài cơ thể. Nhưng trong khoảnh khắc đó, không khí xung quanh đã tràn ngập một mùi rượu nhàn nhạt. Diệp Tiểu Xuyên kinh ngạc nhìn Bách Lý Diên, trong lòng thầm giật mình, không ngờ tu vi của Bách Lý Diên lại cao như thế, đã trôi qua hai canh giờ, mùi rượu đã hoàn toàn dung hợp với máu của nàng, ít nhất lại phải qua ba năm canh giờ mới có thể tỉnh rượu, không ngờ Bách Lý Diên lại có thể dùng chân pháp của mình ép toàn bộ mùi rượu ra ngoài. Bách Lý Diên thu công xong, cơn đau đớn muốn nứt đầu lập tức trở nên trong suốt, nàng lấy ra ấm nước uống mấy ngụm súc miệng, sau đó an vị ở bên cạnh trừng trừng nhìn con thỏ đã nướng gần xong, từ trong túi trữ vật càn khôn của mình lấy ra dao nĩa, làm xong chuẩn bị có thể ăn cơm chiều bất cứ lúc nào. Diệp Tiểu Xuyên thấy nàng ngay cả ăn cơm cũng chuẩn bị xong, lập tức hận nghiến răng nghiến lợi, một mình xuống núi lịch luyện là chuyện tiêu dao tự tại, nhiều năm qua đã sớm không chỉ một lần huyễn tưởng mình đơn thương độc mã xông trần, kết quả đến lúc mình thật xuống núi lịch luyện, sư phụ nhất định phải mình cùng Bách Lý Diên này cùng nhau lịch luyện phàm trần. Hiện tại là tốt rồi, vẫn chưa ra khỏi phạm vi Thương Vân sơn, Bách Lý Diên đã uống một hồ lô rượu ngon của mình, hiện tại không làm gì cả, bắt đầu ngồi xuống chờ đợi con thỏ mập mình vất vả nướng xong. Hắn càng nghĩ càng tức giận, nói: "Ngươi thật đúng là coi mình là thiên kim đại tiểu thư rồi? Thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, muốn ăn nha, tự mình chộp tới." Bách Lý Diên cười hì hì nói: "Ngươi nói thế nào cũng là một nam nhân nha, chút khí lượng này cũng không có? Hơn nữa, trong khoảng thời gian xuống núi, sư phụ ngươi nói với ta, trong khoảng thời gian lịch luyện phàm trần này, ngươi sẽ chiếu cố ta, ta quyết định bắt đầu từ con thỏ này để ngươi chiếu cố, xem ra nướng cũng không sai biệt lắm, chia cho ta một chút." Bách Lý Diên thấy Diệp Tiểu Xuyên muốn ăn một mình, vì vậy mở miệng yêu cầu, yêu cầu không được thì lúc này sẽ động thủ đoạt. Gần nửa canh giờ sau, Bách Lý Diên vỗ cái bụng nhỏ, nằm trên mặt đất ợ một cái, vẻ mặt thoả mãn, nói: "Tay nghề của ngươi cũng không tệ lắm nha. Ngày mai chúng ta lại đánh thêm mấy con thỏ, sau này ngươi chính là ngự trù chuyên dụng của ta, nửa năm này ăn ở sẽ do ngươi an bài đi." Diệp Tiểu Xuyên khóc không ra nước mắt, bữa tối mình vất vả khổ sở, kết quả mình chưa ăn bao nhiêu, hơn phân nửa con thỏ đều rơi vào bụng Bách Lý Diên này, làm cho mình cũng không ăn no, rơi vào trạng thái nửa đói nửa no. Hắn cảm thấy Vân Khất U là nữ cường đạo lớn nhất mà hắn từng gặp, không ngờ rằng Bách Lý Diên trước mắt này lại càng không cần mặt mũi, quả thực chỉ hơn chứ không kém hơn mình. “Ta nói này Bách Lý sư tỷ, nói thế nào ngươi cũng là người đứng đầu Lục tiên tử đương thời, là nhân vật nổi tiếng, sao có thể vô sỉ như thế?” Bách Lý Diên liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Xuyên, nhưng không có bộ dáng tức giận, nói: "Thế nào, bản cô nương chỉ ăn của ngươi nửa con thỏ mà ngươi đã không nỡ bỏ rồi à? Tin hay không, chỉ cần ta nói một tiếng, trong thiên hạ không biết có bao nhiêu tuổi trẻ tuấn kiệt khóc lóc hô hào đến nịnh bợ ta, hiện tại ta cho ngươi cơ hội này là coi trọng ngươi." Diệp Tiểu Xuyên nói: "Ta vẫn tình nguyện ngươi xem thường ta, tặng chuyện tốt nịnh bợ ngươi cho người khác, ta thấy không bằng như thế đi, sáng sớm ngày mai chúng ta mỗi người đi một ngả, ta không thể trêu vào vậy thì tránh đi." Bách Lý Diên ngồi dậy, tức giận: "Ngươi cho rằng ta nguyện ý cùng ngươi lịch luyện ở phàm trần sao? Mười năm này ta độc lập độc hành ở nhân gian, tiêu dao tự tại, nếu không phải sư phụ ngươi nhờ ta bảo vệ ngươi ở phàm trần, hiện tại ta đã sớm nằm trên giường thoải mái mơ mộng đẹp ở nhà trọ lớn thành Tây Phong, nơi nào sẽ ngắm nơi hoang dã hoang vu chim không thèm ỉa này với gia hỏa ngươi chứ?" Diệp Tiểu Xuyên bĩu môi, lười để ý tới Bách Lý Diên, gối lên hai tay nằm trên đồng cỏ bên đống lửa, gió đêm thổi qua, một luồng gió lạnh cuốn lên mùi thơm ngát của hoa cỏ dại nhàn nhạt, làm cho người ta trăm mạch thư sướng. Bỗng nhiên, Diệp Tiểu Xuyên cảm giác không thích hợp, chỉ thấy bầu trời đầy sao đã không thấy tăm hơi, một mảng mây đen từ phía tây rất nhanh đã trôi dạt đến trên đỉnh đầu, gió đêm xung quanh cũng trong thời gian ngắn trở nên cuồng bạo.