Chương 166: Oan hồn

Diệp Tiểu Xuyên bấm ngón tay tính toán, lập tức thay đổi nét mặt. Thương Vân môn là môn phái Đạo gia, tuy đệ tử chủ tu chính là m Dương Càn Khôn Đạo và kiếm quyết lợi hại, nhưng một số tiểu pháp thuật của Đạo môn cũng có rất nhiều thị trường trong Thương Vân môn. Ví dụ như tướng thuật huyền diệu khó giải thích, đoán mệnh, đây đều là thủ đoạn mà đệ tử đạo môn dùng để lừa gạt tiền sinh hoạt trên giang hồ, giống như đệ tử Phật môn mang theo một cái bát lớn đến từng nhà hóa duyên trong phàm trần. Diệp Tiểu Xuyên không có thủ đoạn thiết khẩu trực đoạn, một quẻ ngàn vàng, nhưng tu vi của hắn hiện tại tiến triển cực nhanh, vẫn có thể nghe gió biết mưa. Hắn bấm ngón tay tính toán, lập tức tính ra chỉ sợ đi ra ngoài không xem hoàng lịch, tối nay sẽ gặp phải mưa to. Hắn phủi mông một cái rồi đứng lên, chạy về phía chỗ sâu trong rừng kia. Bách Lý Diên ở phía sau nói: "Ngươi làm gì vậy?" Diệp Tiểu Xuyên không quay đầu lại nói: "Đi tiểu! Ngươi đừng đi cùng!" Nói xong, tiểu tử này chạy nhanh hơn. Bách Lý Diên không để ý, chuẩn bị cởi áo mà ngủ, mười năm trước nàng rời khỏi Lưu Ba Sơn lịch luyện ở nhân gian, thường xuyên nghỉ đêm ở sơn dã, đêm nay ngủ ngoài trời ở phần lưng của Thương Vân sơn này cũng không cảm thấy khó chịu. Một lát sau, sấm sét nổ vang, giọt mưa lớn như hạt đậu bỗng nhiên rơi xuống, rất nhanh đã dập tắt đống lửa, lúc này Bách Lý Diên mới thầm kêu một tiếng hỏng bét, từ trong túi trữ vật lấy ra dù che mưa, ở trong mưa gió nhìn thoáng qua phương hướng chạy trốn của Diệp Tiểu Xuyên lúc trước, dậm chân một cái, chửi ầm lên. Súc sinh”, "Cầm thú”, "Vô sỉ bại hoại…” Các loại từ ngữ như diệu ngữ liên tiếp phun ra từ trong miệng của nàng. Đều nói ngực to không não, cho dù nàng có ngốc đến đâu thì giờ phút này cũng hiểu được tiểu tử thối kia căn bản không phải đi tiểu, mà là nhìn thấy mây mưa bay tới, trời muốn mưa, cho nên nhanh như chớp bỏ lại đại mỹ nữ như hoa như ngọc như mình, một mình chạy đi tìm chỗ tránh mưa. Bách Lý Diên tung hoành nhân gian mười năm, không biết có bao nhiêu thanh niên tài tuấn nhất đẳng đương thời quỳ dưới gấu quần của mình, nịnh nọt đối với mình. Không ngờ, Diệp Tiểu Xuyên này lại giống như không có một chút tâm tư thương hoa tiếc ngọc, nói ném thì ném. Nàng tức giận chuẩn bị rời khỏi, cách càng xa càng tốt, nhưng trong lòng luôn có mấy phần không cam lòng? Chẳng lẽ gia hỏa này có sở thích đồng tính? Không thích nữ sắc? Không đúng rồi, nghe nói mấy năm này hắn đã đùa giỡn không ít nữ đệ tử ở Thương Vân sơn, ta đều tận mắt nhìn thấy nhiều lần, lần đầu tiên gặp mặt còn không có ý tốt với ta, sao bây giờ hắn lại hoàn toàn không có cảm giác gì với ta? Chẳng lẽ Bách Lý Diên ta là hoa tàn ít bướm? Mưa càng lúc càng lớn, nàng chống dù che mưa trong cuồng phong bạo vũ đang rũ xuống giãy chết, giống như chiếc dù che mưa này phải dựa vào thân thể yếu ớt của mình, liều chết chém giết với trận bão tố đột nhiên xuất hiện này. Bách Lý Diên đứng dưới dù che mưa, đưa tay sờ sờ lên mặt của mình, lại cúi đầu theo bạch quang trong chớp mắt được sấm sét dội xuống nhìn dáng người linh lung uyển chuyển của mình một chút. Muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người có dáng người, chính là nữ tử tuổi tác và dung nhan phong hoa tuyệt đại, lực sát thương còn cao gấp đôi so với lúc mình vừa rời khỏi Lưu Ba Sơn mười năm trước. Đang lúc buồn bực thì bỗng nhiên, chỉ thấy ở chỗ sâu trong rừng cây gió mưa phiêu linh, trên đầu Diệp Tiểu Xuyên có một mảng lá cây rộng rãi, nhanh chóng chạy trở về. Diệp Tiểu Xuyên thấy Bách Lý Diên đần độn đứng ở trong mưa gió, chuôi dù vải dầu không biết dùng bao nhiêu năm này đã sớm thủng trăm ngàn lỗ, nước mưa gần như làm ướt xiêm y của nàng, không nhịn được kêu lên: "Ngươi được gọi là Thuỷ Tiên Tử, chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ nước? Sớm biết như vậy thì đã không trở về cứu ngươi! Làm hại ta bị ướt sũng!" Nói xong, hắn lại một lần nữa đâm đầu vào trong rừng rậm. Bách Lý Diên nở nụ cười, giống như quét qua vẻ lo lắng lúc trước, lòng tự tin lại trở về, nàng giơ vải dầu vỡ vụn không chịu nổi, nhanh chân đuổi theo phương hướng Diệp Tiểu Xuyên biến mất. Có một thi nhân từng làm một bài miêu tả mưa xuân thơ, trong đó có hai câu là: Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ, xùy diện bất hàn dương liễu phong.* *Trích bài thơ Tuyệt Cú trong Chí An thiền sư. Nghĩa: Áo dường như ướt vì mưa xuân, gió đông thổi vào mặt nhưng không lạnh. Diệp Tiểu Xuyên không cảm nhận được ý cảnh mỹ diệu của mưa xuân mông lung như khói, đây sao lại là mưa hạnh hoa chứ, hoàn toàn là mây đen ép thành muốn vỡ. Mưa lớn như ngân hà gãy đổ ầm ầm xuống, nhất là Lôi Thần đang buồn bực vì mùa đông, giờ phút này như ác thú thức tỉnh, gào thét không ngừng trong mưa gió, đất rung núi chuyển. Một tia chớp tiếp nối một tia chớp, xé rách mây đen, không ít tia chớp đánh vào trong rừng cây, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng tia lửa xuất hiện trong rừng rậm, ngay sau đó bị mưa to trong nháy mắt dập tắt, bốc lên khói đen. Động vật dã thú trong rừng rậm quần sơn giống như cũng bị trận bão tố này làm kinh nhiễu, hổ khiếu sơn lâm, sói tru cửu thiên, giống như ngày tận thế. Thậm chí Diệp Tiểu Xuyên còn tận mắt nhìn thấy hơn mười oan hồn đang giương nanh múa vuốt kêu thảm trong trận sấm mùa xuân, bị chấn thành khói xanh, vĩnh viễn biến mất giữa thiên địa. Cũng may, nơi này ở bên ngoài Thương Vân sơn, chỉ cách Luân hồi Phong có mấy chục dặm, quần sơn rả rích, có rất nhiều đại thụ che trời, Diệp Tiểu Xuyên mang một cái lá cây đại thụ, phát hiện một gốc cây cổ thụ ngàn năm mấy người mới có thể vây quanh, không chút khách khí lấy ra Vô Phong Thần Kiếm, bổ mạnh mấy lần đối với cây đại thụ kia, sau đó đào ra một cái động trong cây đại thụ. Hắn vừa trốn vào trong hốc cây, Bách Lý Diên đã giơ một cái dù còn lại có tay cầm che mưa chạy tới, cả người ướt đẫm, thấy Diệp Tiểu Xuyên trốn ở trong hốc cây, đặt mông cũng chui vào. Diệp Tiểu Xuyên giận dữ nói: "Tự ngươi động thủ cơm no áo ấm, động này quá nhỏ, chính ngươi tìm một cái cây khác đi." Bách Lý Diên giận quá, nói: "Trong cánh rừng này, cây này lớn nhất, những cây cối khác quá nhỏ! Ngươi đi vào trong đó, để chỉ một chỗ cho ta xem." Hốc cây quả thật quá nhỏ, Bách Lý Diên căn bản không chen vào được, Diệp Tiểu Xuyên đạp Bách Lý Diên ra ngoài, tự mình từ bên trong leo ra, sau đó lại dùng Vô Phong Thần Kiếm đào rỗng bên trong cây, lúc này mới miễn cưỡng chứa đựng hai người. Hai người đều ướt nhẹp cả người, gần như là thân thể dán vào thân thể, mùi thơm nhàn nhạt từ trên người Bách Lý Diên phát ra, làm cho Diệp Tiểu Xuyên không nhịn được có chút ý niệm, bắt đầu vô tình hay cố ý nhìn vị tiên tử ướt sũng bên cạnh này, quả nhiên làm huyết mạch người ta bành trướng. Bách Lý Diên cảm thấy ánh mắt không có ý tốt của Diệp Tiểu Xuyên, không nhịn được tức giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, lại nhìn ta móc hai tròng mắt của ngươi ra!" Diệp Tiểu Xuyên cười một tiếng, nói: "Hốc cây lớn như vậy, ta không nhìn ngươi thì còn có thể nhìn cái gì?" Đúng lúc này, chỉ thấy một oan hồn màu xanh lá cây thổi qua, xem ra vẫn là một nữ quỷ tuổi trẻ chết oan, bị ánh sáng màu xanh bao quanh làm cho sắc mặt tái nhợt, giống như rất là hoảng sợ. Diệp Tiểu Xuyên hứng thú, chỉ vào nữ quỷ đang chạy trốn trong mưa gió, nói: "Đáng tiếc, trẻ tuổi như vậy đã chết, Bách Lý sư tỷ ngươi đạo hạnh cao, nếu không ngươi giúp nàng siêu độ một chút đi?" Bách Lý Diên còn chưa nói chuyện thì bỗng nhiên một đạo sấm sét ầm ầm vang lên, theo một tiếng nổ lớn, nữ quỷ kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết cuối cùng, trong nháy mắt đã tan thành mây khói trong tiếng sấm sét.