Chương 177: Vấn đề bạc

Khi Bách Lý Diên từ trong thụ động đi ra thì vừa vặn nhìn thấy một màn giao phối nóng bỏng của hầu tử đang nhe răng trợn mắt, trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được, nhìn thấy hai con khỉ đang điên loan đảo phượng, vẻ mặt nàng giống như có chút đỏ lên, trầm thấp mắng một câu: "Con khỉ thối không biết xấu hổ". Giống như cũng cảm thấy chưa đủ để biểu đạt tiếng lòng, lại mắng Diệp Tiểu Xuyên một câu: “Đồ vô sỉ không biết xấu hổ!” Hiện tại Diệp Tiểu Xuyên rất bất đắc dĩ, đều nói mình là đại vô lại đùa nghịch khiến người khác khóc lóc om sòm, giờ khắc này ở trước mặt một đám súc sinh vô tri này mới cảm giác được mình lại là một chính nhân quân tử đạo đức cao thượng. Súc sinh chưa khai hóa chính là súc sinh, đánh không lại, trong lòng tức giận, vậy àm nắm lấy một con khỉ cái giao phối ngay tại đây, nhìn bộ dáng khỉ cái kia nhe răng trợn mắt, giống như là đang bày tỏ con khỉ cái dưới hông của mình chính là xinh đẹp nhất trong tộc quần! Diệp Tiểu Xuyên mắng vài tiếng, trái lại con khỉ kia lại càng đắc ý, thực sự không hứng thú tiếp tục chơi trò chơi chiến tranh với con khỉ này nữa. Hắn vừa quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy bộ dáng mặt đỏ tới mang tai của Bách Lý Diên, bĩu môi, nói: "Cái này cũng đỏ mặt? Một đám khỉ hoang dã còn chưa khai hóa mà thôi." Bách Lý Diên xì một tiếng, tức giận kêu một tiếng: "Hạ lưu." Sau đó lập tức định rời đi. Diệp Tiểu Xuyên nhìn thấy thời gian cũng không sớm, đều đã rời khỏi Thương Vân môn hai ngày, ngay cả phạm vi Thương Vân sơn cũng chưa ra khỏi, kết quả lại quay lại sau núi Luân Hồi phong, đã nhận được bảo bối Thái Hư Hỗn Độn Âm Dương Lục Hợp Kính do Tư Đồ Phong để lại, vẫn là rời khỏi tốt hơn, pháp bảo nghe thấy tên cũng có phong cách như thế, cũng không dám để cho Lão Bạch Viên yêu lực cường đại kia cướp đi. Hắn chắp tay cáo biệt Lão Bạch Viên, nói: "Hầu Vương gia gia, ta muốn đi ra ngoài núi kiến thức một chút, sau này trở về Thương Vân, ta sẽ thường xuyên tới thăm ngươi, nhớ chuẩn bị rượu trái cây thật kỹ đãi ta!" Lão Bạch Viên giống như có chút lưu luyến không rời nhìn Diệp Tiểu Xuyên, cùng với thanh Vô Phong Kiếm sau lưng hắn, sáu ngàn năm chờ đợi cuối cùng cũng là công dã tràng, chủ nhân không hồi sinh, lúc tân chủ nhân của Vô Phong Kiếm này xuất hiện trước mặt mình, trong lòng nó đã hiểu được, một tia liên quancuối cùng của mình và chủ nhân cũng biến mất theo. Bây giờ bảo vật chủ nhân để lại đã bị thiếu niên này lấy đi, ân oán đã xong, mình lại không lo lắng chuyện gì nữa. Lão Bạch Viên thở dài một hơi giống như lão ông nhân loại, khoát tay áo với Diệp Tiểu Xuyên và Bách Lý Diên, sau đó ném một viên tinh thạch màu đen hình trăng lưỡi liềm nối với dây đỏ cho Diệp Tiểu Xuyên. Diệp Tiểu Xuyên đưa tay tiếp nhận, chính là viên Cổ Ngọc mà tối hôm qua Lão Bạch Viên lấy được từ trên cổ mình, tiện tay đeo ở trên cổ. Lão Bạch Viên há hốc mồm, ngón tay chỉ Trường Sinh Giác (nguyên danh là chữ 王, mỗi lần duyệt đều biểu hiện hai điểm sao (ý nói bị ẩn chữ), sau này sẽ đổi thành Giác) kêu vài tiếng với Diệp Tiểu Xuyên, nói ngọc giác này rất nguy hiểm, để Diệp Tiểu Xuyên tốt nhất nên tránh xa xa. Nhưng Diệp Tiểu Xuyên căn bản không hiểu Lão Bạch Viên, còn cho rằng là đang nói với mình, để cho mình bảo tồn ngọc giác này cho tốt. Hắn cười híp mắt nói: "Yên tâm đi, Hầu Vương gia gia, ta sẽ không làm mất Cổ Ngọc này đâu." Lão Bạch Viên lại chi chi hô hô mấy tiếng, đáng tiếc không như mong muốn, không thể làm gì khác hơn là đành phải bất đắc dĩ thở dài. Mấy trăm con khỉ kêu loạn trên chạc cây Thái Cổ Thần Thụ, đưa mắt nhìn hai người ngự không phi hành rời khỏi sơn cốc, Lão Bạch Viên giống như có chút mất hết cả hứng, rống lên vài tiếng với những con khỉ kia, những con khỉ kia lập tức yên tĩnh trở lại. Tây Phong Thành là một thành lớn nằm ở mặt phía Bắc của Thương Vân sơn, cách Luân Hồi Phong chỉ khoảng trăm dặm, vị trí yết hầu của đường thủy, con đường đầu mối then chốt, từ xưa đến nay vẫn luôn là thành thị lớn phồn hoa nhất ở Tây Nam. Đệ tử lịch luyện bình thường từ Thương Vân môn xuống núi, trạm thứ nhất luôn thích tiến vào Tây Phong thành có một bữa cơm no đủ, hun đúc thật tốt một chút khí tức phàm trần. Giữa trưa, xa xa có thể nhìn thấy tường thành cao lớn của Tây Phong thành, dân chúng buôn bán ngược lên đường mòn dần dần nhiều hơn, thường thấy nhất chính là những hán tử từ trong núi rừng gần đó chui ra, chọn củi gỗ đi vào trong thành. Tòa Tây Nam Thần Châu này là đại thành đệ nhất, nhân khẩu hơn trăm vạn, vật liệu gỗ tiêu hao trong thành mỗi ngày đều là một con số khổng lồ, cũng may là ở gần đây đều là núi rừng, nếu không thì có lẽ cây cối trong Thương Vân sơn cách đó gần trăm dặm đều sẽ bị những phàm nhân này chặt cây làm củi lửa nấu cơm. Trên con đường cổ kính hoang dã, nhìn tòa thành lớn nguy nga càng ngày càng gần, Diệp Tiểu Xuyên bắt đầu kiểm kê bạc trên người, lật tung gia sản toàn thân, miễn cưỡng tiếp cận một trăm hai mươi lượng, trong đó một trăm lượng ngân phiếu kia vẫn là Vân Khất U vênh vang đắc ý khen thưởng cho hắn lúc trước. Bách Lý Diên thấy tên này trên đường đi lật qua lật lại ít bạc đồng tiền kia, không nhịn được nói: "Ngươi có dừng hay không, ít bạc này ngươi đã đếm tám lần rồi, còn có thể thêm ra một đồng sao?" Vẻ mặt Diệp Tiểu Xuyên đau khổ, nói: "Ta nghe sư huynh nói, giá hàng dưới chân núi rất đắt, không biết chút bạc này có đủ để ta sống phóng túng nửa năm hay không." Bách Lý Diên thiếu chút nữa ngã quỵ, nói: "Nửa năm? Còn sống phóng túng? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, đủ hai chúng ta tốn nửa tháng cũng không tệ rồi." Diệp Tiểu Xuyên ngẩng đầu lên nói: "Cái gì gọi là hai chúng ta? Bạc này là toàn bộ gia tài của ta, ngươi đừng đánh chủ ý lên bạc của ta, ta biết trong túi của ngươi có tiền, chúng ta có thể kết bạn lịch luyện, nhưng trước phải cảnh cáo, tất cả tiêu xài đều do chính mình phụ trách, vấn đề tiền tài chính là vấn đề nguyên tắc, đây là giới hạn cuối cùng của chúng ta." Bách Lý Diên lấy ra hầu bao, lật hầu bao ra một cái, sau đó mới đổ ra một thỏi bạc ròng hai mươi lượng, còn có mấy lượng bạc vụn và tiền đồng. Nàng nói: "Ta chỉ có không đến ba mươi lượng." Hai kẻ nghèo hèn trong Tu Chân Giới bỗng nhiên đều than thở. Diệp Tiểu Xuyên nói: "Ai, hối hận nha, lúc Tiểu Trì muội muội về Thiên Trì, sao ta lại quên móc bạc trên người nàng ra vậy? Nghe Chu sư huynh nói, trải qua mấy cuộc tỷ thí đấu pháp, Tiểu Trì muội muội đã trở thành tiểu phú bà eo quấn bạc triệu." Bách Lý Diên cũng là một mặt phiền muộn, nghĩ đến hơn ngàn lượng bạc trên người Tiểu Trì muội muội, nước miếng đều không tự chủ chảy xuống. Nàng nói: "Bây giờ nói cái gì cũng đã muộn rồi! Tiểu Trì đã rời khỏi nửa tháng, hiện tại có lẽ đã về tới Thiên Trì rồi, cho dù chúng ta đi tìm nàng thì chút bạc này cũng không đủ lộ phí đâu." Diệp Tiểu Xuyên nhìn thấy Tây Phong Thành đã ở phía xa, nói: "Bách Lý sư tỷ, ngươi đã lịch luyện mười năm ở nhân gian, đến bây giờ không chỉ không bị chết đói, mà còn nuôi mập trắng, ngươi làm được bằng cách nào? Có phương pháp phát tài gì thì nhất định phải chiếu cố tiểu đệ một chút nha." Bách Lý Diên lập tức đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực, liếc qua Diệp Tiểu Xuyên, nói: "Không phải ngươi vừa nói vấn đề tiền tài chính là vấn đề nguyên tắc sao? Còn nói tất cả tiêu xài đều do chính mình phụ trách! Sao ta có thể nói cho ngươi biết phương pháp kiếm tiền?" Diệp Tiểu Xuyên cười khan nói: "Mặc dù ngân lượng không thể cùng nhau xài, nhưng có thể cùng nhau kiếm, muốn ở dưới chân núi chịu chí ít nửa năm, hiện tại chúng ta đã cùng nhau kết bạn hành tẩu thiên hạ, nên hai bên cùng nhau ủng hộ, không rời không bỏ, hai chúng ta đều là kỳ tài trẻ tuổi chính đạo phải tham gia đấu pháp của Đoạn Thiên Nhai, xuống núi cho dù không thể cẩm y ngọc thực thì cũng không thể lưu lạc đầu đường được." Bách Lý Diên đảo mắt một vòng, nói: "Nói cũng đúng, bây giờ ta muốn ăn một bữa ngon ở quán rượu phàm trần, không có mười mấy hai mươi lượng căn bản không đi, như vậy đi, phía trước chính là Tây Phong Thành, ngươi mời ta ăn một bữa ở trong Vân Hải Lâu lớn nhất của Tây Phong Thành, ta sẽ nói cho ngươi biết trong mười năm này ta đã sống một mình ở nhân gian như thế nào." Diệp Tiểu Xuyên cau mày nói: "Vân Hải Lâu? Rất đắt. Không bằng ta mời ngươi ăn một bát mì Dương Xuân ở ven đường, ngươi có thể thêm hai quả trứng gà." Bách Lý Diên xì một tiếng khinh miệt, nói: "Biến, Vân Hải Lâu, người trẻ tuổi, không có nỗ lực thì không có thu hoạch, bữa cơm này cũng chỉ có mười mấy lượng bạc, lại có thể đổi lấy con đường phát tài cả đời, suy nghĩ một chút đi." Hôm nay Diệp Tiểu Xuyên phát hiện thế gian còn vô sỉ hơn mình, ngoại trừ con khỉ tuyên dâm giữa ban ngày kia ra thì còn có xú nữ nhân trước mắt này!