Chương 170: Huyết Hồn Phiên

Trăm ngàn năm qua, Tu Chân Giới vẫn lưu truyền một câu, thú lấy lực làm mạnh, người lấy trí sở trường, yêu lấy tuổi thọ mà theo. Nói trắng ra chính là sở trường của dã thú phổ thông là vô cùng mạnh, nhân loại dựa vào trí lực tu luyện pháp thuật, về phần yêu thì dựa vào tuổi thọ kéo dài. Thiên Đạo công tâm đều có dài ngắn, ngăn cản lẫn nhau. m phong kia tới đột nhiên, mùi máu tanh cùng tiếng quỷ khóc tràn ngập sơn dã, rõ ràng không phải dã thú có thể khống chế, mà là lực lượng pháp thuật tu luyện của nhân loại. Pháp thuật âm tà như thế lại tuyệt đối không phải là đệ tử chính đạo tu luyện, chỉ có yêu nhân Ma giáo từ trước đến nay cực kỳ hung ác mới có thể tu luyện pháp thuật ác độc như thế. Ở Thương Vân sơn này xuất hiện yêu nhân Ma giáo, xem ra thực lực rất mạnh, điều này ngoài dự đoán của hai người Diệp Tiểu Xuyên và Bách Lý Diên. Từ sau khi lực lượng quỷ dị kia xuất hiện, con gấu đen vết thương chồng chất chợt bất động, đối mặt với Bách Lý Diên lúc nó đều hung hãn không sợ chết, nhưng cảm nhận được lực lượng tà ác kia, trong đôi mắt đỏ thẫm của con cự thú này lại hiện lên một tia e ngại, bắt đầu chậm rãi lui về phía sau. Hiện tại, khu vực sơn cốc thần bí này tạo thành ba thế lực, phía tây nhất chính là gấu đen khổng lồ, đứng ở giữa là hai người Diệp Tiểu Xuyên và Bách Lý Diên, mặt đông nhất chính là yêu lực thần bí kia. Diệp Tiểu Xuyên cảm nhận được luồng yêu lực kia, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thấp giọng nói: "Người đến thật giống như không đơn giản nha, không phải cao nhân chính đạo chúng ta, hẳn là cao thủ Ma giáo, chúng ta nên lui trước đi." Lông mày Bách Lý Diên nhíu lại, nhìn thoáng qua Diệp Tiểu Xuyên có chút sợ hãi, lại nhìn rừng cây đen tối phía đông một chút. Bỗng nhiên, nàng cất cao giọng nói: "Đệ tử Lưu Ba Sơn Bách Lý Diên, xin hỏi người tới là vị cao nhân nào của Ma giáo? Lá gan không nhỏ, dám xâm nhập tổng đường Thương Vân môn!" Ngoại trừ tiếng quỷ khóc ra thì đối diện không có một chút đáp lại nào, giống như không nghe thấy Bách Lý Diên. Bách Lý Diên giận dữ, một lần nữa nói: "Các hạ một thân quỷ mị thuật xuất thần nhập hóa, cao nhân tiền bối như thế, sao lại che che lấp lấp trước mặt hai vãn bối chúng ta, làm đầu trộm đuôi cướp?" Vẫn không có âm thanh, nhưng lực lượng của mị quỷ này lại không yếu bớt, ngược lại càng nồng đậm, làm cho người ta buồn nôn, trong mùi máu tanh, vô số tiếng tru của lệ quỷ càng ngày càng chói tai bén nhọn. May mắn là Diệp Tiểu Xuyên và Bách Lý Diên đều không phải là người phàm, sở tu đều là chân pháp chính đạo quang mang thanh tâm, nếu không chỉ bằng vào quỷ khóc tà âm nhiễu hồn đoạt phách này thì chỉ sợ đã có thể nhiếp đi tâm trí của hai người. Bách Lý Diên thấy đối phương vẫn không hiện thân, vẻ mặt càng ngưng trọng hơn, thấp giọng nói với Diệp Tiểu Xuyên: "Người này có một thân yêu thuật không thể coi thường, kẻ đến không thiện, nếu đánh nhau ta cuốn lấy đối phương, ngươi thừa cơ đào thoát." Vô Phong đang nắm trong tay Diệp Tiểu Xuyên cũng nổi lên ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, nói: "Muốn đi thì cùng đi, ta cũng không tin lấy thực lực của hai người chúng ta, muốn đi trong thiên hạ ai có thể ngăn cản." Bỗng nhiên, đối phương giống như bị chấn động, một đạo hồng quang gào thét từ trong núi rừng phía đông bắn ra. Vẻ mặt Bách Lý Diên đại biến, đẩy Diệp Tiểu Xuyên ra, nghiêm túc thét dài, hàn quang của Long Nha Chủy trong tay bạo khởi, hóa thành một tia chớp lao nhanh về phía hồng quang đang đến. Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể Bách Lý Diên chấn động, trở tay nắm chặt Long Nha Chủy bị chấn văng ngược trở về, mà đạo hồng quang kia lại không giảm, tiếp tục lao vùn vụt, nhưng mục tiêu giống như không phải Bách Lý Diên, mà là Diệp Tiểu Xuyên. Bách Lý Diên quát: "Cẩn thận!" Diệp Tiểu Xuyên bị hù đến mức hồn vía lên mây, chân lực toàn thân rót vào trong Vô Phong, dùng hết sức vung lên, thần kiếm chém vào đạo hồng quang kia, trong nháy mắt chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh bài sơn đảo hải va vào thần kiếm, thân thể đạp đất, lùi về sau bốn bước. Nhưng mà đạo hồng quang kia cũng bị một kiếm của hắn đánh bay lên trên, sau đó lập tức nổ lớn, hồng quang rơi xuống trên mặt đất. Thì ra là một lá cờ tam giác màu đỏ như máu! Đại kỳ tam giác huyết sắc quỷ dị kia tản ra ánh sáng màu đỏ thẫm nhàn nhạt, cột cờ đại kỳ cắm ở trên bùn đất, Huyết Kỳ đón gió phấp phới, phía trên có một đầu lâu, ánh mắt vô hồn, âm trầm doạ người. Nhìn lá đầu lâu đỏ trên Huyết Kỳ kia, vẻ mặt Bách Lý Diên lần đầu tiên thay đổi, thất thanh nói: "Huyết Hồn Phiên!" Theo nàng biết, loại âm hồn phiên này chính là pháp bảo chí âm chí tà của Ma giáo, cần phải nhuộm dần tinh huyết của vô số người sống, hấp thu vô số hồn phách mới có thể luyện chế thành. Trong Ma giáo, cũng không có mấy người dám coi trời bằng vung luyện chế loại pháp bảo này. Mấy trăm năm qua, cũng chỉ nghe nói hơn mười năm trước môn hạ của Quỷ Huyền tông xuống dốc có một Huyết Nô trưởng lão cung phụng sử dụng loại pháp bảo này. Bách Lý Diên lạnh giọng nói: "Huyết Nô?" Đúng vậy, Huyết Hồn Phiên này chính là pháp bảo của một vị cao nhân quỷ đạo ngày xưa, Huyết Nô của Ma Giáo. Mười lăm năm trước, trong ma giáo loạn lạc, tự giết lẫn nhau, Ma giáo Quỷ đạo nhất hệ Quỷ Huyền Tông bị Ma Tông công phá, Quỷ Vương Diệp Thiên Tinh chiến tử ở Thánh Điện Man Hoang, mà Huyết Nô chính là tâm phúc của Diệp Thiên Tinh. Năm đó, Huyết Nô và ba mươi hai đệ tử còn sót lại đã bảo vệ cốt nhục cuối cùng của chủ nhân, một đường huyết chiến từ Thánh Điện Man Hoang, giết ra khỏi trùng vây, bị vô số cao thủ Ma Giáo chặn đường vây quét, khi tiến vào Ngọc Môn Quan trốn vào Trung Nguyên thì ba mươi hai người chỉ còn lại có một mình Huyết Nô dẫn dắt hài nhi chạy trốn. Trốn được mấy trăm ngàn dặm. Mãi đến khi ở dưới chân Thương Vân Sơn, Huyết Nô bị cao thủ Ma Giáo Phệ Hồn Lão Ma đuổi kịp, trước khi chết Huyết Nô đã quấn thiếu chủ nhỏ tuổi vào trong Huyết Hồn Phiên, dùng sức ném một cái, trực tiếp ném tới vách núi Luân Hồi Phong phía sau Thương Vân Sơn. Bị Tam Vĩ Hồ Yêu Tiểu Trì vô tình nhặt được. Tuý đạo nhân mang Diệp Tiểu Xuyên đi, Tiểu Trì mang Trường Sinh Quyết đi, Huyết Hồn Phiên kia vẫn luôn ở lại chỗ của Hầu Vương. Không ngờ mười lăm năm sau, Huyết Hồn Phiên, Trường Sinh Quyết và Diệp Tiểu Xuyên lại gặp nhau, chỉ là tuế nguyệt vô tình, cảnh còn người mất, Huyết Hồn Phiên vẫn là bộ dáng kia, mà hài nhi năm đó đã là một thiếu niên tuấn lãng bất phàm. Khi Diệp Tiểu Xuyên nghe thấy ba chữ Huyết Hồn Phiên của Bách Lý Diên nói ra thì cũng giật nảy mình, mặc dù hắn không xuống núi, nhưng vẫn có một ít hiểu biết đối với Ma giáo, hắn đương nhiên biết Huyết Hồn Phiên này là pháp bảo âm hiểm gì, không nhịn được đổi sắc mặt. Nói: "Bách Lý sư tỷ, chúng ta vẫn là chạy đi thôi!" Không kịp rồi. Vừa dứt lời, chỉ thấy trong rừng cây phía đông tiếng cây cối rầm rầm vang lên không ngừng, giống như có thiên quân vạn mã chạy giết mà tới. Khi Diệp Tiểu Xuyên phản ứng lại thì chỉ thấy một đàn khỉ khổng lồ đang đi lại trên thân cây rồi chui ra, rơi vào phía đông hai người khoảng mười trượng, nhìn số lượng ít nhất có mấy trăm con khỉ. Diệp Tiểu Xuyên và Bách Lý Diên đều sững sờ. Còn tưởng rằng giết ra chắc chắn là đại ma đầu Huyết Nô của Ma Giáo, không ngờ lại giết ra một bầy khỉ nhỏ nhảy nhót điên cuồng, nhất thời đã quên chạy. Đám khỉ kia kêu chi chi chi chi, không ít khỉ còn cầm hòn đá nhỏ lên ném về phía hai người, lấy đạo hạnh của hai người đương nhiên sẽ không bị những hòn đá nhỏ này làm bị thương, nhưng số lượng thật sự là quá nhiều, ngẫu nhiên bị nện mấy lần vẫn phải có. Diệp Tiểu Xuyên và Bách Lý Diên đều là giận không kìm được, đang chuẩn bị giết sạch những con khỉ này để gỡ bỏ mối hận trong lòng thì đột nhiên lại phát sinh dị biến, trong mảnh rừng cây kia giống như xuất hiện một con cự thú to lớn, vô số đại thụ che trời không phải bị nhổ tận gốc thì là bị bẻ gãy ngang, thanh thế doạ người.