Chương 153: Lại thấy Tạo Súc Thuật, ngươi là ai!

- Vương Thủ Chân, ngươi chờ cho ta, còn dám đùa giỡn ta! Ninh San hít sâu một hơi. Toàn thân nàng đều có chút run rẩy. Một là bị tức giận, hai là có liên quan đến thương thế. Bị chậm trễ ba ngày, tình huống hiện tại có chút không lạc quan. Sớm biết như thế, lúc ấy nàng liền lựa chọn trực tiếp bế quan. Nói như vậy, hoàn toàn có thể thoải mái đợi Phượng Nhược Ly xuất quan. Mình còn con mẹ nó tỉ mỉ ăn mặc một phen, toàn bộ uổng phí! Ngay sau đó, Ninh San thân hóa lưu quang trực tiếp rời đi. Chờ đi. Đợi vết thương của mình lành lại, nhất định phải tìm lại sân khấu. Khẩu khí này, nàng nuốt không trôi. …… Hắt xì. Trong luyện khí đại điện, Ôn Tri Hành không khỏi hắt xì một cái. Tay của hắn nhất thời run lên. Nhiệt độ hỏa diễm trong khí đỉnh lập tức cao hơn vài phần. Xoẹt! Trường kiếm sắp luyện chế mà thành kia không chịu nổi nhiệt độ cao, trong nháy mắt toát ra từng trận khói trắng, đó là thân kiếm bị nhiệt độ cao đốt cháy. - Không xong...… Ôn Tri Hành cả kinh. Vội vàng ổn định tâm thần, khống chế hỏa diễm trong khí đỉnh. Nhưng mà đã không kịp rồi. Nhiệt độ mặc dù được khống chế lại, nhưng toàn bộ linh khí trường kiếm bên trong lại không ngừng phát ra tiếng vang "Răng rắc, răng rắc". Trận pháp Ôn Tri Hành bố trí trong đó bị hư hại. [Luyện chế thất bại.] [Phế phẩm này cần một lần nữa tinh khiết, loại bỏ tạp chất.] - Phế rồi. Ôn Tri Hành liếc nhìn trường kiếm đen kịt trong tay. Âm thầm thở dài. Hắn hao phí đại khí lực luyện chế linh khí trường kiếm, còn kém lâm môn một cước, đáng tiếc. Đây không phải là thủ pháp của hắn có vấn đề. Mà nhiệt độ tâm linh hỏa này vẫn có chút quá cao. Loại vật liệu cấp thấp này, không cẩn thận có thể bị thiêu hủy. Những vật liệu này ngược lại có thể một lần nữa tinh khiết rèn luyện, nhưng lại phải tốn không ít thời gian. Tuy nhiên, vấn đề không lớn. Mấu chốt nhất là thu hoạch kinh nghiệm. - Kỳ quái...... Hôm nay là chuyện gì xảy ra? Ôn Tri Hành âm thầm nhíu mày. Hôm nay lại không có Tiểu Nhu ở đây, sao còn hắt hơi hoài vậy? Thật là kỳ quái. Ôn Tri Hành sờ sờ mũi mình. Chẳng lẽ là có người đang tính toán chính mình. Đây là một loại cảm giác sâu xa đến từ bên trong, làm cho tâm thần hắn có chút thấp thỏm. - Cũng bình thường, người muốn tính kế ta nhiều, không cần quá mức để ý. Ôn Tri Hành lắc đầu. Lập tức chuẩn bị tiếp tục luyện chế. Hắn có dự cảm, lần sau hắn sẽ thành công. - Vương sư huynh, Vương sư huynh, ngươi có đó không, Vương sư huynh...… Đúng lúc này, bên ngoài luyện khí đại điện, thanh âm lo lắng của Tiểu Nhu từ xa truyền đến. - Tiểu Nhu...… Trong lòng Ôn Tri Hành vừa động, lập tức dừng động tác. Chợt nghĩ đến! Tự mình đi ra hai ba ngày. Tiểu Nhu cũng nóng nảy chờ đợi. Nghĩ như vậy, Ôn Tri Hành thu dọn đồ đạc, nhanh chóng đi ra ngoài đại điện. - Vương...... Vương sư huynh! Tiểu Nhu nhìn thấy bóng người, hơi sửng sốt, sau đó đôi mắt mở to lộ ra vẻ vui mừng. - Chuyện gì? Ôn Tri Hành nhìn dáng vẻ vội vàng của Tiểu Nhu, hơi kinh ngạc, nhưng ngữ khí vẫn lãnh đạm. Tiểu Nhu vội vã tìm mình như vậy, chẳng lẽ Tư Nam Yên xuất quan? - Vương...... Vương sư huynh, mấy ngày nay ngươi một mực ở đây a. Tiểu Nhu từ không trung nhanh chóng rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bởi vì chạy đi mà hơi phiếm hồng. Xem như tìm được người rồi. - Ừ, rảnh rỗi không có việc gì, nghiên cứu luyện khí chi đạo. Ôn Tri Hành cũng không kiêng dè. Dù sao cũng không phải chuyện lớn. Ặc...… Tiểu Nhu nhất thời không biết nói gì. Trong ánh mắt mang theo một tia oán giận, vậy tốt xấu gì ngươi cũng phải nói một tiếng. - Có chuyện gì vậy? Ôn Tri Hành nhíu mày, cảm giác có chút kỳ quái. - Vương sư huynh, có phải huynh đã quên chuyện gì không? Tiểu Nhu nhìn Ôn Tri Hành thản nhiên ung dung nói. - Có sao? Ôn Tri Hành hơi trầm ngâm. Hắn cũng có cảm giác này, chỉ là không nhớ ra. - Vương sư huynh, Ninh...... Ninh San sư tỷ đã đợi ngươi ba ngày rồi...… Tiểu Nhu có chút im lặng nói. Ninh San...... Chờ mình...… Ôn Tri Hành nhất thời sửng sốt, lập tức kịp phản ứng. Đúng rồi! Hắn hẹn Ninh San tới. Nhưng lúc ấy thuận miệng nói, hắn cũng không quá để ý. Song phương dù sao cũng không quen. Ý định ban đầu của hắn là tìm một cơ hội, hái bổ Ninh San. Kết quả vừa tìm hiểu luyện khí chi đạo, trực tiếp quên mất việc này. - Ninh San còn đang chờ ta sao? Ôn Tri Hành nghĩ nghĩ mở miệng nói. - Vâng, Ninh sư tỷ vẫn luôn chờ. Tiểu Nhu vội trả lời. “……” Ôn Tri Hành cũng không ngờ Ninh San lại đợi mình lâu như vậy. Như vậy xem ra, Phượng Nhược Ly ít nhất còn phải bế quan thêm một thời gian. Ninh San chỉ có thể tự mình thử xem. - Vương sư huynh, ngươi mau trở về đi, Ninh sư tỷ hình như rất tức giận. Tiểu Nhu yếu ớt mở miệng. - Ta biết rồi. Ôn Tri Hành nheo mắt lại. Đây cũng là một cơ hội tốt. Hắn rất rõ ràng, thương thế của Ninh San, nếu lại chậm trễ vài hôm, vấn đề khí hải sẽ càng lớn. Đến lúc đó, một thân thực lực phát huy không ra ba thành. Mình muốn làm gì nàng thì làm. …… Nhưng mà, chờ Ôn Tri Hành trở về, lại không thấy bóng dáng Ninh San. - Người đâu? Ôn Tri Hành nhìn bốn phía, cũng không thấy người. - Ta cũng không biết...… Ánh mắt Tiểu Nhu cũng mờ mịt. Trước khi nàng rời đi, Ninh San vẫn còn ở đó. -Hẳn là chờ không được...... Đi rồi...… Tiểu Nhu sợ hãi mở miệng. - Vậy sao? Ôn Tri Hành hơi nheo mắt, sau đó xoay người rời đi. Xem ra Ninh San hẳn là bế quan chữa thương rồi. Mà hắn rất rõ ràng, Ninh San bế quan ở đâu. Lúc trước, hắn đã ở lại vài ngày rồi. - Vương sư huynh...... Ngươi lại muốn đi đâu? Thấy Ôn Tri Hành muốn đi, Tiểu Nhu vội mở miệng hỏi. - Đi tìm Ninh sư tỷ. Ôn Tri Hành chậm rãi phi thân đi. - Vậy Tiểu Nhu ở đây chờ Vương sư huynh trở về. Tiểu Nhu lui ra sau một bước, ngoan ngoãn gật đầu. Một bộ dáng tiểu tức phụ ta thấy mà thương. Ôn Tri Hành quay đầu, trên mặt cũng không biểu hiện ra cái gì. [Ánh mắt nàng nhìn ngươi nhu thuận hiểu chuyện, nhưng sâu trong đôi mắt ẩn giấu huyền cơ, xin đừng sa vào trong đó.] Bảng nhắc nhở đúng lúc hiện lên. Ôn Tri Hành tự nhiên biết điểm này. Nữ nhân Vạn Diệu Cung có đức hạnh gì, trong lòng hắn rất rõ ràng. Hắn tuy tự tin với chính mình, nhưng không tự tin đến mức ngủ một giấc liền có thể đem người Vạn Diệu cung ngủ đến phục. Gặp dịp thì chơi mà thôi. Ngay sau đó, Ôn Tri cũng không quay đầu lại. Hóa thành lưu quang rời đi. Đi thu thập Ninh San trước rồi nói sau, cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ qua. Ôn Tri Hành vừa đi. Tiểu Nhu cũng thu hồi biểu tình nhu nhược kia, sau đó lộ ra bộ dáng như có điều suy nghĩ. Sống ở Vạn Diệu cung lâu như vậy, nàng tự nhiên sẽ không nhu nhược như bề ngoài. Nàng biết chuyện Ôn Tri Hành bị gieo ma chủng. Nàng tới đây chỉ là muốn quan sát nhất cử nhất động của Ôn Tri Hành. Sau khi bị gieo xuống ma chủng, thần hồn ban đầu sẽ bị ma hồn hoàn toàn mới kia thôn phệ, từ đó trở thành ma bộc. Mà ma phó sẽ theo bản năng thần phục người luyện chế ma chủng. Phương pháp luyện chế ma chủng này, kỳ thật chính là diễn biến từ trong pháp tắc sinh ra của Ma tộc. Đẳng cấp giữa Ma tộc vô cùng sâm nghiêm và không thể làm trái, bởi vậy không xuất hiện ma phó phản bội. Nhưng Tư Nam Yên dù sao cũng không phải Ma tộc. Tư Nam Yên luôn sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho dù tỷ lệ này rất nhỏ rất nhỏ. Lúc này mới để cho Tiểu Nhu đến đây quan sát. - Vương Thủ Chân lại đi tìm hiểu đạo luyện khí? Trong lòng Tiểu Nhu hơi trầm ngâm. Ma tộc tính cách tàn bạo, có rất ít Ma tộc sẽ đi tìm hiểu luyện khí chi đạo. Nhưng là không phải là không có. Tiểu Nhu âm thầm ghi nhớ điểm này. Nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng ma hồn này có chút không giống. Cũng không phải vấn đề quá lớn. —— Mà lúc này, Ninh San đã sớm đi tới bên ngoài một gian mật thất. Ôn Tri Hành đoán không sai. Nơi này, chính là nơi hắn và Ninh San từng ở cùng nhau. Khác với lúc trước, bên ngoài mật thất lúc này không có một bóng người. Thủ vệ lúc trước không phải chết thì cũng đang chữa thương, tự nhiên sẽ không xuất hiện ở đây. Ninh San vừa rơi xuống đất, thân thể mềm nhũn, cả người thiếu chút nữa té ngã. - Tiểu Ngọc. Ninh San cắn răng, bắt đầu gọi. Vừa rồi vận khí chạy đi, vấn đề khí hải càng thêm nghiêm trọng. Hiện tại nàng thậm chí không dám vận chuyển linh khí nữa. - Ninh sư tỷ, ngươi làm sao vậy? Một lát sau, nữ tử tên là Tiểu Ngọc kia từ xa chạy tới. Nàng là một trong số ít thủ vệ bị thương không nặng. Cho nên được an bài phụ trách tuần tra. Nghe được Ninh San kêu gọi, vội vàng chạy tới đỡ lấy Ninh San. - Nhanh, đỡ ta đi vào. Sắc mặt Ninh San trắng bệch, hơi yếu ớt mở miệng. - Vâng, Ninh sư tỷ. Tiểu Ngọc nghe vậy, vội vàng gật đầu. Nàng tự nhiên hiểu được trạng thái của Ninh San lúc này kém bao nhiêu. Rất nhanh, dưới sự trợ giúp của Tiểu Ngọc, Ninh San tiến vào mật thất, bắt đầu chuẩn bị bế quan. - Tiểu Ngọc, ngươi ở lại đây, giúp ta... Hộ pháp, không... không được để cho những người khác... tới gần… Ninh San nhắm mắt, nhưng vẫn không quên dặn dò một tiếng. - Vâng, Ninh sư tỷ. Tiểu Ngọc trịnh trọng gật đầu. Nàng bước nhanh đến cửa chính, ấn cơ quan. Ầm ầm! Sau đó, cửa lớn mật thất bị đóng lại. Đồng thời trận pháp khởi động, người bên ngoài không thể chủ động tiến vào trong đó. Hô...… Nghe được cửa lớn mật thất đóng lại, trái tim treo lơ lửng của Ninh San nhất thời buông lỏng. Lúc người bị thương, chính là ở trong không gian kín mít này mới có cảm giác an toàn. Tuy nhiên, ngay khi cánh cửa này đóng lại. Trên mặt tiểu Ngọc, liền lộ ra một nụ cười quái dị. Chỉ có điều, Ninh San tất nhiên không nhận ra điểm này. Chỉ thấy trong tay nàng nhiều hơn một viên ngọc giản. - Ta còn chưa hoàn toàn nắm giữ Tạo Hóa Thiên Ma Công, lần này cũng chỉ có thể miễn cưỡng thử một lần. Ninh San thở dài trong lòng. Tạo Hóa Thiên Ma Công không chỉ đơn giản là thay đổi bộ dáng. Đây là công pháp ma đạo đỉnh cấp, phương pháp này bao hàm toàn diện. Đến nay vẫn chưa nghe nói có người có thể hoàn toàn tìm hiểu. Trong truyền thuyết, nếu hoàn toàn lĩnh ngộ công pháp này, thậm chí có thể trở thành Tạo Hóa Thiên Ma nhất tộc. Trước đó vài ngày, Ninh San cũng lấy được môn công pháp này từ trong tay Phượng Nhược Ly. Chỉ là, ngộ tính của nàng cũng không tính là xuất chúng, lĩnh ngộ cực kỳ gian nan. Đến bây giờ cũng chỉ nắm giữ một ít da lông mà thôi. - Chỉ là tìm hiểu một môn bí pháp trong đó, hẳn là vẫn còn cơ hội, liều mạng! Ninh San thở dài trong lòng. - Ninh sư tỷ, ngươi đang tu luyện bí pháp sao? Đột nhiên, tiểu Ngọc kia chậm rãi tiến lên, tò mò mở miệng hỏi. - Ừ. Ninh San nhíu mày mở mắt. Thời điểm này, nàng cũng không muốn để cho người quấy rầy, nhưng nàng còn muốn dựa vào tiểu ngọc này hộ pháp cho mình, cũng không tốt trực tiếp biểu hiện ra bất mãn. - Tiểu Ngọc, chuyện công pháp này trọng đại, ta ngược lại không thể trực tiếp cho ngươi, nếu ngươi muốn luyện, chờ sư tôn xuất quan, ta có thể ra mặt giúp ngươi hướng sư tôn xin một hai. Ninh San miễn cưỡng nở nụ cười. - A...... Cái này...... Cái này, vậy làm phiền sư tỷ rồi...… Tiểu Ngọc hai tay che miệng, giống như bị kinh hỉ thật lớn đập cho choáng váng. - Ừm, tốt, vậy ngươi thay ta hộ pháp, trong lúc ta tìm hiểu, không thể bị quấy rầy, đến lúc đó ta còn cần ngươi giúp ta một việc. Ninh San lại dặn dò một tiếng. - Vâng, Ninh sư tỷ! Trên mặt Tiểu Ngọc lộ ra vẻ trịnh trọng. Ninh San thấy thế, liền không quản nàng nữa, đem tâm thần hoàn toàn đắm chìm trong Tạo Hóa Thiên Ma Công. Nhưng mà, nàng vừa nhắm mắt, ánh mắt của Tiểu Ngọc liền trở nên càng thêm quái dị, lại nhìn thẳng về phía ngọc giản kia. Trong ngọc giản có ghi lại Tạo Hóa Thiên Ma Công. Trên mặt Tiểu Ngọc lộ ra nụ cười như có như không. Không uổng công nàng ẩn núp lâu như vậy. Rốt cục có cơ hội đạt được môn công pháp này. Trời cũng giúp ta! Tiểu Ngọc trong lòng mừng rỡ, nhưng chịu đựng không ra tay. Chưa phải lúc thích hợp. Chờ một chút. Thực lực của Ninh San không yếu, lần này nhất định phải vạn vô nhất thất mới được. …… Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt vốn trắng bệch của Ninh San bỗng đỏ bừng. Giống như tu hành đến thời khắc mấu chốt nào đó. - Thành bại ở lần này, tiểu Ngọc, lại đây, giúp ta một tay. Ninh San mở to mắt, trong mắt tràn đầy tinh quang. - Vâng, sư tỷ. Tiểu Ngọc bất động thanh sắc, trực tiếp đi tới sau lưng Ninh San. - Khí hải của ta có vấn đề, giờ phút này linh khí đã hoàn toàn hỗn loạn, tiểu Ngọc, dựa vào ngươi giúp ta khai thông linh khí trong cơ thể. Ninh San cắn răng mở miệng. Đây cũng là mục đích nàng lưu lại Tiểu Ngọc. - Sư tỷ, ta hiểu rồi! Tiểu Ngọc ngầm hiểu, lập tức khoanh chân ngồi xuống. Một luồng linh khí từ trong lòng bàn tay vận chuyển ra, bắt đầu vận chuyển trong cơ thể Ninh San. Rất nhanh, linh khí bạo loạn trong cơ thể Ninh San chậm rãi ngưng tụ lại, lại bắt đầu vận chuyển theo quy luật. - Đa tạ...… Ninh San thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà, sau một khắc, nàng lại nhận ra không đúng. - Tiểu Ngọc, ngươi đang làm gì vậy! Ninh San cả kinh nói. Chỉ thấy, linh khí trong cơ thể nàng đúng là đang nghịch chuyển! Trong nháy mắt, khí tức của nàng càng thêm bất ổn. Khí hải vốn đã tổn hại, giờ phút này rung chuyển càng thêm mãnh liệt. - A...... Ta...... Ta không biết a...… Tiểu Ngọc cũng lộ ra vẻ kinh hoảng. - Ngươi...... Còn không mau giúp ta! Ninh San bất chấp trách cứ Tiểu Ngọc, chỉ có thể chờ giúp đỡ lần nữa. - Được, vậy ta tới đây, sư tỷ, ngươi nhịn một chút. Tiểu Ngọc cũng không hề áy náy gật đầu mỉm cười. Cái gì? Ninh San sửng sốt, sắc mặt khẽ biến. Nàng nhận thấy có gì đó không đúng! Bùm! Sau một khắc, một luồng linh khí cuồng bạo tràn vào trong cơ thể nàng. Trong khoảnh khắc, kinh mạch trong cơ thể Ninh San không chịu nổi, bắt đầu đứt gãy từng tấc. - Tiểu Ngọc! Ngươi! Ninh San giận dữ. Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới Tiểu Ngọc cư nhiên sẽ xuống tay với mình. Nhưng giờ phút này, trạng thái của nàng kém tới cực điểm, đừng nói là ra tay, thậm chí ngay cả năng lực tự vệ cũng không có. - Tiểu Ngọc, ta có lỗi chỗ nào với ngươi? Ninh San luống cuống, vội vàng mở miệng. Nàng biết hiện tại nhất định phải ổn định Tiểu Ngọc, không cho nàng lại ra tay. - Không có. Tiểu Ngọc lắc đầu. - Vậy...... Vậy ngươi muốn công pháp này, cho, ta cho ngươi. Ninh San kịp phản ứng, hiểu rồi. Mục đích của Tiểu Ngọc chính là công pháp này. - Cám ơn, Ninh sư tỷ, ngươi vẫn tốt như vậy. Tiểu Ngọc nhận lấy ngọc giản, thanh âm chậm rãi phát sinh biến hóa, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào. - Ngươi...... Ngươi không phải Tiểu Ngọc! Ninh San nghe được thanh âm quen thuộc này, hai mắt mở to. Trước mắt nàng, da người trên người Tiểu Ngọc đang chậm rãi lột ra.