Chương 171: Bát Tí Linh Viên

Một màn kế tiếp, Diệp Tiểu Xuyên và Bách Lý Diên cả đời khó quên, hai người há hốc mồm nhìn quái vật từ trong núi rừng lao ra. Đó cũng là một con khỉ, nhưng con khỉ kia lại không giống với những con khỉ khác, toàn thân lông tóc trắng như tuyết, hình thể rất lớn, quả thật là bình sinh hiếm thấy, con gấu đen khổng lồ vừa rồi diễu võ giương oai, ở trước mặt con khỉ này quả thực không đáng nhắc tới. Càng chết là trên thân hình khổng lồ cao mười trượng lại có tám cánh tay thật dài! Mỗi một cánh tay vừa to vừa dài, có lẽ một đầu ngón tay đều to bằng Diệp Tiểu Xuyên. Có lẽ nếu con khỉ khổng lồ này nện một quyền xuống thì con gấu đen kia sẽ bị đập thành thịt nát. Khi tám cánh tay của con khỉ khổng lồ kia dùng sức đánh vào trong ngực, cái miệng to như chậu máu ầm ầm mở ra, phát ra một tiếng gào thét chấn thiên động địa. m thanh kia gần như làm cho hai chân Diệp Tiểu Xuyên và Bách Lý Diên chấn động đến mức nhũn ra! Đều nói sức người có hạn, đối mặt với cự thú khủng bố như thế, Diệp Tiểu Xuyên và Bách Lý Diên đều không đề nổi một tia dũng khí chiến đấu với cự viên. Sao con gấu to đen thui kia có thể so sánh được? Con gấu đen kia nhiều lắm cũng chỉ sống ngàn năm, mà con cự viên trước mắt này ít nhất cũng phải sống hơn mười ngàn năm rồi? Diệp Tiểu Xuyên nuốt nước miếng một cái, phát ra một tiếng ừng ực. Hắn xoa xoa hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nói: "Bát Tí Linh Hầu!" Bách Lý Diên cũng phản ứng lại, không cần đoán, chỉ nhìn tám cánh tay to lớn trên người con khỉ khổng lồ kia là đã biết, đây chính là linh thú đứng đầu trong ba đại linh hầu truyền thuyết trong nhân thế, Bát Tí Linh Hầu. Chỉ là, Bát Tí Linh Hầu này đã tuyệt tích ít nhất sáu ngàn năm ở nhân gian, sao hôm nay lại xuất hiện một yêu vật tuyệt thế trong quần thể Thương Vân Sơn như thế chứ? Đừng nói là hai người bọn hắn, cho dù lại thêm sư phụ Lưu Ba Tiên Tử và Tuý đạo nhân của bọn hắn, chỉ sợ bốn người hợp lực cũng không phải là đối thủ của yêu vật tuyệt thế kia! Bách Lý Diên cảm giác lòng của mình đều đang run rẩy, nàng không nhịn được nói: "Thương Vân môn các ngươi còn nuôi dưỡng ra một con Cự Yêu như thế?" Diệp Tiểu Xuyên cười khổ nói: "Đây không phải là do Thương Vân môn chúng ta nuôi dưỡng, đúng, không phải, tuyệt đối không phải." Bách Lý Diên nhỏ giọng nói: "Ngươi lừa gạt ai vậy? Phương viên Thương Vân Sơn này rộng mấy trăm dặm, nói lớn cũng không lớn, nhưng Thương Vân môn các ngươi đặt chân ở đây đã hơn bốn ngàn năm, nếu như không phải là các ngươi nuôi dưỡng thì sao có thể chứa được một con yêu vật như thế sinh sống ở đây?" Diệp Tiểu Xuyên tiếp tục cười khổ, nghĩ thầm chẳng lẽ là địa vị của mình ở Thương Vân môn quá thấp? Không biết bí mật của Thương Vân môn? Nhưng cũng chưa nghe sư phụ nói qua có một con Linh hầu sống thọ hơn mười ngàn năm ở trong Thương Vân sơn nha. Bỗng nhiên, trong đầu hắn xuất hiện bóng dáng Tiểu Trì muội muội điên điên khùng khùng, trong miệng Tiểu Trì muội muội không chỉ một lần đề cập tới Hầu Vương gia gia, lần trước ăn Chu Quả ở Tư Quá Nhai, Tiểu Trì muội muội cũng đã nói là của Hầu Vương gia gia dùng để cất rượu. Vẻ mặt hắn phát lạnh, nói: "Ta biết rồi, đây chính là Hầu Vương gia gia biết cất rượu trong miệng Tiểu Trì muội muội! Ta cho rằng đó chính là một lão hầu tử trong Thương Vân sơn, không ngờ lại là một con Bát Tí Linh Hầu!" Đồng tử to lớn của Bát Tí Linh Hầu giống như là hai ngọn lửa thiêu đốt trong bóng tối, con gấu đen kia thấy cự viên này xuất hiện thì bị dọa gần như muốn chết, ngay cả khí lực chạy trốn cũng không có, cả người run rẩy phủ phục ở trong nước bùn, không dám nhúc nhích. Cự viên này mới là chúa tể chân chính của những động vật sơn dã ở Thương Vân sơn! Cư viên không lập tức phát động công kích, mà là một bước in một dấu chân chậm rãi đi tới, mỗi một bước đạp xuống, đại địa đều run rẩy một cái, mấy trăm con khỉ nhỏ trước mặt thấy lão tổ tông tới cũng đều không có tiếng chi chi, an tĩnh lui qua một bên. Bách Lý Diên nhìn đôi mắt của cự viên kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Diệp Tiểu Xuyên, giống như cũng không để mình vào trong lòng, nhìn kỹ, lại phát hiện hình như không phải nhìn Diệp Tiểu Xuyên, mà là đang nhìn thanh thần kiếm trong tay Diệp Tiểu Xuyên. Trong lòng nàng khẽ động, nói: "Ngươi thành thật khai báo, tiên kiếm trong tay ngươi, có phải ngươi đã ăn trộm nó từ nó hay không?" Diệp Tiểu Xuyên lập tức nói: "Sao có thể như vậy được! Hôm nay ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đại gia hỏa này." Bách Lý Diên nói: "Ngươi ít giảo biện đi, ngươi xem cự viên kia kìa, căn bản không để chúng ta vào trong lòng, vẫn đang nhìn chằm chằm vào kiếm trong tay ngươi!" Diệp Tiểu Xuyên sững sờ, đổi Vô Phong từ tay phải sang tay trái, tròng mắt to lớn của cự viên kia quả nhiên cũng theo thần kiếm Vô Phong chuyển động mấy lần, hắn thử nghiệm đi thử nghiệm lại mấy lần, ánh mắt của cự viên vẫn luôn không rời khỏi Vô Phong. Hắn có chút ngoài ý muốn, cũng hơi kinh ngạc, trong đầu chợt nhớ tới một đoạn ký ức thuộc về Tư Đồ Phong và Tô Khanh Liên từng xuất hiện. Đó là một đôi thanh niên mặc áo xanh, rúc vào nhau nhìn ánh nắng chiều, Vô Phong và Trảm Trần được đặt ở bên cạnh hai người. Trong lòng nữ tử tuyệt mỹ kia ôm một con khỉ nhỏ hoạt bát linh động, một tay đang loay hoay với mái tóc dài của nữ tử, ngẫu nhiên còn nhảy đến trên vai nữ tử. Trong lòng của hắn thì thào nói: "Không biết chuyện này trùng hợp đến mức nào? Không phải cự viên này là con khỉ nhỏ do Đoàn Niệm tiên tử Tô Khanh Liên nuôi đó chứ? Đó là hơn sáu ngàn năm trước rồi?" Trong đầu hắn kêu to Tư Đồ Phong, muốn khiến hắn từ trong ngủ mê tỉnh lại, nhận ra những người kia có phải là con khỉ nhỏ hơn sáu ngàn năm trước hay không. Nhưng mà bất luận hắn kêu to thế nào thì Tư Đồ Phong giống như là tan thành mây khói, một chút đáp lại cũng không có. Nửa canh giờ trước, lực sát thương của sấm sét mùa xuân thực sự quá lớn, hiện tại chỉ sợ đã không tìm thấy mấy con quỷ mị còn tung bay trong Thương Vân sơn nữa, nói cho cùng, Tư Đồ Phong chỉ là một tia hồn phách có thể biến mất bất cứ lúc nào, ngủ say ở trong một góc sâu trong linh hồn Diệp Tiểu Xuyên tránh sấm, đương nhiên không nghe thấy tiếng kêu to của Diệp Tiểu Xuyên. Có lòng nghi ngờ, Diệp Tiểu Xuyên muốn thử một chút, khi con Bát Tí Linh Viên to lớn vô cùng kia chậm rãi đến gần thì Bách Lý Diên chạy, quay đầu nhìn lại Diệp Tiểu Xuyên lại còn đần độn đứng ở nơi đó, như sâu kiến đứng ở trước mặt cự viên kia, Bách Lý Diên lại cắn răng chạy trở về. Kéo cánh tay của Diệp Tiểu Xuyên như muốn bay lên trời. Cự viên này thoạt nhìn vô cùng lợi hại, nhưng dù sao thì nó cũng là cự viên, không có cánh chim khổng lồ, chỉ cần mình bay trên chín tầng trời mây xanh thì con cự viên này có lợi hại đến đâu cũng vô kế khả thi đối với hai người bọn hắn. Nhưng Diệp Tiểu Xuyên lại tránh thoát cánh tay của Bách Lý Diên, Bách Lý Diên giật nảy cả mình, nói: "Ngươi điên rồi à? Còn không chạy?" Diệp Tiểu Xuyên chật vật lắc đầu, ánh mắt nhìn cự viên kia giống như núi cao trước mặt, hắn mạnh mẽ nhéo bắp đùi của mình một cái, để hai chân run rẩy hơi an tĩnh lại. Sau đó, lấy dũng khí, giơ Vô Phong lên, nói với cái đầu to lớn của cự viên: "Ngươi có biết Tư Đồ Phong, chủ nhân trước kia của kiếm này hay không? Ngươi có phải là linh hầu bên cạnh Đoàn Niệm tiên tử Tô Khanh Liên hay không?" Hống! Bát Tí Linh Viên phát ra một tiếng gầm nhẹ, giống như đang đáp lại Diệp Tiểu Xuyên. Đôi mắt như hỏa diễm, khi nghe tên của Tư Đồ Phong và Tô Khanh Liên thì giống như lại sáng mấy phần. Hiện tại Diệp Tiểu Xuyên rất hối hận trước kia mình giở thủ đoạn lười biếng, thật ra trong Thương Vân môn có một ít pháp môn ngự thú thô thiển, thông qua tu luyện có thể tiến hành giao lưu đơn giản với dã thú, kết quả mình xem như đồ vô dụng, một ngày cũng không tu luyện. Trong lòng thầm nghĩ nếu như lần này có thể còn sống rời khỏi thì nhất định phải quấn lấy Tư Đồ Phong truyền thụ một chút thông tin về ngự thần thú của mình, so với Tật Phong Kiếm Ý mà mình tu luyện rất nhiều ngày nhưng lại không tiến bộ thì thực dụng hơn nhiều.