Chương 189: Lão nhân thần bí

Một khúc gan ruột đoạn, thiên nhai nơi nào tìm được tri âm. Tiếng đàn trầm thấp uyển chuyển, làm cho người nghe rơi lệ. Nhưng mà vì sao cơ thể của Bách Lý Diên lại mềm xuống? Như kẻ ngớ ngẩn ngồi ở bờ sông với ánh mắt vô hồn? Khi Diệp Tiểu Xuyên cảm thấy tiếng đàn không ổn thì đã chậm, vừa muốn ngăn lão đầu thần bí kia tiếp tục đánh đàn, nhưng cả người lại như bị một lực lượng thần bí ngăn lại. Trong lòng của hắn hoảng hốt, dùng hết toàn lực mới khàn giọng nói ra ba chữ: "Ngươi là ai?" Lão nhân vẫn không quay đầu lại, nhưng tiếng đàn lại bỗng nhiên cao lên, âm thanh dồn dập làm cho Diệp Tiểu Xuyên giống như đặt mình vào trong biển sóng lớn mãnh liệt, sóng biển to lớn từng lần từng lần trùng kích tinh thần của hắn. Nhưng sau đó, tiếng đàn chậm chạp nhu hòa, làm cho hắn lại cảm giác như gió xuân, nhìn khắp nơi dê bò trong thảo nguyên mênh mông. Diệp Tiểu Xuyên không mất tâm trí, hắn biết mình đã mắc lừa, lão nhân thần bí này tuyệt đối không tầm thường! Chỉ bằng vào tiếng đàn của hắn lại có thể điều khiển tâm trí của con người! “Thiếu hiệp, thân thể của ngươi không tinh khiết, ra ngoài đi.” Nói xong tiếng đàn trở nên hùng hậu, sau đó một màn trước mắt làm cho Diệp Tiểu Xuyên giật mình, chỉ thấy một thanh niên mặc áo trắng tung bay đi ra từ trong thân thể của mình, người thanh niên kia tuấn lãng phiêu dật, tiêu sái bất phàm, lại là Tư Đồ Phong vẫn luôn giấu kín hồn phách ở trong thân thể của mình, bị mạnh mẽ rút ra. Sau đó, hắn chỉ cảm thấy một cơn buồn ngủ trong nháy mắt vọt tới, rất nhanh đã mất đi ý thức. Trên bến tàu vẫn vô cùng náo nhiệt, nhưng lại không có ai nhìn thấy một màn này, cũng không nhìn thấy hồn phách của nam tử áo trắng tung bay kia. Lão nhân cuối cùng quay đầu lại, là một khuôn mặt già nua, nhưng đôi mắt kia lại không có đục ngầu, mà là trong trẻo bức người. Mặc dù Tư Đồ Phong chỉ là một tia hồn phách, nhưng lúc này cũng đã bị hù không nhẹ. Hắn nói: "Ngươi là người phương nào? Vì sao có thể phát hiện ra sự tồn tại của ta?" Khóe miệng lão nhân lộ ra mỉm cười, nói: "Lão hủ chỉ là một người nhàn rỗi ở trong sơn dã mà thôi, không ngờ, trải qua hơn sáu ngàn năm, Kiếm Thần tiền bối lại còn sót lại một sợi hồn phách cùng thế, xem ra những năm gần đây, sợi hồn phách này của tiền bối vẫn luôn giấu ở trong Vô Phong kiếm?" Tư Đồ Phong hoảng hốt! Khi hắn còn sống cũng là một cao thủ tung hoành thiên hạ, lúc ấy chưa có địch thủ, không ngờ hôm nay sau 6000 năm ở nhân gian lại có tu chân giả có lịch duyệt thâm hậu như thế. Vừa rồi hồn phách của hắn bị lôi ra khỏi linh hồn chi hải của Diệp Tiểu Xuyên, không có chút lực phản kháng nào, là hắn biết lão đầu thần bí này chỉ sợ một thân tu vi đã đạt tới đỉnh phong, đạt tới cảnh giới Trăn Hóa, có lẽ cũng không thua kém thời kỳ đỉnh phong của mình khi còn sống là bao. Hắn nói: "Không ngờ trong nhân thế lại có nhân vật tuyệt thế như các hạ, cho dù ta ở thời kỳ đỉnh phong, muốn chiến thắng ngươi, chỉ sợ cũng vô cùng khó khăn." Lão nhân thần bí cười nhạt một tiếng, nói: "Tiền bối quá khen, lão hủ gần đất xa trời, đạo hạnh có lẽ đã đạt đến cảnh giới tối cao mà nhân loại có thể với tới, nhưng thân thể không được nữa rồi, ngũ tạng lục phủ ở trăm năm trước đã bắt đầu thoái hóa, các cơ quan trong cơ thể cũng suy bại gần hết, nếu thật sự đánh một trận sinh tử với người khác thì chân lực ta có thể phóng ra, thật ra không cao, quyền sợ trẻ trung. Ai, già rồi, già rồi, sắp vũ hóa thành đá rồi." Tư Đồ Phong biết lão đầu này không phải là đang nói dối, nhân lực dù sao cũng có lúc cạn kiệt, tu chân giả cũng giống nhau, không phải là tu chân giả sống càng lâu thì càng lợi hại. Thật ra ngược lại, nhân loại năm trăm tuổi là một cực hạn, tuyệt không phải phần lớn tu chân muốn sống đến năm trăm tuổi thì nhất định phải đạt tới tầng thứ chín cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Nhưng một khi nhân loại vượt qua ngưỡng cửa năm trăm tuổi này, cho dù tu hành đạo hạnh cao bao nhiêu thì các cơ năng của thân thể đều sẽ suy yếu, cho dù có đầy linh lực thì cũng chỉ có thể thúc giục được năm sáu phần mà thôi. Cho nên, giới tu chân từ xưa đã có chuyện vũ hóa thành đá, khi chân nguyên trong cơ thể một tu chân giả trải qua sự hùng hậu khổng lồ, lúc chết những chân nguyên này sẽ nhanh chóng ngưng kết, dẫn đến toàn bộ thân thể sẽ biến hóa thành đá, cho dù trải qua ngàn năm vạn năm, bức tượng đá này cũng sẽ không có thay đổi gì. Trong thời đại của Tư Đồ Phong, cao nhân có thể đạt tới trình vũ hóa thành đá cũng không phải là nhiều, có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn vẫn luôn cho rằng sau khi tu chân giả Thượng Cổ biến mất sau sáu ngàn năm, tu chân nhân gian sẽ xuống dốc trên phạm vi lớn, chí ít cần mấy vạn năm mới có thể khôi phục nguyên khí, không ngờ lại còn có thể gặp được một cao thủ hoàn toàn có thể vũ hóa thành đá. Điều này làm cho Tư Đồ Phong vô cùng chấn kinh! Bởi vì hắn tu luyện kiếm đạo, cũng không phải là dựa vào chân nguyên hùng hậu, cho dù chết cũng không thể vũ hóa thành đá, chuyện mà hắn không làm được, lão đầu trước mắt này lại có thể làm được! Hắn khô khốc nói: "Không ngờ trên thế gian này còn có cao nhân như ngươi, không biết người có bậc tu vi như các hạ còn lại bao nhiêu trong nhân thế?" Lão nhân cười nói: "Cũng chưa tới năm vị, đều sống mấy trăm năm rồi, ai biết bọn hắn đã chết hay chưa. Khoảng thời gian trước, ta nhận được tin tức của Ngọc Cơ Tử, hắn nói Vô Phong kiếm có thể đã xuất thế, ta liền tới xem một chút, không ngờ không chỉ gặp được chủ nhân của Vô Phong kiếm ở thế hệ này, mà còn gặp được vị chủ nhân đời trước của nó. Kiếm Thần tiền bối, ngài công tham tạo hóa, học cứu thiên nhân, tham phá luân hồi. Lão hủ thật bất ngờ, vì sao ngươi muốn giữ lại một sợi hồn phách? Ba hồn bảy phách thiếu khuyết một hồn cũng không thể chuyển thế luân hồi, tại sao ngươi ngay cả cơ hội chuyển thế cuối cùng của mình cũng từ bỏ chứ?" Tư Đồ Phong lộ ra một tia bi tráng, sao hắn lại không biết hồn phách không hoàn chỉnh là không thể nào chuyển thế luân hồi, nhưng mà hắn cuối cùng vẫn không bỏ xuống được. Hắn muốn nhìn xem truyền thuyết về mối nghiệt duyên ba đời bảy kiếp giữa Vô Phong và Trảm Trần kia rốt cuộc có thật hay không. Hắn muốn nhìn chủ nhân ở đời sau của hai thanh Thần Kiếm này, có thể là một kết cục bi thảm giống như mình và Tô Khanh Liên hay không. Hắn muốn xem thử sức người có thể thắng ý trời hay không. Về phần tại sao hắn lại chỉ lưu lại một hồn một phách, mà không phải giữ lại toàn bộ ba hồn bảy phách, thật ra rất đơn giản, vì tránh né thiên lôi. Hồn phách hoàn chỉnh của hắn thật sự rất cường đại, có thể hấp dẫn thiên lôi bất cứ lúc nào, mà hồn phách là thứ e ngại thiên lôi nhất, hàng năm trận đầu xuân đầu sấm, trong nhân thế có không biết bao nhiêu cô hồn dã quỷ triệt để tan thành mây khói. Chỉ lưu lại một hồn một phách, thiên lôi sẽ rất khó phát hiện ra mình, lại có tụ linh pháp trận bảo hộ trong Vô Phong kiếm, mình có thể ngủ say kéo dài tuế nguyệt, mãi cho đến khi chờ được chủ nhân truyền thừa Vô Phong kiếm đời sau. Đây là bí mật của hắn, cũng là nơi phát ra thống khổ cả đời, hắn không định nói bất kỳ điều gì, bao gồm cả lão đầu tóc trắng xoá trước mặt này. Lão nhân thần bí thấy trên mặt Tư Đồ Phong lộ ra vẻ thống khổ, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, giống như lão đã cảm nhận được sự thống khổ đến từ sâu trong nội tâm Tư Đồ Phong, giống như đã biết được tình tiết bi thương thê mỹ đã sớm bị thế nhân quên lãng kia trong thời gian thật ngắn. Cho nên hắn không tiếp tục hỏi Tư Đồ Phong về vấn đề này nữa, đây là vết sẹo không thể để người thấy nhất trong lòng Tư Đồ Phong.