Chương 178: Ta kiêu ngạo sao?

Tây Phong Thành, chia làm 108 phường, vô cùng náo nhiệt, nhất là phía bắc thành, gần bến tàu sông Dương Tử, vô số thuyền hàng to lớn ra ra vào vào, ngư long hỗn tạp. Vào thành, Diệp Tiểu Xuyên mua một món đồ chơi bằng đường liếm láp, như con cua giương nanh múa vuốt hành tẩu trên phố xá, rất là phách lối. Rất nhanh, trong tay Bách Lý Diên cũng có thêm một món đồ chơi làm bằng đường, hai người kia quả thực chính là cẩu nam nữ, vô sỉ, trương dương, thích náo động, hãm hại lừa gạt, xem tiền như mạng, là đặc sắc độc hữu của hai người này. Đi vào Vân Hải Lâu lớn nhất trong Tây Phong Thành, tửu lâu to lớn cao ba tầng tráng lệ, cao lớn huy hoàng, đúng lúc là bữa trưa, thực khách ra vào Vân Hải Lâu rất nhiều, hầu như đều là kẻ có tiền mặc hoa phục, nhìn không thấy dân chúng mặc vải bố và văn nhân mặc áo đay, bởi vậy có thể thấy được, trình độ tiêu phí của Vân Hải Lâu này tuyệt đối không thấp, bên hông mạo hiểm mấy nén bạc ngay cả cửa còn không thể vào được. Diệp Tiểu Xuyên rất nhẹ nhàng tiến vào, không phải nói hắn giống như là một công tử phú quý có tiền, cũng không phải bởi vì Bách Lý Diên tuấn tú động lòng người, sở dĩ hắn có thể lọt vào Vân Hải Lâu nhiệt tình chiêu đãi, hoàn toàn là vì ống tay áo vải thô và cổ áo của hắn có một đồ án Thái Cực Đồ Tiểu Kiếm, đây là tiêu chí của Thương Vân môn. Thương Vân môn đặt chân vào nhân gian đã bốn ngàn năm, mà Tây Phong Thành này lại nằm trong phạm vi tổng đường của Thương Vân môn, mấy ngàn năm qua, dân chúng nơi này đều kính sợ lễ phép đối với những đệ tử Thương Vân môn ngự kiếm phi hành trên Thương Vân sơn. Vẫn luôn nghe nói yêu nghiệt Ma giáo kia lại gieo tai họa tiểu thư thiên kim nhà ai, nghe nói nơi nào đó có mấy yêu nhân Ma giáo làm ra hành động chặn đường ăn cướp, bắt cóc tống tiền vơ vét tài sản, nghe nói xung quanh Sa Đà Thành mấy trăm dặm xuất hiện một con cương thi ăn thịt người. Những chuyện kinh khủng này tuyệt đối không thể xảy ra ở Tây Phong Thành. Những cao nhân của Ma giáo sẽ không ở chỗ này, càng không có cương thi quỷ mị dám đả thương người ở Tây Phong Thành, một khi truyền ra, Thương Vân môn sẽ lập tức điều động cao nhân xuống núi thanh chước trừ yêu. Đúng vậy, uy danh của Thương Vân môn ở đây rất cao, thường xuyên có đệ tử cầm tiên kiếm vào thành, dân chúng cũng đều cực kỳ lễ ngộ. Đi tới lầu hai của Vân Hải Lâu, đến gần cửa sổ ngồi xuống, Bách Lý Diên coi tiền như rác không chút khách khí gọi bảy tám món ăn đặc sắc của Vân Hải Lâu, cái gì mà nấm đầu khỉ đào vây cá, chưng đuôi hươu, tôm xào vàng óng các loại, Diệp Tiểu Xuyên nghe tên đã cảm thấy không ổn. Nói: "Bách Lý sư tỷ, ngươi ăn nhiều như vậy sao? Rất đắt nha!" Bách Lý Diên nhún nhún vai, nói: "Không được thì ta đóng gói mang đi, dù sao thì cũng là ngươi mời khách!" Diệp Tiểu Xuyên hận đến ngứa răng, đều nói bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, sao trên người Bách Lý Diên lại không có một chút phẩm cách cao quý nào? Hắn nhìn tên món ăn treo trên vách tường và giá tiền phía dưới một chút, trong lòng đau lòng, Bách Lý Diên chọn mấy món ăn này, cộng lại ít nhất có ba mươi lượng bạc. Bách Lý Diên nhìn thấy bộ dáng đau lòng của Diệp Tiểu Xuyên, an ủi: "Đây là bữa ăn đầu tiên sau khi ngươi xuống núi, đương nhiên phải ăn ngon một chút rồi, lại nói, Bách Lý Diên ta nói lời giữ lời, ngươi mời ta ăn bữa rượu, ta truyền thụ cho ngươi đạo kiếm tiền bảo mệnh ở nhân gian, đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá, ngươi cứ nói xem?" Diệp Tiểu Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta hận không thể nghẹn chết ngươi!" Bách Lý Diên cười duyên một tiếng, nói: "Ai nha, ta quên rồi, quên mất, lại kêu một bình rượu ngon, ta sợ bị nghẹn chết." Người kia cười nói:"Cô nương, chúng ta có bồ đào ủ từ Tây Vực thượng đẳng, rượu tính nhu hòa, thích hợp nữ tử nhất." Bách Lý Diên nói: "Được rồi, vậy thì bồ đào." Thịt rượu rất nhanh đã được dọn lên, Diệp Tiểu Xuyên uống rượu cả đời, đây là lần đầu tiên hắn uống loại bồ đào ủ từ Tây Vực này, mang theo một tia chua ngọt, hắn rất thích, một bình bồ đào ủ, Bách Lý Diên không uống mấy ngụm đều bị hắn uống. Cảm thấy chưa đã nghiện thì sao có thể làm được? Tiểu gia là người có lòng yêu rượu nhất, quyết không thể làm mất nhã hứng. Thế là vung tay lên: "Lại đến hai ấm bồ đào!" Bách Lý Diên đảo mắt một vòng, dùng đũa gắp một miếng đồ ăn đặt ở trong miệng, nói: "Diệp sư đệ, ta cảm thấy bữa cơm này để ngươi mời khách thật sự là lo lắng, như thế đi, đợi lát nữa khi trả tiền, ta sẽ tài trợ cho ngươi mười lượng bạc." Diệp Tiểu Xuyên cười ha hả, nói: "Coi như ngươi có lương tâm." Qua ba lần rượu, đồ ăn qua ngũ vị, Diệp Tiểu Xuyên nhớ tới chính sự, hôm nay bạc này của mình cũng không thể mất trắng, vì vậy liền hỏi thăm con đường phát tài ở nhân gian của Bách Lý Diên trong mười năm này. Bách Lý Diên cũng không khách khí, cười híp mắt nói: "Mười năm trước ta rời khỏi Lưu Ba Sơn, còn nghèo hơn cả ngươi bây giờ, trên người chỉ có không đến năm mươi lượng bạc, lúc ấy không có kinh nghiệm, vừa mới đến Thanh Thạch Thành ở Đông Hải, một bữa rượu thịt đã tiêu tan không sai biệt lắm." Diệp Tiểu Xuyên nói: "Ngươi làm như thế nào vậy?" Bách Lý Diên cười nói: "Lúc ấy ăn xong thịt rượu trả tiền, xem xét giấy tờ đã cần 20 lượng bạc ròng, lúc ấy ta đã mơ hồ, cho nên ta hoài nghi quán rượu kia là hắc điếm, còn phải hỏi? Chính đạo chúng ta xuống núi lịch luyện, chính là hành hiệp trượng nghĩa, vì lẽ đó đập quán rượu, lão bản quán rượu bị ta treo ngược lên rút vài roi, vừa muốn rời khỏi thì lão bản quán rượu cung kính đưa ra cho ta một chồng ngân phiếu, khoảng chừng 1000 lượng, đó là món tiền đầu tiên ta kiếm được." Phốc! Diệp Tiểu Xuyên phun một ngụm bồ đào ủ từ trong miệng ra. Hắn kinh ngạc chỉ vào Bách Lý Diên đang đắc ý, nói: "Ngươi, ngươi... Mười năm này không phải là dựa vào đập quán rượu bắt chẹt tiền tài sinh hoạt của lão bản sống qua ngày hả?" Bách Lý Diên nói: "Sao có thể như vậy được!" Trong lòng Diệp Tiểu Xuyên cảm thấy rất thoải mái, nói thế nào cũng đường đường là tiên tử chính đạo, đi một đường nện một đường thì còn đến đâu? Không ngờ Bách Lý Diên lại nói tiếp: "Ngẫu nhiên cũng đánh thanh lâu, sòng bạc. Đúng rồi, ở Tây Bắc ta còn đánh cướp mấy nhóm sơn tặc, đoạt lại mấy ngàn lượng bạc, tiêu diêu sung sướng hơn một năm." Trên mặt Diệp Tiểu Xuyên hiện lên vô số vết đen, nói: "Không còn?" Bách Lý Diên nói: "Còn có cái gì?" Diệp Tiểu Xuyên dở khóc dở cười, hai chữ vô sỉ lập tức bị đâm ở trên trán Bách Lý Diên. Hắn nói: "Danh hào Thuỷ Diên tiên tử của ngươi không phải là ngươi đánh cướp mấy trăm ngọn núi có được chứ?" Bách Lý Diên đắc ý nói: "Đó là đương nhiên! Năm đó ta huyết chiến với hơn một vạn sơn tặc ở Xích Dương sơn, đại chiến ba ngày ba đêm, cuối cùng tiêu diệt sơn tặc, bảo vệ khí hậu một phương! Công đức vô lượng!" Diệp Tiểu Xuyên đen mặt lại nói: "Hơn một vạn đó là phản quân! Không phải sơn tặc!" Bách Lý Diên lúng túng nói: "Hơn một vạn là hơi cường điệu quá, hơn một ngàn vẫn luôn có." Diệp Tiểu Xuyên nói: "Hơn một ngàn đó là một nhóm phản quân nhỏ!" Bách Lý Diên cười hắc hắc, nói: "Mặc dù số lượng của ta phóng đại một chút, nhưng hơn một trăm sơn tặc thì tuyệt đối có. Trận chiến kia, ta chặt dưa thái thịt giết ba ngày ba đêm, giết đến hôn thiên ám địa, quỷ khốc thần hào." Hiện tại Diệp Tiểu Xuyên không tin Bách Lý Diên, châm chọc nói: “Hơn một trăm sơn tặc? Còn giết ba ngày ba đêm? Những sơn tặc kia có phải đều là yêu nhân Ma giáo cảnh giới Nguyên Thần giả trang hay không? Ta đoán có lẽ lúc đó ngươi đã gặp phải mười tên sơn tặc, sau đó đánh bọn hắn một trận, cướp đi tài vật của bọn hắn." Bách Lý Diên biện giải nói: "Rõ ràng là mười tám người..." Nói xong, nàng phát hiện tình hình thực tế đã bại lộ, nhưng cũng không xấu hổ, nói: "Ta tiêu diệt mười tám tên sơn tặc, ta kiêu ngạo sao? Ta tự hào sao? Ta chỉ là lấy mấy trăm lượng bạc ròng, tìm mười mấy thuyết thư tiên sinh, nói ra sự tích anh hùng của ta mà thôi. Về phần làm sao truyền ra ngoài thành hơn mười ngàn tội phạm, có liên quan gì đến ta đâu?" Chú thích: *Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.