Chương 188: Máu mũi nam

Dương Liễu Địch một đêm không ngủ, tinh thần vẫn rạng ngời như cũ, như một con chim xuất lồng, líu ríu nói với Ninh Hương Nhược thu hoạch theo dõi Diệp Tiểu Xuyên và Bách Lý Diên hôm nay. Phong Trần Tam Hiệp đương nhiên là thủ bút của ba nữ tử cổ linh tinh quái này rồi, cái sáng ý này có hiềm nghi là đạo văn của Diệp Tiểu Xuyên, từ Thư Hùng Song Hiệp kéo dài đến Phong Trần Tam Hiệp, độ khó không tính là quá lớn. Ninh Hương Nhược không có ý kiến, thậm chí hợp mưu với Dương Liễu Địch làm thế nào để chỉnh trị Diệp Tiểu Xuyên. Vân Khất U càng không có ý kiến, cũng không biết vì sao, nhìn thấy Diệp Tiểu Xuyên vò đầu bứt tai ăn quả đắng, trong lòng của nàng vô cùng vui vẻ, để Dương Liễu Địch làm loạn, nàng ở một bên xem là được. Dương Liễu Địch nói: "Ta thấy tặc tâm của tên Diệp Tiểu Xuyên này vẫn chưa chết đâu, không có ý định rời khỏi Tây Phong thành, hôm nay hắn gặp người trên đường cái đã nghe ngóng tung tích của ba người chúng ta, xem ra hắn thật sự đoán được tối hôm qua là chúng ta phá hỏng chuyện tốt của hắn." Ninh Hương Nhược cười, trước kia nàng bị tên tiểu tử Diệp Tiểu Xuyên này ăn trộm mấy lần, đã sớm muốn ra tay giáo huấn tiểu tử này một chút, hiện tại rất hợp tâm ý. Nàng nói: "Hắn đã đoán được là ba người chúng ta, chẳng lẽ hắn cho rằng liên thủ với Bách Lý Diên là có thể đánh thắng được ba người chúng ta?" Vân Khất U rất ít mở miệng nói: "Tìm chúng ta chỉ là do hắn không cam lòng, hắn đi vòng vo trên đường cái cả một ngày, đang tìm kiếm mục tiêu hạ thủ kế tiếp." Ninh Hương Nhược sững sờ, nói: "Không thể nào? Đây chính là Tây Phong thành! Ngay trong phạm vi thế lực hạch tâm của Thương Vân môn chúng ta, cái gọi là thỏ còn không ăn cỏ gần hang, cho dù hắn muốn phát tài thì cũng rất không thể ở nơi này được." Vân Khất U nói: "Nhiều năm như vậy, hắn ăn cỏ gần hang ở Luân Hồi Phong còn ít sao?" Ninh Hương Nhược không phản bác được, cũng đúng, Diệp Tiểu Xuyên không kiêng kị trộm cái này trộm cái kia ở Luân Hồi phong, trong suy nghĩ của hắn căn bản không hề có chuyện thỏ không ăn cỏ gần hang, bởi vì nghe nói mấy bạn xấu của hắn ngẫu nhiên đều sẽ không biết tại sao mất đi mấy lượng bạc. Người tu chân đương nhiên tu tâm dưỡng tính, thanh tẩy tâm linh, ba người đều không ngờ rằng khí thế tục của Diệp Tiểu Xuyên nặng như vậy, vì sao tu vi còn cao như thế? Những thứ này được tu chân giả coi như tâm ma nghiệp chướng tựa hồng thủy mãnh thú, đối với tiểu tử này không có chút phản ứng nào. Tây Phong thành, bến tàu sông Dương Tử. Diệp Tiểu Xuyên không tìm được con heo mập tiếp theo, cũng không tìm được tung tích của ba người Vân Khất U, nhưng lại phát hiện được một nơi rất thú vị. Trên bến tàu, đầu người nhấp nhô, náo nhiệt không kém gì nội thành. Vô số lực ba (1) khiêng vác hàng hóa, dẫm lên những tấm ván gỗ nối giữa bến tàu và thuyền hàng. Trên mặt sông rộng lớn, thấp thoáng những chiếc thuyền hoa rực rỡ sắc màu, mang theo hương thơm ngào ngạt. Một số tiểu nương tử mặc lụa mỏng, hở ngực lộ nhũ, tay cầm quạt tròn và khăn tay, đứng trên boong thuyền hoa, hướng về phía nam nhân ở trên bờ liếc mắt đưa tình, hy vọng thu hút những công tử phong lưu lên thuyền cùng phổ một khúc "vu sơn mưa xuân". Thương thuyền, tiểu thương, gánh hát xiếc thú, kỹ nữ, lực ba, thương khách, du khách, đủ loại công tử đa tính hợp thành một bức tranh vảy mực của chợ búa phàm trần phồn hoa náo nhiệt. Diệp Tiểu Xuyên nhìn thấy mấy tiểu nương tử xinh đẹp dáng dấp không tệ trên thuyền hoa đang vẫy khăn lụa về phía mình, mấy nữ tử kia tuổi cũng không lớn, hơn nữa mặc đều rất ít, ngay cả cái yếm cũng không có, một mảnh lụa mỏng khoác lên người, hoàn toàn không khác gì không mặc quần áo. Diệp Tiểu Xuyên cảm giác mình muốn phun máu mũi, nói thế nào mình cũng là một nam nhân bình thường nha, mặc dù không biết sinh nhật chính xác của mình, nhưng tính thời gian hẳn là cỡ mười sáu tuổi. Cảnh tượng hương diễm như thế làm cho hắn có chút không chống đỡ được, nai con đụng chút, mặt đỏ tía tai, hận không thể lập tức bay đến trên mặt thuyền hoa, nhấm nháp bảy thước nhuyễn ngọc, ba tấc màu son kia. Thế là hắn bị Bách Lý Diên hung hăng đạp một cước. Bách Lý Diên gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói thế nào ngươi cũng là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Thương Vân môn, là người tu chân cầu trường sinh, sao tâm trí lại không kiên định như vậy? Mấy kỹ nữ cũng có thể làm cho ngươi chảy máu mũi? Tránh xa ta một chút, tránh cho mặt mũi của ta đều bị ngươi vứt sạch!" Diệp Tiểu Xuyên bò dậy, lau lỗ mũi một cái, quả nhiên có máu mũi, hắn biện giải nói: "Đây là vừa rồi ngươi đạp ta té, đúng, là té!" “Thiên thượng bạch ngọc kinh, ngũ lâu thập nhị thành. Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh (2). Biển trời mênh mông, không thể quên công danh, nếu có ngày làm lại, chỉ nguyện bơi hồng trần. Vị thiếu hiệp kia tuổi còn trẻ, nhìn thấy sắc đẹp đương nhiên khó mà kìm được, đây chỉ là một loại phóng thích bản tính của con người mà thôi, chuyện không ngại, chuyện không ngại, có lẽ một ngày kia, sau khi khám phá hồng trần lại phát hiện hóa ra vẫn là hồng trần diệu.” Một giọng nói già nua dễ dàng truyền đến, Diệp Tiểu Xuyên và Bách Lý Diên đồng thời nhìn lại, chỉ thấy bên bờ sông, một lão giả với chòm râu tóc bạc phơ, tùy tiện thả câu, nhưng trong giỏ trúc lại trống không, xem ra một con cá cũng không câu được. Nghĩ thoáng qua cũng phải nơi này là bến tàu, có vô số người lui tới, làm sao có câu khách ở đây triển khai tư thế thả câu? Có cá cắn câu mới là lạ! Diệp Tiểu Xuyên không phải đồ ngốc, trong nháy mắt đã hiểu hắn không phải đang câu cá, hắn đang nhìn lén những hoa nương tử không mặc quần áo trên mặt thuyền hoa. Diệp Tiểu Xuyên vui vẻ, gia hỏa trước mắt đã già như thế, tóc đều trắng như tuyết, lại còn có một trái tim trẻ tuổi bành trướng, thật sự là khó có được, khó có được. Hắn cười ha hả nói: "Thì ra là người trong đồng đạo! Hạnh ngộ hạnh ngộ!" Đúng lúc này, Bách Lý Diên bên cạnh bỗng nhiên kéo một cánh tay của hắn, bĩu môi ra hiệu, Diệp Tiểu Xuyên nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh lão giả tóc bạc để một thanh cổ cầm, xem ra cổ cầm này đã nhiều năm rồi, thân đàn, da đàn đều đã bị vết nứt pha tạp, sơn đàn cũng đã sớm sạch sẽ, chỉ có dây đàn thoạt nhìn tương đối mới, hẳn là được chế tạo từ một loại lông đuôi ngựa. Một lão câu khách đem theo một thanh cổ cầm đang câu cá, chuyện này không có gì cổ quái, nhưng kỳ lạ là, lão câu khách này đang thả câu ở bến tàu phồn hoa. Lão nhân đưa lưng về phía hai người, đôi mắt tặc kia vẫn không chút kiêng kị nhìn hoa nương tử trên thuyền hoa trên mặt sông, miệng nói: "Một khúc gan ruột đoạn, thiên nhai nơi nào tìm được tri âm, chẳng lẽ hai vị cũng là người trong đạo này?" Bách Lý Diên cười nói: "Lão nhân gia, đàn của ngươi rất cổ quái nha, xem bộ dáng là một thanh cổ cầm lịch sử đã lâu." Lão nhân cười ha ha, vẫn không quay người lại, nói: "Có gì mà cổ quái? Chỉ là mưu sinh mà thôi." Diệp Tiểu Xuyên hứng thú, nói: "Không phải ngươi đánh khúc cho người ta trên thuyền hoa kia đó chứ? Đây chính là việc làm mà ta tha thiết mơ ước nha!" Lão nhân lại cười, nói: "Quả nhiên là người trong đồng đạo, bởi vì cái gọi là cầm sắt hợp minh mới là chuyện vui mừng nhất trong cuộc sống, hôm nay ngẫu nhiên gặp được tiểu hữu tri âm, đời này của lão hủ coi như đã được an ủi, lão hủ liền tấu cho thiếu hiệp một khúc." Nói xong, không đợi Diệp Tiểu Xuyên nói chuyện, hắn đã buông cần câu xuống, duỗi ngón tay khô héo ra, vung dây đàn. Từ đầu đến cuối, lão đầu này đều không quay đầu lại, Diệp Tiểu Xuyên và Bách Lý Diên chỉ có thể nhìn thấy bên mặt tràn đầy nếp nhăn của lão. ------------------------------------------------------------------------------------ Chú thích: (1) Nguyên văn là 力巴 : Lực ba: người không thạo chuyên môn, ngoài nghề. (2) Trích từ thơ Lý Bạch. Tương truyền, Bạch Ngọc kinh là kinh đô Thiên giới, bao gồm quần thể kiến trúc thanh tịnh mà tráng lệ. Ý của hai câu thơ là, Bạch Ngọc kinh trên trời năm thành mười hai tòa, có tiên nhân chỉ điểm cho bí quyết trường sinh bất lão.