Chương 187: Thiên nga kiêu ngạo

Nháo tặc, còn là giang dương đại đạo, cướp của Lưu viên ngoại ở thành Đông, hiện tại lão Lưu còn đang phải vật lộn giữa đường sinh tử, có thể cứu sống hay không còn khó nói. Tốc độ truyền bá bát quái còn nhanh hơn bất cứ ai nghĩ, lúc mặt trời lên cao, chuyện nhà Lưu Phúc Quý ở thành Đông bị trộm cắp vào tối hôm qua truyền bá ra khắp Tây Phong thành, nghe nói thương thế của Lưu viên ngoại rất nặng, còn bị trộm rất nhiều tiền tài, toàn bộ Tây Phong thành giống như không có ai đồng tình với vị mập mạp đáng thương này, ngược lại có rất nhiều người vỗ tay tán thưởng. Cùng lúc đó, còn có một tin tức khác như bệnh dịch nhanh chóng truyền bá khắp thành, rất nhiều tên ăn mày sau một giấc ngủ dậy, phát hiện bên cạnh có thêm một khối vàng. Một số nhà nghèo khó chỉ có bốn bức tường, cũng phát hiện vàng. Mỗi một người phát hiện vàng đều đồng thời phát hiện một tờ giấy, viết tám chữ: Cướp phú tế bần, Phong Trần Tam Hiệp. Trong lúc nhất thời, gần như tất cả mọi người ở thành Tây Phong đều bắt đầu tìm kiếm vàng ròng trong nhà, tưởng tượng hiệp đạo Phong Trần Tam Hiệp bỗng nhiên xuất hiện, cũng sẽ bố thí cho mình một thỏi vàng ròng. Diệp Tiểu Xuyên và Bách Lý Diên chuẩn bị tìm một lão địa chủ làm ăn bất chính để ra tay, nghe được khắp nơi trong Tây Phong thành đều truyền tụng tình tiết Phong Trần Tam Hiệp cướp phú tế bần, làm cho Diệp Tiểu Xuyên vốn đã nhận mệnh phải nổi trận lôi đình! Ba nữ nhân Vân Khất U đáng giận này, không chỉ ăn trộm thành quả thắng lợi của mình, còn ăn cắp mỹ danh và vinh dự mà mình đã chuẩn bị từ rất lâu! Tình tiết phát triển theo hắn nghĩ, chuẩn bị kiếm một khoản lớn, sau đó xuất ra một chút tiền tài phân cho đại chúng nghèo khổ, sau đó danh tiếng Thư Hùng Song Hiệp của mình và Bách Lý Diên sẽ triệt để khai hỏa ở Tây Phong thành. Quá trình và mở đầu của câu chuyện đều không sai, chính là kết quả xảy ra một chút biến cố không tưởng tượng được, Thư Hùng Song Hiệp mà mình khổ cực vun đắp, biến thành Phong Trần Tam Hiệp. Tất cả mọi người ca tụng Phong Trần Tam Hiệp chính là hiệp đạo vì nước vì dân, không ai biết, tất cả vinh quang này vốn thuộc về mình. Không thể nhịn được! Diệp Tiểu Xuyên thề nhất định phải đánh Vân Khất U thành đầu heo! Bách Lý Diên tối hôm qua còn chưa tin ba nữ tử kia là ba người Ninh Hương Nhược, Vân Khất U, Dương Liễu Địch của Thương Vân môn, nàng vẫn cho rằng là Ngọc Linh Lung của Hợp Hoan phái Ma giáo. Hiện tại nàng tin tưởng người cướp bóc mình chính là ba vị tiên tử Thương Vân môn này. Bởi vì nếu Ngọc Linh lung cướp bóc thì tuyệt đối sẽ không bố thí tiền tài cho đại chúng khổ cực. Lại nói, chỉ nghe nói Ngọc Linh Lung cướp của nam tử trẻ tuổi cường tráng, thoải mái xong sau đó giết chết, chưa từng nghe nói nàng giang dương đại đạo đối với thương nhân bao giờ. Tâm lý của nàng thấy cực kỳ không công bằng. Nguyên nhân không công bằng không phải là bởi vì một rương vàng và ngân phiếu kia bị người khác cướp đi giữa đường, cũng không phải là bởi vì vinh dự vốn thuộc về mình bị cướp đi, tâm lý của nàng không công bằng là bởi vì nghe Diệp Tiểu Xuyên nói, nữ tử tối hôm qua giao thủ với mình, cũng không phải là Lăng Băng tiên tử Vân Khất U nổi danh với mình, mà là Ninh Hương Nhược. Điều này làm cho nàng không thể nào tiếp thu được. Nhưng đối đầu với Vân Khất U mà vẫn không phân thắng bại, nàng không còn lời nào để nói, tu vi của mình và nàng đúng là sàn sàn với nhau, khó phân cao thấp. Nhưng mà danh khí không lớn, sao Ninh Hương Nhược lại có thể đối kháng được vị thiên chi kiêu nữ như mình? Xem ra, tứ đại thần chủy đã xuất thế toàn bộ, trong đó, tam đại thần chủy là nằm trong tay ba vị Tiên Tử trong Lục Tiên Tử, sao Ninh Hương Nhược có thể có được Tử Dương đứng đầu trong tứ đại thần chủy? Trong lòng Bách Lý Diên, nữ tử trong Thương Vân môn cũng chỉ có Vân Khất U có thể sánh vai với mình, những người khác cũng chỉ có Đỗ Thuần và Cố Phán Nhi có chút bản lĩnh, về phần Ninh Hương Nhược thì nàng chưa bao giờ để vào mắt. Tối hôm qua giao thủ, mặc dù nàng chỉ xuất ra ba phần lực lượng, nhưng cũng đã thăm dò đại khái rõ ràng tu vi của Ninh Hương Nhược, hẳn là cũng sắp đạt tới cảnh giới Linh Tịch rồi, giờ phút này Ninh Hương Nhược lại có được Tử Dương thần chủy, mình muốn thắng nàng thật sự là vô cùng khó khăn. Bách Lý Diên là một người kiêu ngạo, giống như là một con thiên nga trắng như tuyết xâm nhập vào trong một bầy gà mái, loại cảm giác hạc đứng trong bầy gà kia nhất thời đã triệt để sinh ra ở trong lòng người được vinh dự là Lục tiên tử như nàng. Mười năm lịch luyện ở nhân gian này, không phải là chưa từng gặp qua người tu chân cùng thế hệ khác, không có một con nào có thể đánh đồng với mình, bản năng cho rằng thiên nga xuất sắc như mình, ngoại trừ mình ra chỉ có năm con. Hiện tại lại đảo ngược, lúc con thiên nga nàng dẫn dắt một bầy gà con lẫn vào một mảnh bụi cỏ khác kiếm ăn thì phát hiện phía sau bụi cỏ đều có đầy thiên nga trắng giống như nàng, loại cảm giác kiêu ngạo bị đánh nát kia chỉ có nàng mới hiểu. Đây chính là khắc họa tâm lý của Bách Lý Diên lúc này. Nàng đi trên đường phố, ngón tay đều nhanh chóng xoắn nát góc áo, mỗi khi đi mấy bước nàng đều sẽ nói một câu: "Không có lý do nha, sao đạo hạnh của Ninh Hương Nhược có thể cao như thế?" Tâm trạng của Diệp Tiểu Xuyên vốn đã bực bội, trên đường nghe Bách Lý Diên lao thao, tâm tình của hắn càng thêm phiền não. Hắn tức giận: "Bách Lý sư tỷ, ngươi thật đúng là cho rằng ngươi là kỳ nữ đứng đầu thiên hạ à? Nếu như tư chất của Ninh sư tỷ không cao, ngươi cho rằng nàng có thể trở thành đại đệ tử quan môn của Tĩnh Thuỷ sư bá sao? Lại nói, Ninh sư tỷ tiến vào Thương Vân môn đã mấy chục năm, tu đạo nhiều năm, căn cơ thâm hậu, nếu như chỉ đơn giản lĩnh ngộ Âm Dương Càn Khôn Đạo, ở thế hệ này của Thương Vân môn chúng ta, cũng chỉ có đại sư huynh Cổ Kiếm Trì có thể hơi thắng nàng một bậc, về phần Vân Khất U, Cố Phán Nhi kia, mặc dù danh khí rất lớn, nhưng căn cơ còn kém rất xa Ninh sư tỷ, dưới tay nàng không chiếm được chỗ tốt, đây là hợp tình hợp lý, cũng là nằm trong dự kiến, nếu như ngươi tiếp xúc hai chiêu là có thể chiếm thượng phong, vậy Ninh sư tỷ còn tham gia đấu pháp Đoàn Thiên Nhai làm gì?" Đối với lời của Diệp Tiểu Xuyên, Bách Lý Diên á khẩu không trả lời được, không biết dùng lời nói gì để phản bác, vì vậy nàng đã tự mình dâng lên áp lực, tính toán nhất định phải tìm một cơ hội, đối mặt đánh nhau với Ninh Hương Nhược, sau đó đánh bại nàng, chứng minh mình vẫn là thiên nga độc nhất vô nhị. Vàng tản quang trong vòng một đêm, một ngàn lượng hoàng kim tương đương với một vạn lượng bạc trắng, thật ra chính là năm mươi khối vàng ròng, một khối vàng ròng lớn bị đao cắt thành mấy khối nhỏ, tổng cộng chia làm hai trăm khối nhỏ, qua một buổi tối phấn đấu, hai trăm khối nhỏ này đều xuất hiện ở trong tay người nghèo khổ ở Tây Phong thành. Không ít tên ăn mày đầu đường cũng đã nhận được khối vàng, tên ăn mày cầm lấy khối vàng nhếch miệng cười to, xem ra mấy đêm gần đây, trong Tây Phong thành tuyệt đối không thiếu tên ăn mày con rận quần áo tả tơi đi tìm nữ nhân hưởng thụ một phen ôn nhu hương. Về phần một chồng ngân phiếu hơn hai vạn lượng kia cũng chưa từng xuất hiện trên thị trường, chủ yếu là những ngân phiếu kia đều có giá cao, tốt nhất vẫn là đến trong tiền trang đổi thành ngân phiếu mệnh giá nhỏ hoặc là bạc vụn, dù sao ngân phiếu cũng không phải vàng có thể trực tiếp cắt ra, loại ngân phiếu này tên là ngân phiếu Giao Tử, mỗi một tờ đều có đa đạo mật ngữ, một khi bị phá hủy sẽ mất đi tác dụng lưu thông trên thị trường. Diệp Tiểu Xuyên và Bách Lý Diên đi khắp phố tìm kiếm ba người Vân Khất U, Diệp Tiểu Xuyên biết Vân Khất U khẳng định còn đang ở trong Tây Phong thành, có thể đang ở trong một góc khác cười nhạo mình. Hắn đoán không sai, ba người Vân Khất U đúng là nhìn bọn họ mà chê cười, Dương Liễu Địch đội mũ rộng vành đi theo bọn hắn một đường, lại không bị hai người phát hiện, đây là thất bại còn nghiêm trọng hơn so với thành quả lao động bị cướp tối hôm qua.