Chương 155: Sư tỷ, ngươi bình tĩnh lại a!

- Vương sư đệ, lá gan của ngươi lớn thật nha. Ánh mắt Văn Mẫn Nhi quyến rũ mang theo sự vui vẻ. Người này so với đệ tử Lô Đỉnh lúc trước, quả nhiên rất khác biệt. Hai tay nàng chợt giãy ra, trực tiếp thoát khỏi bàn tay Ôn Tri Hành. Thực lực người này ít nhất là Quan Tưởng Cảnh. Văn Mẫn Nhi cười xoay người, trong lòng lại rùng mình. Thực lực người trước mắt mạnh hơn nàng nghĩ, thậm chí không thấp hơn nàng. Điều này làm cho nàng trực tiếp dập tắt ý định giết người diệt khẩu. Phải biết rằng, vừa rồi nàng hao phí khá nhiều lực lượng thần thức mới một kích giết chết Ninh San. Sau đó lại toàn lực thi triển Tạo Súc Thuật. Mà Tạo súc thuật cần tiêu hao lực lượng thần hồn rất lớn. Bây giờ nàng cũng không ở trạng thái toàn thịnh. - Sư tỷ, lá gan của ta luôn rất lớn. Ôn Tri Hành mỉm cười đuổi theo, Tiên Linh Nhãn bắt đầu vận chuyển. Trong đôi mắt, một luồng kim quang lưu chuyển. Trong phút chốc, trong con ngươi bắt đầu nổi lên phù văn huyền diệu như có như không. Sau khi sử dụng Tiên Linh Nhãn nhiều lần như vậy, Ôn Tri Hành đã trở nên thuần thục. Cho dù là giáp mặt sử dụng, trêncơ bản sẽ không gây ra sự chú ý của người khác. Sau một khắc, người trước mắt bắt đầu biến hóa ở trong mắt hắn. Tất cả ngụy trang chậm rãi lộ ra. Từng lớp một, tất cả đều tách ra. Ôn Tri Hành vốn không quá để ý. Hắn chỉ muốn nhìn xem thương thế của Ninh San rốt cuộc như thế nào. Kết quả, chỉ nhìn thoáng qua, cả người liền ngây ngẩn cả người. Hả? Đây là...... da người! Trong lòng Ôn Tri Hành chấn động mạnh. Tiên Linh Nhãn trực tiếp nhìn thấu Tạo Súc Thuật của Văn Mẫn Nhi. Hắn nhìn thấy, có người mặc túi da của Ninh San! Nhưng bởi vì Văn Mẫn Nhi vừa hay xoay người, Ôn Tri Hành vẫn chưa thấy rõ khuôn mặt kia. Cái túi da này...... là vừa mới lột ra! Ánh mắt Ôn Tri Hành thật sự quá độc. Về cơ bản liếc mắt một cái là có nhìn thấu mọi thứ. Nói cách khác... Ánh mắt Ôn Tri Hành đột nhiên nhìn về phía một đống máu thịt trước mắt. Đống máu thịt này...... chẳng lẽ là...… Ninh San? Đôi mắt của hắn lần nữa tỏa sáng. Quang mang lóe lên, Ôn Tri Hành xác nhận thân phận đống máu thịt trước mắt. Trước đó hắn đã xem qua tình trạng trong cơ thể Ninh San một lần. Đống huyết nhục này cùng Ninh San giống nhau như đúc, nhất là thương thế trong khí hải, chính là bằng chứng thân phận. Làm sao có thể? Ôn Tri Hành cũng không quá khiếp sợ, chỉ là cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi. Ninh San vẫy mà chết một cách không minh bạch ở đây? Người trước mắt là… - Vương sư đệ, làm sao vậy, không thoải mái hả? Văn Mẫn Nhi xoay người, thấy Ôn Tri Hành sửng sốt, khẽ cười nhạo. Người bình thường nhìn thấy loại cảnh tượng này, quả thật sẽ rất khó thích ứng được. Nhưng Ôn Tri Hành thân là người của ma đạo, không nên có biểu hiện như vậy ah. - Văn Mẫn Nhi! Là nàng! Nháy mắt này, Ôn Tri Hành rốt cục biết được thân phận người trước mắt. Lần này, hắn cũng không kiềm chế được mà ngẩn người. Hắn nhớ rõ Văn Mẫn Nhi đã bị Mục Vân Thanh giết chết. Kết quả, hiện tại lại sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt hắn. Điều này sao không để người ta không ngạc nhiên. Nói cách khác, Văn Mẫn Nhi cũng giống như hắn, đều dùng biện pháp nào đó thoát thân. Là lợi dụng Tạo Súc Thuật sao...… Ôn Tri Hành thầm nghĩ. - Vương sư đệ, tu vi ngươi không tầm thường, hẳn là thiên tài của tông môn khác, vì sao lại gia nhập Vạn Diệu cung? Văn Mẫn Nhi nhướng mày, tò mò nói. - Sư tỷ, việc này, ngươi có thể đi hỏi sư tôn ta. Ôn Tri Hành chỉ cười, không trả lời trực tiếp. Văn Mẫn Nhi vừa nghe Ôn Tri Hành nói tên Tư Nam Yên, nhất thời hừ nhẹ một tiếng trực tiếp từ bỏ. - Sư tỷ, ta cũng có một vấn đề muốn hỏi ngươi. Nhưng mà, Ôn Tri Hành lại đi tới bên cạnh thi thể Ninh San, vừa nhìn, vừa nói: - Sư tỷ, ta có chút kỳ quái, ngươi vì sao muốn giết Ninh San sư tỷ? Lời này, tựa như một tiếng sấm nổ vang ở trong lòng Văn Mẫn Nhi. - Ngươi, vì sao muốn giết Ninh San? Ôn Tri Hành ngẩng đầu, trong ánh mắt có chút nghi hoặc. - Ngươi! Thân thể Văn Mẫn Nhi cứng đờ, ý cười trong ánh mắt cấp tốc thu lại. Nhìn nụ cười chắc chắn của Ôn Tri Hành, nàng hiểu mình đã bại lộ. Tranh! Kiếm quang màu bạc trong nháy mắt xuất khiếu. Văn Mẫn Nhi không chút do dự, trực tiếp ra sức hạ sát thủ. Tiếng xé gió vang lên! Kiếm quang màu bạc tung hoành gào thét tới. - Sư tỷ, người đừng nóng vội. Ôn Tri Hành thở dài một tiếng, đối với chuyện này đã sớm đoán trước. Hai chân đứng tại chỗ, nửa người trên lại hóa thành tàn ảnh, kiếm khí xẹt qua bả vai hắn. - Chết! Trong ánh mắt Văn Mẫn Nhi tràn ra sát ý mãnh liệt. Vương Thủ Chân này phải chết! - Nhiếp tâm thuật! Nhưng mà, bên tai nàng lại truyền đến một tiếng quát lớn. Văn Mẫn Nhi đang muốn tái chiến, lại cảm giác một luồng lực lượng thần thức mãnh liệt tràn vào mi tâm của nàng. Ý thức của mình bắt đầu mơ hồ, thân thể dừng lại tại chỗ. - Sư tỷ, không nên kích động, có việc dễ thương lượng. Ôn Tri Hành thấy thế, thân hình chợt lóe, đi tới bên cạnh Văn Mẫn Nhi. - Ngươi! Ngay sau đó, Văn Mẫn Nhi thoát khỏi khống chế, Nhưng đã không còn kịp, trường kiếm trong tay nháy mắt bị đoạt. Chỉ thấy Ôn Tri Hành lật cổ tay, trực tiếp kẹp trường kiếm lên cổ Văn Mẫn Nhi. Xúc cảm lạnh lẽo khiến trái tim nàng chợt lạnh lẽo. Đây là bí thuật quỷ dị gì! Có thể trong thời gian ngắn làm cho nàng không điều khiển được thân thể. - Sư tỷ, đừng nhúc nhích, nếu không làm hư túi da của hai người sẽ không tốt đâu. Ôn Tri Hành điều khiển trường kiếm tới gần, trong miệng nhẹ giọng nói. - Vậy sao? Văn Mẫn Nhi lại lộ ra vẻ khác thường. Dường như không hề sợ hãi. Ong! Trường kiếm bị Ôn Tri Hành cầm bỗng dưng tỏa ra uy năng, bắt đầu chủ động giãy dụa. Trường kiếm có linh, sao có thể nguyện ý để cho những người khác cầm. Kiếm khí khủng bố nở rộ! Xoẹt! Ôn Tri Hành chỉ cảm thấy đau đớn, lòng bàn tay bị kiếm khí đâm thủng. Máu tươi tùy ý chảy xuôi, nhỏ xuống. Toàn bộ bàn tay phải biến thành máu thịt lẫn lộn. Ngón tay hắn vội buông lỏng, trường kiếm giãy thoát, bay vào trong tay Văn Mẫn Nhi. Văn Mẫn Nhi mượn cơ hội thân hình chợt lóe, mũi chân liên tục lui ra xa. - Hả? Ôn Tri Hành không để ý tới Văn Mẫn Nhi, mà cúi đầu nhìn lòng bàn tay bị xuyên thủng của mình. Hơi đau. Thanh trường kiếm này của Văn Mẫn Nhi khá bất phàm, ít nhất mạnh hơn Kiếm Hoàn của hắn. Nhưng cũng chỉ là có chút bất phàm mà thôi. Đối với hắn không tạo thành uy hiếp gì. Ý niệm này vừa mới hiện lên, lòng bàn tay lại truyền đến cảm giác đau đớn. Khác biết đau đớn thông thường, đây là cảm giác máu thịt bị ăn mòn, một luồng khói đen xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, mùi tanh hôi truyền vào tróp mũi. - Có độc? Ôn Tri Hành nheo mắt lại. Không ngờ kiếm này lại là một thanh độc kiếm. Độc này kịch liệt vô cùng, đồng thời có thể theo máu nhanh chóng lan tràn, thậm chí lấy máu làm thức ăn, không ngừng lớn mạnh, giống như có sinh mệnh vậy. Đệ tử tu sĩ tứ cảnh bình thường, có lẽ sẽ không chịu nổi độc khí xâm nhập. Cho dù có thể đứng vững cùng không còn sức mà tái chiến. - Sư tỷ, ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ bảo ngươi không nên quá kích động mà thôi. Ôn Tri Hành thở dài một tiếng. Văn Mẫn Nhi ra tay quả thật tàn nhẫn. Bản thân cũng không có ý cùng nàng đối địch. - Vương sư đệ, bây giờ ngươi nói câu này đã không kịp. Văn Mẫn Nhi đứng cách đó không xa, trong mắt có phệ huyết quang, - Kiếm này của ta, thấy máu là chết. - Nhưng lúc trước ngươi cũng nói lời này, chỉ là ta không nghe. Ôn Tri Hành lắc đầu, có chút im lặng. Nói xong, một đoàn hỏa diễm từ lòng bàn tay hắn nở rộ. Tất cả khói đen phát ra một tiếng vang tựa như lệ khiếu, nháy mắt bị hỏa diễm đốt sạch. Vết thương nhanh chóng khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được. - Ngươi...... Ngươi...... Làm sao có thể...… Văn Mẫn Nhi thấy thế, cặp mặt trừng lớn. Khả năng phục hồi này là gì? Ngọn lửa kia là cái gì, lại không sợ kịch độc của mình. Văn Mẫn Nhi có chút hoài nghi nhân sinh của mình. - Sư tỷ, ngươi không phải đối thủ của ta, ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi mà thôi. Ôn Tri Hành thu lại ngọn lửa trong tay, thương thế khôi phục ban đầu. Trên thực tế, hắn không cần địa tâm linh hỏa, độc tố này cũng không thương tổn được hắn mẹo nào. Chỉ là dùng hỏa diễm giải độc nhanh hơn mà thôi. - Được, ngươi nói đi. Văn Mẫn Nhi hít sâu một hơi, mặc dù mặt lộ vẻ cảnh giác, nhưng tâm tình cũng bình phục. Mặc cho Ôn Tri Hành tới gần. - Sư tỷ, ta không có ác ý. Ôn Tri Hành chậm rãi tiến lên, trên mặt cũng không có vẻ không vui. Văn Mẫn Nhi cảm giác hắn không tệ. Vừa rồi ra tay, cũng là vì mình không có biểu lộ thân phận. Đổi lại là hắn, cũng sẽ lựa chọn giết người diệt khẩu. Đang lúc Ôn Tri Hành nghĩ có thể dễ dàng cùng Văn Mẫn Nhi nói chuyện. Hưu...… Một tia sáng đen từ mũi kiếm màu bạc bắn ra, đâm thẳng vào ngực Ôn Tri Hành. Tia sáng đen chợt lóe rồi biến mất. Phốc xuy! Ôn Tri Hành không né tránh. Hắn chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy ngực đang tuôn ra một đóa hoa hồng rực rỡ! Một cái lỗ máu rộng chừng hai ngón tay xuất hiện ở trước ngực hắn. Một kiếm này trực tiếp xuyên qua trái tim của hắn. - Vương sư đệ, hiện tại ta hoàn toàn yên tâm, ngươi có thể nói chuyện. Văn Mẫn Nhi thấy thế, mặt mày hơi cong, ý cười liên tục. Trường kiếm trong tay rốt cuộc cũng buông xuống. Nàng sẽ không tin Ôn Tri Hành. Quan trọng nhất là, nàng không để cho nhược điểm của mình rơi vào trong tay người khác. - Sư tỷ, ngươi thật đúng là...... gian ngoan mất linh a! Lúc này, trên mặt Ôn Tri Hành cũng không còn ý cười. Bùm! Trong nháy mắt, khí thế trên người Ôn Tri Hành đột nhiên biến đổi, một cỗ khí tức cuồng bạo đập vào mặt. Thật mạnh! Văn Mẫn Nhi bị luồng khí thế này chấn nhiếp, hô hấp theo bản năng trì trệ. Thực lực của Ôn Tri Hành còn mạnh hơn nàng nghĩ. Không sao! Nàng đã đánh trúng điểm yếu của hắn. "Vương Thủ Chân" này đã là nỏ mạnh hết đà, thắng lợi đã ở trước mắt của nàng. Tranh! Trường kiếm màu bạc trong tay run lên, lại phát ra một tiếng kiếm minh! Hắc khí nồng đậm bay ra, thân kiếm vốn ngân quang lấp lánh bắt đầu biến thành đen kịt như mực. - Chết đi! - Địa Tâm Linh Hỏa! Ôn Tri Hành khẽ quát một tiếng. Trong nháy mắt, ngọn lửa bao phủ toàn thân. Độc tố trong cơ thể bị thiêu đốt hầu như không còn trong nháy mắt. Vết thương trên ngực vẫn nhanh chóng hồi phục như thường lệ. Tất cả đều phát sinh trong nháy mắt, khiến cho Văn Mẫn Nhi chuẩn bị động thủ nhìn đến choáng váng. - Làm sao có thể! Tay Văn Mẫn Nhi cầm kiếm đều buông lỏng, thiếu chút nữa rời tay. Người này là quái vật gì, đó là trái tim a. Cho dù là tu sĩ đệ tứ cảnh cũng vậy, nếu không kịp thời trị liệu, vẫn phải chết. Hừ! Ôn Tri Hành hừ lạnh một tiếng, lần này hắn không lưu tay nữa. Nhiếp tâm thuật lại phát động! Ong ong! Lực lường thần thức khủng bố tràn vào. Văn Mẫn Nhi chỉ cảm thấy thân thể như mềm nhũn. Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, trường kiếm kia đã bị Ôn Tri Hành nắm trong tay. Kiếm quang nở rộ, tất cả đều giống như đang tái diễn. Nhưng lúc này, cho dù là tay bị thương, tay phải Ôn Tri Hành vẫn nắm chặt thanh trường kiếm này. - Sư tỷ, ngươi thật sự không biết nghe lời a, ta giúp ngươi tỉnh táo hơn. Ôn Tri Hành nắm chặt tay, mặc cho kiếm trong tay giãy dụa. Phốc xuy! Kiếm quang xẹt qua. Chợt, cổ họng Văn Mẫn Nhi rạch ra một vết thương. Một kiếm cắt cổ, máu tươi nhất thời tuôn trào. - Hộ chủ đúng không, ta xem ngươi bảo vệ như thế nào! - Ngươi! Văn Mẫn Nhi lùi lại, hai tay che cái cổ đang phun máu, ánh mắt kinh hãi. Người này rốt cuộc là quái vật gì. Chính mình ở trong tay của hắn, giống như một món đồ chơi bình thường. Hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào. Lần này, ngay cả trường kiếm màu bạc của Văn Mẫn Nhi cũng tản đi hắc khí, không giãy dụa nữa. - Sư tỷ, ta đã nói rồi, muốn ngươi bình tĩnh. Ôn Tri Hành lắc đầu, rồi vung tay ném trường kiếm về. Phốc xuy! Trường kiếm cắm ở một bên Văn Mẫn Nhi, rung động không ngừng. So với lúc trước nội tâm Văn Mẫn Nhi biến hóa rất lớn. Trong mắt Ôn Tri Hành, đây là có chút hắc hóa. - Ngươi...... Rốt cuộc...... Muốn làm gì...… Văn Mẫn Nhi nhìn chằm chằm Ôn Tri Hành, miệng nhanh chóng nuốt vào mấy viên đan dược. Đồng thời linh khí hóa tơ, nhanh chóng đem vết thương trên cổ mình khâu lại. Người trước mắt này, rõ ràng có thể dễ dàng giết chết nàng. Kết quả, lại muốn đùa bỡn mình. Nhìn ánh mắt Văn Mẫn Nhi, Ôn Tri Hành nhất thời im lặng. Xem ra Văn Mẫn Nhi vẫn không tin hắn. Đáng tiếc, hắn cũng không muốn giải thích cho mình. Lại càng không muốn nói mình là Ôn Tri Hành. - Sư tỷ, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta biết ngươi muốn giết Mục Vân Thanh, ta cũng có thể giúp ngươi một tay. Ôn Tri Hành thản nhiên mở miệng, thả Vương Nổ ra! Cái gì! Tâm thần Văn Mẫn Nhi nhất thời run rẩy! Làm sao có thể, Vương Thủ Chân này làm sao biết được việc này. Ân oán giữa nàng và Mục Vân Thanh, hẳn là không có người thứ hai biết. Mục Vân Thanh cũng không có khả năng đem chuyện này nói cho những người khác. - Sư tỷ, có phải rất tò mò vì sao ta biết được việc này? Ôn Tri Hành cũng đúng lúc lộ ra vẻ bí hiểm. - Ngươi rốt cuộc là ai! Ngực Văn Mẫn Nhi phập phồng, ánh mắt kinh nghi bất định. - Sư tỷ, ngươi không cần biết ta là ai, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta không có ác ý. Ôn Tri Hành buông tay. Cùng Văn Mẫn Nhi gặp mặt, vốn là trùng hợp. Chính mình trùng hợp đụng phải chuyện Văn Mẫn Nhi giết chết Ninh San. Nếu là những người khác, Ôn Tri Hành có lẽ cũng sẽ giết ngay tại chỗ. Nhưng lúc ấy Văn Mẫn Nhi còn muốn giúp mình. Cũng là bởi vì mình suýt nữa bị Mục Vân Thanh sát hại. - Ngươi giúp ta như thế nào? Văn Mẫn Nhi nhìn Ôn Tri Hành, vẻ mặt chậm rãi tỉnh táo lại. Không phải nàng tin Ôn Tri Hành. Mà là không thể không tin. Ôn Tri Hành lắc đầu, sau đó cũng không để ý tới Văn Mẫn Nhi, đi thẳng tới thi thể Ninh San, nói: - Vật này, hẳn là vô dụng với ngươi. Văn Mẫn Nhi nhíu mày, không trả lời. - Vậy đưa túi da này cho ta đi. Ôn Tri Hành cười, vươn tay về phía trước. Nguyên bản, hắn còn muốn đitìm thi thể, luyện chế thành khôi lỗi. Bây giờ, được rồi, nhặt một cái có sẵn. - Ngươi! Văn Mẫn Nhi nhíu chặt mày. Cái túi da này, nàng dùng để tiếp xúc với Phượng Nhược Ly. Nếu không có, nửa quyển sau của Tạo Hóa Thiên Ma Công sẽ không còn.