Chương 154: Sư tỷ, về sau chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ.
[Dịch] Tiên Tử Xin Giúp Ta Trường Sinh
14:22 - 17/02/2024
- Mẫn...... Mẫn Nhi?
Ninh San nghe được thanh âm này, thân hình không nhịn được run lên.
Giọng nói của người trước mắt, nàng thật sự quá quen thuộc.
Sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, sao nàng có thể quên.
- Ninh sư tỷ, là ta.
Tiểu Ngọc cười khẽ, thi triển pháp quyết trong tay, sau ót, một sợi dây nhỏ do linh khí ngưng kết mà thành hiển lộ.
Ngọc thủ nhẹ nhàng kéo một cái, sợi nhỏ tróc ra, cả tấm da người đột nhiên nứt ra, chợt lột xuống.
Thân ảnh Văn Mẫn Nhi chậm rãi chui ra.
- Mẫn Nhi, muội...... muội...…
Trong ánh mắt Ninh San vô cùng khiếp sợ.
Trong lòng của nàng mãnh liệt trầm xuống, lính khí bạo động càng thêm hỗn loạn.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, Văn Mẫn Nhi cư nhiên ngay tại mí mắt của nàng.
Lúc ấy, thân phận của Văn Mẫn Nhi đã bại lộ, nhưng chưa kịp xử lý, đã không thấy bóng dáng.
Khâu Oanh Nhi trước đó đã tra được một ít dấu vết.
Chẳng qua không có chứng cớ xác định, hơn nữa vì không muốn đả thảo kinh xà, vẫn không có động thủ.
So sánh với Liễu Thanh Huyền, Văn Mẫn Nhi chính là một con cá nhỏ.
Sau đó, đại chiến giữa Vạn Diệu Cung và Chính Dương Tông bắt đầu.
Phượng Nhược Ly vì tình thầy trò, không tự mình ra tay, nhưng cũng sai người vây bắt.
Mà Văn Mẫn Nhi đã sớm vẽ đường lui, sử dụng thuật tạo súc, liên tiếp tránh thoát hai kiếp nạn.
Người của Vạn Diệu Cung cho rằng Văn Mẫn Nhi đã được người của Chính Dương Tông cứu đi.
Mà Mục Vân Thanh lại cho rằng Văn Mẫn Nhi đã chết.
Trên thực tế, Văn Mẫn Nhi vẫn chưa đi, nàng đã ở trong Vạn Diệu cung.
Mục Vân Thanh muốn giết nàng, nàng tự nhiên sẽ không từ bỏ.
Chỉ là, nàng cũng biết thực lực song phương chênh lệch.
Dù là quay về Chính Dương tông cũng không có cơ hội đánh chết Mục Vân Thanh.
Thực lực và địa vị của Mục Vân Thanh đều không phải nàng có thể với tới.
Cho dù tố giác, người nằm vùng như nàng , không có chứng cứ thực tế, làm sao khiến người ta tin tưởng?
Đã như thế, Văn Mẫn Nhi liền đổi thân phận, tiếp tục ở lại Vạn Diệu cung.
Quan trọng nhất là, nàng cũng mơ ước Tạo Hóa Thiên Ma Công.
Có công pháp này, nàng có lẽ có cơ hội giết Mục Vân Thanh.
- Mẫn Nhi, muội không sao, thật sự quá tốt.
Ninh San cố nén khó chịu, trên mặt nặn ra nụ cười, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Văn Mẫn Nhi che giấu quá sâu.
Nàng cư nhiên không có phát hiện chút nào.
- Đúng vậy, thật sự là quá tốt.
Văn Mẫn Nhi cởi bỏ lớp da "Tiểu Ngọc", giơ cao hai tay, duỗi người ra, cười đáp lại:
- Sư tỷ, lần này tỷ có thể an tâm đi.
- Mẫn Nhi! Chờ một chút!
Sắc mặt Ninh San nhất thời biến đổi, vội vàng mở miệng:
- Ngươi muốn Tạo Hóa Thiên Ma Công này đúng không, ngươi cứ việc cầm đi, ta tuyệt sẽ không tố cáo cho ngươi!
Vừa dứt lời.
Tranh!
Kiếm quang sắc bén hiện lên.
Một thanh trường kiếm màu bạc dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chống vào mi tâm Ninh San.
- Chỉ có người chết mới không tố cáo.
Văn Mẫn Nhi lộ ra một nụ cười ngọt ngào, toàn thân tỏa ra hơi thở nguy hiểm.
- Mẫn Nhi, chờ một chút, ta còn có chuyện muốn nói!
Thân thể Ninh San run lên không khỏi di chuyển về phía sau, miệng thì thào cầu xin tha thứ.
Đồng thời âm thầm vận chuyển Tạo Hóa Thiên Ma Công, bắt đầu áp chế thương thế của mình.
- Sư tỷ, vậy ngươi nói mau, ta cho ngươi cơ hội.
Ánh mắt Văn Mẫn Nhi khẽ động, tay phải khẽ đưa về phía trước.
Mũi kiếm đâm vào máu thịt, máu tươi lập tức chảy xuống trán Ninh San.
Nàng tự nhiên biết Ninh San đang kéo dài thời gian.
Nhưng...…
Thật vô lý.
Gian mật thất này, hiện tại ai cũng không vào được.
Huống chi thực lực của nàng vốn không kém Ninh San.
- Mẫn Nhi, nhớ những năm nay ta luốn đối xửu với muội như muội muội ruột thịt phải không?
Ninh San trong lòng khẩn trương, trong miệng lại có vài phần khẩn cầu.
- Thân như tỷ muội sao...…
Văn Mẫn Nhi ngẩn ra.
Trong nháy mắt, nàng lại nhớ tới những năm qua.
Mấy năm nay, Ninh San đối với bên ngoài tuy rằng luôn luôn lãnh ngạo, nhưng đối với mình quả thật không tệ.
- Ừ.
Ninh San thật sự đối xử với mình như tỷ muội.
Thấy Văn Mẫn Nhi dừng lại, Ninh San trong lòng vui vẻ, tiếp tục mở miệng:
- Mẫn Nhi, con còn nhớ rõ, là ta dẫn ngươi đến trước mặt sư tôn, bảo nàng thu ngươi làm đồ đệ.
Có lẽ khủng hoảng sinh tử đã kích thích tiềm năng của nàng.
Sau một khắc, Tạo Hóa Thiên Ma Công vẫn không có phản ứng gì rốt cục phát động, lời Ninh San nói ra bắt đầu mang theo khả năng mê hoạc.
- Sư tỷ, ngươi nói rất đúng, mấy năm nay ngươi đối với ta quả thật không tệ.
Thân hình Văn Mẫn Nhi nhoáng lên, ánh mắt bắt đầu hoảng hốt.
Một cảm giác bên trong được kích thích.
Nằm vùng nhiều năm, nói không có tình cảm, đó là giả.
Bằng không, vừa rồi nàng đã trực tiếp xuống tay giết Ninh San.
- Mẫn Nhi, sư tỷ sẽ không trách ngươi, đúng rồi, ngươi không phải muốn Tạo Hóa Thiên Ma Công sao, Tạo Hóa Thiên Ma Công trong ngọc giản chỉ có nửa bộ, nếu ngươi giết ta, sẽ không lấy được nửa bộ sau.
Thanh âm Ninh San lại chậm rãi vang lên, đi thẳng vào tâm thần Văn Mẫn Nhi.
- , thì ra chỉ có nữa quyển thôi sao?
Văn Mẫn Nhi hơi sửng sốt, trong ánh mắt mang theo một tia mê ly.
- Đúng vậy, Mẫn Nhi, chỉ cần ngươi buông tha ta, sư tỷ có thể vì ngươi lấy nửa quyển còn lại.
Ninh San điên cuồng gật đầu, nói:
- Yên tâm, sư tỷ tuyệt đối sẽ không bán đứng ngươi.
Trong mắt nàng phát ra ma quang quỷ dị, bắt đầu xâm nhập tâm thần Văn Mẫn Nhi.
- Được...…
Văn Mẫn Nhi tựa hồ bị thuyết phục, thần tình hoảng hốt, tay cầm kiếm hơi thả lỏng.
- Đúng, Mẫn Nhi, muội yên tâm.
Ninh San nheo mắt lại, rồi ánh mắt trở nên sắc bén.
Ngay bây giờ.
- Chết đi!
Phốc xích!
Trường kiếm đâm thẳng vào mi tâm!
Ách...…
Ninh San vừa mới giơ tay lên sững sờ tại chỗ, mi tâm của nàng đã bị Văn Mẫn Nhi một kiếm đâm thủng.
Nhưng mà, Văn Mẫn Nhi động thủ còn nhanh hơn Ninh San.
- Sư tỷ, vừa rồi ta xem trên ân xử nhiều năm của ngươi.
Văn Mẫn Nhi mặt không chút thay đổi, đôi mắt vô cùng thanh minh.
Nói xong, mạnh mẽ rút trường kiếm ra, huyết tương thuận thế phun trào,
- Đáng tiếc, ngươi không nắm chắc cơ hội.
- Mẫn...... Nhi...... Ngươi...…
Đôi mắt Ninh San chậm rãi thất thần, một kiếm vừa rồi ẩn chứa công kích thần hồn khủng bố.
Thần hồn của nàng bị một kiếm xuyên thủng, dĩ nhiên bắt đầu tan rã.
Nàng hiểu rồi.
Văn Mẫn Nhi mưu đồ đã lâu, là muốn toàn lực một kích.
Đồng thời, cũng quả thật cho nàng cơ hội.
Nhưng...... cơ hội này không khác gì không cho.
- Sư tỷ, ngươi còn có di ngôn gì, cứ việc nói với ta.
Văn Mẫn Nhi bước lên trước, mi mắt rũ xuống, lạnh lùng mở miệng.
- Mẫn Nhi...... Ta.....
Ninh San chỉ lắc đầu, trong ánh mắt có chút cay đắng:
- Ta... đối xử với muội... thật sự…
Còn chưa nói xong, khí tức của nàng liền hoàn toàn tiêu tán.
Nghe được di ngôn cuối cùng này, Văn Mẫn Nhi lại ngây ngẩn cả người.
Ninh San muốn nói, nàng thật sự đối xử với mình như chị em sao?
Nhưng mà, sau một khắc, ánh mắt Văn Mẫn Nhi lại trở nên lạnh lùng.
Ở Vạn Diệu cung còn nói chuyện tình cảm, ngươi chết không oan.
Từ sau khi bị Mục Vân Thanh phản bội, nàng bắt đầu mạnh mẽ chặt đứt tình cảm của mình.
- Sư tỷ, ngươi an tâm đi đi, ta sẽ kế thừa bộ dáng của ngươi rồi sống sót thật tốt.
Văn Mẫn Nhi ngồi xổm xuống, đồng thời bàn tay ngọc lật lên, trong lòng bàn tay nổi lên một chút ánh bạc.
Một cỗ khí tức nguy hiểm tràn ngập mà ra.
Ngọc chỉ của Văn Mẫn Nhi tung bay.
Ba cây ngân châm biến ảo ra, cấp tốc đâm vào mi tâm Ninh San, xương cụt và rốn.
Phốc phốc phốc!
Ninh San rõ ràng đã chết, trong nháy mắt run rẩy, ánh mắt như phát ra một tia sáng.
Toàn bộ túi da bắt đầu phồng lên.
- Sư tỷ, đắc tội rồi, tàn hồn của ngươi cứ tiếp tục ở lại đây đi.
Mấy châm này của Văn Mẫn Nhi trực tiếp đem tàn hồn Ninh San phong ấn vào trong túi da.
- A...... Văn Mẫn Nhi!
Một tiếng kêu mãnh liệt tràn vào trong đầu Văn Mẫn Nhi.
Tàn hồn Ninh San bị kích hoạt, cũng hiểu Văn Mẫn Nhi muốn làm gì.
Thuật tạo súc này sở dĩ xem là bí thuật ma đạo, cũng bởi vì quá thương thiên hại lý.
Không chỉ lột da, còn đem cả thần hồn cùng phong ấn vào trên túi da.
- Sư tỷ, ta và ngươi thân như tỷ muội, về sau chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ.
Đôi mắt Văn Mẫn Nhi thoáng hiện hoảng hốt, ngón tay ngọc lại khẽ động.
Bảy cây ngân châm lần nữa biến ảo ra, đâm vào thân thể Ninh San.
A! A! A!
Tàn hồn Ninh San tóc tai bù xù hai mắt đỏ ngầu, không còn bộ dáng thoải mái như trước nữa.
Nàng hận không thể chính miệng nuốt chửng Văn Mẫn Nhi.
Ngay sau đó, túi da của nàng càng ngày càng phồng lên, mắt thấy sắp nổ tung.
- Thần hồn đã định, phá!
Ninh San không có chút cảm xúc nào, vươn bàn tay ngọc dài nhỏ nhẹ chỉ về phía trước.
Một đạo ngân quang hiện lên.
- A!
Trên đầu Ninh San, một đạo huyết tuyến thật nhỏ xuất hiện.
Động tác của Văn Mẫn Nhi rất cẩn thận.
Tuyệt đối không thể để cho túi da này bị rách.
……
Rất lâu sau, toàn bộ mật thất đều bị mùi máu tanh nồng nặc bao phủ.
Đồng thời, một tấm da người hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện ở trong tay Văn Mẫn Nhi.
- Sư tỷ, đa tạ công pháp cùng túi da của ngươi.
Văn Mẫn Nhi khẽ vuốt túi da trong tay.
Đây là danh tính tiếp theo của nàng.
Chờ nàng luyện thành Tạo Hóa Thiên Ma Công, đến lúc đó, cho dù là Phượng Nhược Ly cũng không nhìn thấu ngụy trang của nàng.
Kể từ đó, có thể đem nửa quyển Tạo Hóa Thiên Ma Công lấy tới.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Văn Mẫn Nhi không khỏi lộ ra nụ cười tốt đẹp.
Mọi thứ đều ổn.
Cũng không uổng công nàng ẩn núp lâu như vậy.
Ong ong!
Đúng lúc này, ngọc phù truyền âm của Ninh San chợt sáng lên.
Văn Mẫn Nhi khẽ nhíu mày.
- Ai vậy?
Chẳng lẽ Phượng Nhược Ly xuất quan rồi sao?
Đây cũng không phải là một tin tức tốt a.
Suy nghĩ một chút, ngón tay Văn Mẫn Nhi trực tiếp điểm nhẹ ngọc phù truyền tấn kia.
Một thanh âm lập tức xuất hiện.
- Ninh sư tỷ, ngươi ở bên trong sao, ta tới giúp ngươi chữa thương.
Thấy không phải Phượng Nhược Ly, Văn Mẫn Nhi thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng đoán được thân phận của Ôn Tri Hành,
- Người này... là đệ tử mới nhận của Tư Nam Yên?
Đáng tiếc, tới chậm.
Văn Mẫn Nhi nhìn túi da Ninh San, khẽ mỉm cười, nói:
- Sư tỷ, để ta thay ngươi gặp người này.
Lúc trước, nàng cũng có chút tò mò.
Tư Nam Yên lại thu đồ đệ.
Lần trước, là Ôn Tri Hành thân thể thuần dương kia.
Lần này thì sao?
……
Ngoài mật thất.
Ôn Tri Hành khẽ nhíu mày.
Hắn thử đẩy cửa mật thất ra, nhưng hoàn toàn không được.
Mật thật dù sao cũng là phòng riêng tứ.
Phòng ngự vẫn rất tốt.
Trận pháp bên trong rất nhiều, Ôn Tri Hành muốn mạnh mẽ phá vỡ cũng không dễ dàng.
Hơn nữa, trong mật thất còn mở ra trận pháp ngăn cách thanh âm.
Ôn Tri Hành không nói gì.
Hắn thử truyền âm đều bị chặn ở bên ngoài.
Vạn hạnh, cuối cùng Ôn Tri Hành nhớ tới ngọc phù truyền tấn, liên lạc với Ninh San.
Ninh San biết ta đến, chắc sẽ mở cửa chứ?
Ôn Tri Hành cũng không chắc lắm.
Dù sao hắn cũng thả bồ câu cho Ninh San lâu như vậy.
Đang lúc Ôn Tri Hành suy tư, cửa mật thất kia rốt cục bắt đầu chậm rãi mở ra.
Ầm ầm!
Cửa đá mở ra.
Một thân ảnh sắc mặt trắng bệch xuất hiện.
Chính là Ninh San.
- Ninh sư tỷ.
Ôn Tri Hành tiến lên, trên mặt không hề có chút áy náy.
Hiện tại hắn trong vai ma phó, tự nhiên muốn giả bộ không sao cả.
- Vương sư đệ, ngươi tới rồi.
Trên mặt Ninh San lại lộ ra nụ cười vui sướng.
Đồng thời, ánh mắt không ngừng quan sát Ôn Tri Hành.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp Ôn Tri Hành như vậy.
- Hả?
Ôn Tri Hành nhất thời sửng sốt.
Mình thả bồ câu Ninh San lâu như vậy, lại còn cười với mình.
Lòng dạ Ninh San từ khi nào trở nên sâu như vậy.
Không đơn giản a.
- Sư tỷ, thương thế của ngươi như thế nào, còn cần ta hỗ trợ?
Ôn Tri Hành không nghĩ nhiều, tiến lên muốn vào trong mật thất hỗ trợ.
- Không cần, ta đã đỡ hơn nhiều rồi.
Ninh San lại chắn ở trong đại môn, cũng không cho hắn đi vào.
Hả?
Ôn Tri Hành nhướng mày, tốt hơn nhiều rồi?
Làm sao có thể!
Chẳng lẽ Ninh San đạt được thiên tài địa bảo gì đó hay sao?
- Sư đệ, nếu không có chuyện gì, mời ngươi về trước đi, ta còn muốn bế quan thêm một thời gian.
Ninh San lộ ra vẻ suy yếu.
Rõ ràng là đang đuổi người.
Vương Thủ Chân "trước mắt tất nhiên có chỗ đặc biệt gì đó, nhưng nàng vẫn chưa nhìn ra.
Đã như thế, cũng không muốn tiếp xúc.
Nàng không muốn lãng phí thời gian.
Nhưng mà, chuyến đi này của Ôn Tri Hành, chính là vì tới tìm Ninh San.
Quay lại?
Đùa gì chứ.
Không lấy chút lợi ích, làm sao trở về.
- Ninh sư tỷ, ngươi quá khách khí, sư đệ ta vẫn có biện pháp giúp ngươi một tay.
Ôn Tri Hành chen người về phía trước, muốn tiến vào mật thất.
- Vương sư đệ...…
Ninh San tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới Ôn Tri sẽ mạnh mẽ tiến vào, nhất thời không ngăn cản.
Hả?
Vừa mới tiến vào trong mật thất trong nháy mắt.
Mùi máu tanh nồng nặc, đâm vào chóp mũi hắn.
Đồng thời, một bãi thịt giống như bùn nhão xuất hiện ở trước mắt của hắn.
Đây là...…
Ôn Tri Hành sửng sốt.
Chợt phản ứng lại, Ninh San vừa rồi sợ rằng không phải đã thi triển bí thuật cực kỳ tàn nhẫn ở đây.
- Vương sư đệ, ngươi đang nhìn cái gì vậy...…
Thanh âm của Ninh San nặng nề truyền vào trong tai hắn.
Ôn Tri Hành lập tức cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, thân thể hơi cứng ngắc, miễn cưỡng cười nói:
- Không... không có gì…
- Vậy sao?
Ninh San cười đùa một tiếng, vòng tới trước mặt Ôn Tri Hành, hất cằm hắn nói:
- Đã bảo ngươi đừng vào, sao vậy, bây giờ sợ rồi à?
Ngón tay chạm vào cằm mềm mại dị thường, nhưng móng tay bén nhọn kia lại giống như một thanh lưỡi dao sắc bén, làm cho người ta không rét mà run.
Ầm ầm!
Cửa lớn mật thất lại đóng lại.
Ánh mắt Ninh San lại trở nên sâu thẳm.
Chuyện mình lột da bị phát hiện.
Đã như thế, vậy cũng chỉ có thể diệt khẩu.
Cho dù không nhất định sẽ tiết lộ, nhưng nàng cũng không muốn xuất hiện nguy hiểm gì.
- Ta không sợ.
Ôn Tri Hành lại vươn bàn tay to kìm chặt bàn tay Ninh San.
Hắn cũng không tin, thương thế của Ninh San có thể hoàn toàn tốt lên.
Hơn nữa, hiện tại hắn cũng sẽ không sợ Ninh San.
Thực lực của hắn, cũng không phải là giả.
Hả?
Ninh San sửng sốt.
Tựa hồ không nghĩ tới, người trước mắt, sẽ hoàn toàn không e ngại nàng.
- Tiên linh nhãn!
Ôn Tri Hành mỉm cười, trực tiếp mở Tiên Linh Chi Nhãn.
Hắn ngược lại muốn xem sau khi Ninh San dùng loại bí pháp vô nhân đạo này, rốt cuộc khôi phục được bao nhiêu.
Này.
ps: bản edit truyện chỉ là bản thô, câu từ đủ đọc hiểu, không ném gạch đá