Chương 219: Đánh lén

Ma giáo, sinh ra ở Tây Vực Man Hoang, nghe nói nơi đó có biển cát sa mạc ngàn dặm, khí hậu ác liệt, đặc biệt có câu ngạn ngữ sáng mặc áo bông buổi trưa mặc sa mỏng, ôm lò lửa ăn dưa hấu. Mấy ngàn năm trước, đại tổ sư đứng đầu của Ma giáo đã thành lập Quang Minh Thánh Hỏa giáo ở trong mảnh đất vàng này, tu chân giả chính đạo ở Trung Thổ gọi là Tà môn, Ma giáo, Ma môn. Không thể phủ nhận, Ma giáo chính là đại phái thiên hạ đệ nhất mấy ngàn năm qua, muốn đối phó với Ma giáo, không phải là chuyện của một hai môn phái chính đạo, cần phải tập hợp đại bộ phận lực lượng chính đạo mới có thể chống lại với Ma giáo. Hơn ba ngàn năm trước, Giáo chủ Ma giáo Nguyệt Thị Ngâm lãnh quân tiến vào Trung Thổ, Trung Thổ lấy Thương Vân môn làm thủ lĩnh chính đạo chư phái hợp lực đánh lui ở Cửu Nguyên sơn, cũng một đường tây tiến, đuổi giết dư nghiệt Ma giáo mãi cho đến Thánh Điện Man Hoang nơi Ma giáo phát nguyên. Trận chiến đó, quả thật là một trận chiến chính đạo uy phong nhất, cho đến nay còn được thế nhân say sưa kể lại. Lúc đó, mắt thấy Ma giáo sắp diệt vong, mắt thấy Thánh Hỏa vĩnh viễn không tắt trong Thánh Điện Man Hoang sắp đánh lật, kết quả Ngũ Hành Kỳ là chiến lực mạnh nhất của Ma giáo nhanh chóng trở về thủ giữ Thánh Điện, rất nhiều lão ma đầu lâu không xuất thế nhìn thấy Thánh Giáo của mình sắp diệt vong, cũng nhao nhao rời núi bảo vệ Thánh Hỏa của Thánh Điện. Lúc đó, môn chủ Thương Vân môn tử chiến ở Cửu Nguyên sơn, chính đạo nhìn thấy lực lượng của Ma giáo một lần nữa ngưng tụ, liền có ý muốn rút lui, vì vậy đã hẹn nhau với Ma giáo, cùng phái ra một người đánh nhau một trận, Ma giáo thắng, chính đạo lui binh. Chính đạo thắng, Ma giáo vĩnh viễn không thể xâm nhập vào Trung Thổ. Ma giáo xuất chiến chính là giáo chủ Nguyệt Thị Ngâm lúc đó, mà chính đạo bởi vì lúc ấy chưởng môn Thương Vân môn chiến đấu ở trong Cửu Nguyên Sơn mà chết, vì vậy mới phái ra một vị cao thủ khác của Thương Vân môn là Thanh Loan tiên tử. Thanh Loan Tiên Tử chính là đệ tử nhỏ nhất của Thương Vân Tử, cũng là nữ đệ tử duy nhất, nàng dùng Thần binh Trảm Trần trải qua khổ chiến, thắng hiểm Nguyệt Thị Ngâm nửa chiêu. Sau không bao lâu, bởi vì thương thế quá nặng mà Nguyệt Thị Ngâm chết ở Thánh Điện Man Hoang, bốn vị đệ tử của Nguyệt Thị Ngâm vì tranh đoạt vị trí giáo chủ đánh nhau túi bụi, cuối cùng mấy người này cảm giác nếu tiếp tục đấu nữa khẳng định tứ bại câu thương, sẽ chỉ vô cớ làm lợi cho chính đạo. Vì vậy, ba người dẫn đội ngũ của mình rời khỏi Thánh điện Man Hoang, tự lập một hệ, chính là Thiên Ma môn, Hợp Hoan phái, Tu La tông, đại đệ tử khống chế Ngũ Hành Kỳ bảo vệ Thánh điện Man Hoang, từ đó Ma giáo chia năm xẻ bảy. Mãi đến tám trăm năm trước, Diệp Trà sáng lập ra Quỷ đạo nhất mạch, thống nhất Ma giáo, kết thúc cục diện mấy ngàn năm phân rã trong nội bộ Ma giáo. Diệp Trà chiến bại bỏ mình, Ma giáo lại lần nữa hỗn loạn, ngoài ra Quỷ đạo nhất mạch ra còn xuất hiện Huyết Hồn tông và m Linh tông. Từ đó, bộ trận doanh trong Ma giáo xảy ra thay đổi to lớn, chia ra thành hai thế lực lớn giằng co lẫn nhau là Ma Tông gồm Thiên Ma môn, Hợp Hoan phái, Tu La tông đứng đầu và Quỷ tông gồm Huyết Hồn tông, m Linh tông, Quỷ Huyền tông. Sáu môn phái này, tám trăm năm qua đã được xưng là lục đại phe phái của Ma giáo. Mười lăm năm trước, lực lượng mà Ma Tông âm thầm tập hợp bỗng nhiên phát động công kích với Thánh điện Quỷ Huyền Tông đang chiếm cứ ở trong Man Hoang, Quỷ Vương Diệp Thiên Tinh chiến tử, đa số đệ tử trưởng lão trong môn không phải bị giết thì là quy thuận, từ đó về sau chỉ còn trên danh nghĩa. Cho tới bây giờ, lục đại phe phái của Ma giáo chỉ còn lại có năm phái. Đệ tử trẻ tuổi, tinh anh của Ma giáo xuất hiện lớp lớp, chiếm hai vị trí trong lục tiên tử chiếm, chiếm ba vị trí trong lục công tử, lục quái nhân cũng chiếm ba vị trí, đã hoàn toàn khôi phục nguyên khí từ trong đại chiến Chính Ma trăm năm trước. Giờ phút này, ở gần thành Hán Dương xuất hiện đệ tử Ma giáo, phần lớn là lấy đệ tử trẻ tuổi của Ma giáo làm thủ hạ, nhưng giữa bọn hắn lại đề phòng lẫn nhau, cũng không nguyện ý làm chim đầu đàn. Khi Bách Lý Diên đi ra khỏi thành Hán Dương thì trời đã tối, chờ đến gần núi Lang Gia cũng sắp vào canh hai rồi. Xuyên qua rừng trúc này, đi thêm khoảng ba dặm đường nữa là sẽ đến chân núi Lang Gia, bụng của Bách Lý Diên kêu vang, buổi sáng ăn điểm tâm ở thành Hán Dương, sau đó cả ngày không uống được giọt nước, nàng cũng là người, không phải thần, không ăn cơm sẽ chết đói. Nghĩ đến việc tranh thủ thời gian chạy tới Tế Thế am, không chừng tối nay còn có thể ăn no nê. Khi nàng đi vào sâu trong rừng trúc thì bỗng nhiên trong rừng trúc truyền đến mùi vị máu tanh nhàn nhạt. Bách Lý Diên hành tẩu thiên hạ một đoạn dài, vẻ mặt hơi ngẩn ngơ, theo mùi vị máu tanh lướt tới, rất nhanh đã tìm được nơi phát ra mùi vị máu tanh. Ba thi thể xếp hàng bằng phương thức rất cổ quái, đều chiếm một góc, tạo thành một hình tam giác. Ba thi thể này đều là nam tử trẻ tuổi, nhìn phục sức hẳn là dân phu lao động cường tráng, nhưng rất quỷ dị là trên người ba thi thể này còn có máu tươi nóng hổi, nhưng thi thể đã bị hút khô, giống như là trong thời gian rất ngắn bị yêu lực thần bí hút cạn huyết nhục trong thời gian cực ngắn. Có lẽ là bởi vì mình đến quấy rầy đối phương tiếp tục cắn nuốt huyết nhục của ba thi thể nam này, vội vã rời khỏi, cho nên xung quanh ba thi thể này vẫn còn lưu lại máu tươi chưa ngưng kết. Bách Lý Diên nhíu mày lại, tâm thần mở ra, cả người đề phòng, ngồi xổm xuống giả vờ xem xét ba thi thể trên mặt đất, nhưng tay phải đã chậm rãi nắm lấy Long Nha Chủy. Đúng lúc này, sau khi nàng ngồi xuống, rừng trúc tối tăm sau lưng nàng, từ trong rừng lặng yên không tiếng động hạ xuống một chút màu đỏ thẫm rực rỡ, giống như một sợi dây đỏ thật nhỏ, vô thanh vô tức đâm về phía sau lưng Bách Lý Diên. Khi hồng mang quỷ dị kia cách Bách Lý Diên còn ba trượng, thay đổi xu thế nhẹ nhàng, trong lúc đó gia tốc, phá không bay nhanh. Nhưng mà, mắt thấy Bách Lý Diên đã bị đạo hồng mang này đánh chết, một đạo lam quang trong nháy mắt xẹt qua, như sấm chớp trong bóng đêm, vô cùng chuẩn xác đánh vào đạo hồng mang kia. Cuồng phong gào thét trong rừng trúc tối tăm. Ánh sáng màu xanh lam kia trong nháy mắt đánh tan hồng mang, nghịch thiên bay nhanh lên, bắn về phía một mảnh rừng trúc phía sau. “Khà khà!” Trong bóng tối truyền đến một tiếng cười lạnh như băng, trong nháy mắt huyết quang phóng đại, ba luồng huyết mang từ ba phương hướng không đồng quấn quanh cùng một chỗ, tạo thành một bức tường ánh sáng màu máu. Long Nha chủy đâm vào trên tường ánh sáng màu máu, tuy rằng đã phá vỡ bức tường ánh sáng màu máu thần bí kia, nhưng đã không thể làm bị thương đối phương. Một bóng đen từ trên ngôi sao trúc chậm rãi tung bay rơi xuống, rơi vào trong rừng trúc, cách Bách Lý Diên khoảng ba trượng. Bách Lý Diên nắm chặt tay Long Nha Chủy bay trở về, biểu hiện nghiêm trọng lãnh khốc, nhìn bóng dáng trong bóng tối, không nói một lời. Người thần bí bỗng nhiên vỗ tay nói: "Ngũ Uẩn Sơn Thượng Tuyết, Hồng Trần Bích Lạc Hoa, Lưu Vân Hành Thiên Lý, Diệu Thủ Vũ Long Nha. Chuôi dao găm ngắn trong tay tiên tử hẳn là Long Nha Thần Chủy một trong tứ đại thần chủy, bây giờ là pháp bảo của Thuỷ Tiên Tử, hôm nay gặp được tiên tử, tam sinh hữu hạnh." Giọng nói kia có phần trẻ tuổi, hẳn là một nam tử trẻ tuổi. Khóe miệng Bách Lý Diên giật một cái, thản nhiên nói: "Huyết Vân Phá Lưu Quang, Long Cốt Phệ Huyền Hoàng. Tam Thi Thành Huyết Trận, Thánh Hỏa Diệu Khúc Dương. Chẳng trách được gió tanh mưa máu nơi đây, thì ra là Huyết công tử một trong lục công tử đại giá quang lâm, mấy năm không gặp, đạo hạnh của Huyết công tử tiến nhanh, thật đáng mừng!" Nam tử thần bí trong bóng tối kia lại lần nữa vỗ tay cười nói: "Được rồi, được rồi, chỉ là chút danh tiếng mỏng manh, không ngờ Thuỷ tiên tử lại còn nhớ rõ, chính là Khúc mỗ nhân."