Chương 218: Đồ sợ chết

Sắc trời dần dần tối đi, cũng không biết trong Tế Thế am rẽ bao nhiêu khúc quanh, đi được bao lâu, tiếng tụng kinh của Cổ Tháp đã không còn nghe thấy. Nhưng giờ phút này, trong lòng Liễu Không lại vô cùng giày vò. Tên tiểu tử thối Diệp Tiểu Xuyên này, trên đường đi miệng chưa từng dừng lại, nói loạn thất bát tao một trận, chung quy chính là kêu mình nhất định phải suy nghĩ cho kỹ, đừng một lần sảy chân để hận nghìn đời. Cũng may Liễu Không đi theo Huyền Tuệ sư thái tu Phật nhiều năm, Phật tâm vẫn phải có, đổi lại là ni cô trẻ tuổi khác của Tế Thế am, có lẽ một bàn tay đã tát trên khuôn mặt đen kịt của hắn, mỹ danh kỳ viết* Phật Tổ cũng có Sư Tử Hống phục ma, huống chi là người? Cuối cùng cũng tới Vô Cấu cư, là một Phật đường nhỏ độc lập trong một ngóc ngách của quần thể Tế Thế am, rất là u tĩnh, hai bên lại còn có một mảnh rừng trúc cao lớn, những cây trúc kia xanh biếc, mỗi một cây trúc đều vươn thẳng lên trên, chí ít có cao mười trượng, cỡ cái bát ăn cơm. Về phần phía sau Vô Cấu Cư chính là vách núi Lang Gia, ngẩng đầu lên nhìn có lẽ có thể nhìn thấy phòng ốc của đệ tử Lang Gia tiên tông trên sườn núi. Vô Cấu cư rất nhỏ, chỉ là một gian thiền phòng, cửa gỗ đóng lại, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy bên trong có ánh nến lóe lên. Liễu Không dẫn Diệp Tiểu Xuyên đi đến trước cửa phòng Vô Cấu cư, chắp tay trước ngực, nói: "Sư phụ, đệ tử Liễu Không, dẫn Diệp thí chủ tới." “Vào đi.” Giọng nói của Huyền Tuệ sư thái từ sau cửa trong thiền phòng truyền ra, Liễu Không nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, Diệp Tiểu Xuyên lập tức nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh mõ có tiết tấu. Diệp Tiểu Xuyên nghe xong âm thanh này, đầu trong nháy mắt đã to hơn một vòng, nhưng cũng không dám làm càn, vội vàng tiến lên, xoay người hành lễ. “Vãn bối là Diệp Tiểu Xuyên của Thương Vân môn, bái kiến Huyền Tuệ đại sư.” “Bần ni và chưởng môn Ngọc Cơ Tử đạo hữu của quý phái, cùng ân sư Thanh Phong đạo trưởng của ngươi đều là bạn cũ, Diệp thiếu hiệp không cần phải khách khí.” Âm thanh gõ mõ ngừng lại, Diệp Tiểu Xuyên đi vào Vô Cấu cư, bên trong bày biện vô cùng đơn giản, một pho tượng đất Bồ Tát, mấy bồ đoàn màu da cam phát lạnh, một ngọn đèn dầu, ngay cả bàn ghế cũng không có, thật sự có thể nói là đại biểu điển hình của Thanh đăng Cổ Phật. Nhưng mà căn phòng này giống như không liên quan gì đến ba chữ Vô Cấu cư, Vô Cấu tức không bụi, nhưng mà thiền phòng này giống như ít nhất đã mười năm tám năm không được quét dọn trên mặt đất đều là tầng bụi, thậm chí khắp nơi đều là mạng nhện. Diệp Tiểu Xuyên nuốt nước miếng một cái, đây sao lại là chỗ ở của người, hoàn toàn là Lan Nhược Tự* nháo quỷ ở ngoài thành nha. Liễu Không không tiến vào, không biết đi đâu. Diệp Tiểu Xuyên cảm giác nơi này rất âm trầm, nếu như không phải có một vị Nê Bồ Tát giống như trừ tà trấn tạch thì hắn đã muốn co cẳng chạy rồi. Huyền Tuệ sư thái khoanh chân ngồi trên một chiếc bồ đoàn trước mặt Nê Bồ Tát, đưa lưng về phía Diệp Tiểu Xuyên, một thân tăng bào trắng bệch được giặt sạch dưới ánh đèn có vẻ hết sức tiêu điều. Diệp Tiểu Xuyên nhìn xung quanh vài lần, không nhịn được nói: "Sư thái, vãn bối có chút không hiểu." Sư phụ Huyền Tuệ nói: "Có phải ngươi cảm thấy thiền phòng này gọi là Vô Cấu cư, hẳn là Vô Cấu Vô Trần, vì sao lại dơ bẩn như thế?" Diệp Tiểu Xuyên nói: "Sư thái tuệ nhãn, mong sư thái giải thích nghi hoặc." Huyền Tuệ sư thái không trực tiếp trả lời, mà quăng một cái phất trần trong tay, một bồ đoàn màu vàng bên người chậm rãi dâng lên, rơi vào trước mặt Diệp Tiểu Xuyên. Trong lòng Diệp Tiểu Xuyên giật mình, nghĩ thầm tu vi của vị Huyền Tuệ sư thái này quả nhiên không thể xem thường. Hắn khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, sau đó Huyền Tuệ sư thái mới nói: "Bồ Đề vốn không có cây, gương sáng cũng không phải đài. Lúc đầu không có một vật, sao có thể gây bụi bặm được chứ? Tịnh thổ vốn không có một vật, vương chút bụi trần thì thế nào?" Diệp Tiểu Xuyên vẫn không hiểu, nói: "Khi đến vào buổi sáng hôm nay, nhìn thấy hai tiểu ni cô mở cửa sơn môn ra, bắt đầu quét dọn lá rụng trên bậc đá trước cửa, lúc ấy vãn bối đã suy nghĩ, nếu như là cõi Phật, vì vì sao phải có cửa môn, nếu như là tịnh thổ thì tại sao phải quét dọn? Đã quét dọn bụi bặm, vì sao không quét dọn cả Vô Cấu cư này? Nơi này bẩn như vậy, nhện trải rộng, thiêu thân bay đầy trời, quá không vệ sinh." Huyền Tuệ sư thái bỗng nhiên sửng sốt, nàng tuyệt đối không ngờ Diệp Tiểu Xuyên tuổi còn nhỏ mà lại có thể nói ra một đoạn phật lý thâm ảo như thế. Nhưng dù sao thì Huyền Tuệ sư thái cũng là Thần Ni đắc đạo hiếm hoi trên đời này, nàng chắp tay trước ngực, nói: "A Di Đà Phật, Diệp thiếu hiệp quả nhiên là Phật duyên thâm hậu, đều nói Thương Vân môn người mới xuất hiện lớp lớp, bây giờ nhìn thấy Diệp thiếu hiệp, quả nhiên là danh bất hư truyền. Vừa rồi thiếu hiệp nói, nếu là cõi Phật thì làm cửa làm gì. Nếu như là Tịnh Thổ thì vì sao phải quét dọn? Đã quét dọn, vì sao hết lần này tới lần khác không quét dọn Vô Cấu cư này." Nàng nở nụ cười, trong ánh mắt hình như có Phật diễm màu vàng chợt lóe lên, nói: "Quan môn chặn hồng trần bên ngoài, cho nên mới là cõi Phật. Nếu như không thường xuyên quét dọn thì sao có Tịnh thổ được. Về phần nơi này không thường xuyên quét dọn vì sao gọi là Vô Cấu cư là bởi vì không phải là mặt ngoài mà là nội tâm, trong lòng Vô Cấu, linh hồn không bụi, mới là cảnh giới tối cao của tâm pháp ngã Phật." Diệp Tiểu Xuyên nghe vậy thì khẽ nhếch miệng, không ngờ rằng nghi ngờ trong lòng mình lại bị Huyền Tuệ sư thái này giải quyết trong hai ba câu. Hơn nửa ngày cũng không nghĩ ra bất kỳ phản bác nào, đành phải nhận sợ, hổ thẹn nói: "Sư thái Phật lý cao thâm, đã đạt đến cảnh giới viên mãn, mới vừa rồi là vãn bối càn rỡ, xin sư thái chớ trách." Diệp Tiểu Xuyên rất phiền muộn, sớm biết đã không đến Tế Thế am ngủ tạm, hắn ngủ một giấc ở đây, ăn một bữa cơm chay coi như ngon miệng, kết quả đêm hôm khuya khoắt này, cơm tối của mình còn chưa ăn, ở Vô Cấu cư này cùng Huyền Tuệ sư thái giảng kinh luận đạo, vậy thật đúng là không bằng đi đường hành khất mới tự tại. Hắn muốn rời khỏi, bụng đã bắt đầu kêu ục ục, vì vậy lại hỏi: "Không biết lần này sư thái gọi vãn bối đến là có chuyện gì khác?" Huyền Tuệ sư thái nói: "Cũng không có chuyện quan trọng, chỉ là muốn hỏi một chút, sau này Diệp thiếu hiệp có tính toán gì không?" Diệp Tiểu Xuyên sững sờ, Huyền Tuệ sư thái này thật giống như là đang hạ lệnh trục khách, cũng quá hẹp hòi rồi? Mình lăn lộn mấy bữa cơm ở Tế Thế am, lại không ăn nghèo được Tế Thế am, không cần thiết đuổi người đi ngay bây giờ chứ? Đôi mắt cơ trí của Huyền Tuệ sư thái giống như nhìn thấu tâm tư của Diệp Tiểu Xuyên, nàng mỉm cười nói: "Cho dù toàn bộ đệ tử của Thương Vân môn các ngươi đều đến thì cũng không thể ăn tươi nuốt sống được Tế Thế am ta, chỉ là hiện tại khu vực gần đây không quá an ổn, gần đây đệ tử của Tế Thế am phát hiện gần thành Hán Dương có không ít đệ tử Ma giáo đang hoạt động..." Diệp Tiểu Xuyên nghe xong nơi này có yêu nhân Ma giáo, lập tức nói: "Cái gì? Gần đây có người trong tà đạo? Vậy ngày mai ta sẽ rời khỏi! Một khắc cũng không đợi lâu!" Lần này ngược lại làm cho Huyền Tuệ sư thái ngây ngẩn cả người. Nàng chưa từng thấy ai tham sống sợ chết như vậy! Dựa theo bản ý của nàng, là muốn để cho Diệp Tiểu Xuyên có khuôn mặt mới trên giang hồ này, đi tìm hiểu hư thực của Ma giáo xung quanh, dù sao thì Tế Thế am đều là ni cô, nhìn một cái sẽ bị người khác nhận ra, hơn nữa Diệp Tiểu Xuyên là cao thủ trẻ tuổi đứng đầu trong cuộc thi đấu pháp của Thương Vân môn, pháp lực cao cường, người lại cơ trí, sẽ không có nguy hiểm gì. Không ngờ mình còn chưa nói yêu cầu mà Diệp Tiểu Xuyên lại bị hù không nhẹ, lập tức nói ngày mai sẽ rời khỏi, hoàn toàn ngoài dự đoán của Huyền Tuệ sư thái.