Chương 158: Hả? Bạch Hổ Chân Linh của ta đâu?
[Dịch] Tiên Tử Xin Giúp Ta Trường Sinh
14:22 - 17/02/2024
Quen mắt, quá quen mắt!
Ôn Tri Hành nhìn thấy Bạch Hổ Chân Linh, tâm thần liền chấn động mạnh!
Đây không phải là Bạch Hổ Chân Linh của Mộ Dung Phong Hoa sao!
Tuy nói so với lúc ấy nhìn thấy trong hình ảnh lớn hơn rất nhiều, nhưng vẫn là liếc mắt một cái có thể nhận ra.
Dù sao trong thức hải của mình cũng có một đầu, không có khả năng nhận sai!
Đây là...... Là chuyện gì xảy ra...…
Trong nháy mắt này, Ôn Tri Hành cả người đều mơ hồ.
Chẳng lẽ nói...... Mộ Dung Phong Hoa đã thức tỉnh?
Không thể nào?
Trong lúc nhất thời, hai bên nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí hơi cứng ngắc.
A ba, a ba!
Đúng lúc này, Nghịch Mệnh Huyết tiến lên, vỗ mông Bạch Hổ Chân Linh với Ôn Tri Hành.
Thần sắc tự đắc, mang theo ý tranh công.
- Chủ nhân, đây là bằng hữu của ta, cũng không tệ lắm.
Nhìn những mảnh vỡ tạo hóa này xem, thế nào?
Có sáng không?
Có đẹp hay không!
Con mẹ nó ngươi...…
Ôn Tri Hành trong lòng cũng không khỏi chửi má nó, ngươi chết tiệt a.
Cái gì cũng mang về.
Thứ này có thể mang về sao?
Đúng lúc này Bạch Hổ Chân Linh trong cơ thể hắn cũng bắt đầu có phản ứng.
Trước tiên tỉnh lại.
Nó cảm nhận được một bản thân khác.
Mà Bạch Hổ Chân Linh trước người Ôn Tri Hành cũng nghiêng đầu, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nó cũng cảm nhận được một cỗ cảm giác khác thường từ trên người Ôn Tri Hành.
Thân thiết?
Lại có chút không đúng.
Cảm giác này...... cảm giác...... thật giống như...... nước hòa tan trong nước?
Đúng, chính là cảm giác nước hòa tan trong nước.
Người trước mắt, thậm chí cho nó một loại cảm giác tuy hai mà một.
Ngươi cũng là Bạch Hổ nhất tộc?
Ngao ô~
Bạch Hổ Chân Linh cúi đầu, bắt đầu cọ cọ thân mật với Ôn Tri Hành.
Này......Ngươi làm gì vậy...…
Ôn Tri Hành trong lòng cả kinh, thân hình đột nhiên bạo lui.
Bạch Hổ Chân Linh và Nghịch Mệnh Huyết Thân đều sửng sốt, mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Có chuyện gì vậy?
Điều này cũng không trách Ôn Tri Hành khẩn trương.
Dù sao đây cũng là một yêu vương chân linh đại năng nguyên thai cảnh ma đạo.
Cái này giống như một người bình thường gặp phải một đầu mãnh hổ tới gần, tất nhiên cũng là sợ hãi.
Ai biết Bạch Hổ Chân Linh này sẽ làm ra chuyện gì.
Chờ một chút, không đúng!
Ôn Tri Hành đột nhiên cảm thấy không đúng.
Liễu Thanh Huyền nói cho hắn biết, đại năng ở Vạn Diệu Cung chính là tu sĩ Nguyên Thai Cảnh.
Hóa Thai tam cảnh phân biệt là Chân Linh cảnh, Nguyên Thần cảnh và Nguyên Thai cảnh.
Muốn bước vào Nguyên Thai cảnh, vậy thì phải để Chân Linh cùng thần hồn của mình dung hợp, hình thành Nguyên Thần.
Như thế, mới có thể để cho nguyên thần cùng nguyên khí dung hợp, định đỉnh khu cơ, hình thần hợp nhất cuối cùng hình thành nguyên thai.
Nếu đã là tu sĩ Nguyên Thai Cảnh, vậy Bạch Hổ Chân Linh đã xảy ra chuyện gì?
Ôn Tri Hành sửng sốt.
Chẳng lẽ tin tức của Liễu Thanh Huyền có sai lầm?
Đại năng Vạn Diệu Cung kỳ thật chính là một tu sĩ Chân Linh Cảnh.
Hoặc là nói Mộ Dung Phong Hoa này cũng không phải đại năng kia.
Mà là một người khác.
Trong lúc nhất thời, Ôn Tri Hành có chút không hiểu.
Ngao ô!
Ngay lúc này, Bạch Hổ Chân Linh tiến lên, muốn thân cận Ôn Tri Hành.
Nhưng mà nó vừa tiến lên, Ôn Tri Hành lại lần nữa lui về phía sau.
Ngươi tiến ta lui.
Ngao ô~
Bạch Hổ Chân Linh thấy Ôn Tri Hành cảnh giác như vậy, đôi mắt lộ ra vẻ mất mát.
Một đôi móng vuốt lông xù rụt về phía sau, không hề tới gần.
A ba, a ba, y nha~
Nghịch Mệnh Huyết Thân thấy thế, vội vàng chạy tới, hoa chân múa tay vui sướng bắt đầu cố gắng giải thích.
Ngươi từ từ nói.
Ôn Tri Hành kỳ thật cũng cảm nhận được thiện ý phóng thích của Bạch Hổ Chân Linh.
Nhưng hắn tự nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy.
Bạch Hổ Chân Linh rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Hắn thật sự là nghi hoặc.
Mà Nghịch Mệnh Huyết Thân mặc dù không biết nói tiếng người, nhưng giữa hai người ít nhiều có chút cảm ứng.
Dần dần, Ôn Tri Hành hiểu được tất cả những gì Nghịch Mệnh Huyết Thân nói.
A ba...... A ba...…
Nghịch Mệnh Huyết Thân nói đến thần thái phi dương, khuôn mặt già nua nói đến đỏ bừng.
Không đúng, mặt nó vốn chính là màu đỏ như máu.
Thành bằng hữu, cái này cũng được...…
Vẻ mặt Ôn Tri Hành cũng bắt đầu kinh ngạc.
Nhìn Nghịch Mệnh Huyết Thân, lại quay đầu nhìn về phía Bạch Hổ Chân Linh đứng cách đó không xa.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới hai thứ này còn có thể trở thành bằng hữu.
Trong khoảng thời gian này, Bạch Hổ Chân Linh mang theo Nghịch Mệnh Huyết Thân đi khắp Vạn Diệu Cung.
Cho dù là các loại mật thất, đều đi vào, còn không có cho người phát hiện.
Vị trí của Liễu Thanh Đại chính là bị nhốt trong một động thiên.
Vị trí của Động Thiên chỉ có Tư Nam Yên và Phượng Nhược Ly biết được.
Chỉ số thông minh của Bạch Hổ Chân Linh không cao sao...…
Ôn Tri Hành cũng hiểu rõ nguyên nhân hai người có thể ở chung.
Ngoan như vậy.
Ôn Tri Hành thấy thế, trong lòng cũng yên lòng.
Sau đó chủ động tiến lên bắt đầu khẽ vuốt đầu Bạch Hổ Chân Linh.
Hắn cũng đại khái đoán được Bạch Hổ Chân Linh vì sao đối với mình thân mật như vậy.
Hẳn là coi hắn là đồng loại.
Mà Bạch Hổ Chân Linh này, rất có khả năng là một lần nữa thai nghén.
Ngao ô!
Đúng lúc này Bạch Hổ Chân Linh trong đầu Ôn Tri Hành cũng nhịn không được.
Trực tiếp từ trong thức hải nhảy ra.
Không tốt!
Ôn Tri Hành muốn ngăn cản, cũng đã không kịp.
Hắn không muốn hai người gặp nhau.
Vạn nhất Mộ Dung Phong Hoa cũng biết được việc này, vậy có lẽ hắn sẽ gặp phiền toái.
Nhưng muộn rồi.
Một lớn một nhỏ, hai đầu Bạch Hổ Chân Linh đã gặp nhau.
Ngao ô?
Ngao ô?
Cái này, hai đầu Bạch Hổ Chân Linh đều bối rối.
Chúng nó đều rõ ràng cảm giác được thân thể truyền đến khác thường.
Là Bạch Hổ nhất tộc, cảm giác của chúng đều rất mạnh.
Huyết mạch trên người đồng loại, đều có thể trong nháy mắt cảm ứng rõ ràng.
Chớ nói chi là giờ phút này, bản nguyên của hai người hoàn toàn giống nhau như đúc.
- Giới thiệu một chút, đây là Tiểu Bạch.
Ôn Tri Hành thấy thế, cũng chỉ có thể nắm lấy cổ Bạch Hổ Chân Linh, trực tiếp nhấc lên.
Đương nhiên, đây là cái tên hắn vừa mới lấy.
Đại Bạch Tiểu Bạch vừa vặn.
Chuyện đã đến nước này, giấu diếm cũng không còn kịp nữa.
Vạn hạnh Đại Bạch này cũng chỉ số thông minh không cao, hẳn là còn có thể cứu.
Mà Nghịch Mệnh Huyết Thân thấy thế, cũng là trong nháy mắt dung nhập.
Abaddon?
Ngao ô ô?
Ngao ô~
Abaddon!
Rất nhanh, quan hệ của ba người bắt đầu nóng lên nhanh chóng.
Hai anh em, ba anh em khỏe!
Ôn Tri Hành đứng một bên, không khỏi lắc đầu.
Hắn dù sao là nghe không rõ đây là đang nói cái gì.
Hắn cũng lười đi nghiên cứu.
Chỉ là, Bạch Hổ Chân Linh này nếu là thật là vừa mới thai nghén.
Lúc đó không phải là nguyên thai của Mộ Dung Phong Hoa bị người đánh nát chứ?
Vậy bây giờ, thực lực của Mộ Dung Phong Hoa đã khôi phục bao nhiêu?
Thần hồn khôi phục như thế nào?
Có phải đã thức tỉnh hay không.
Ôn Tri Hành âm thầm nhíu mày.
Bạch Hổ Chân Linh này không có đầu óc, nhưng Mộ Dung Phong Hoa sẽ không dễ đối phó như vậy.
Trước thông tri sư tôn đi.
Ôn Tri Hành không do dự, trực tiếp truyền tin tức này cho Liễu Thanh Huyền.
Đáng tiếc là Liễu Thanh Huyền vẫn chưa trả lời.
Hẳn là bận rộn bế quan.
- Nếu bây giờ ta đem đầu Bạch Hổ Chân Linh này làm chết, vậy Mộ Dung Phong Hoa phải chăng liền thất bại trong gang tấc, muốn tiếp tục bế quan?
Ôn Tri Hành liếc Bạch Hổ Chân Linh, trong lòng hiện lên một ý nghĩ ti tiện.
Quên đi, chỉ số thông minh của Bạch Hổ Chân Linh thấp hơn nữa cũng là Yêu Vương Chân Linh, ít nhất cũng có thực lực cảnh giới thứ bảy.
Ôn Tri Hành cũng chỉ ngẫm lại, sẽ không thật sự đi hành động.
Cho dù thật sự có khả năng thành công, hắn cũng không dám đi.
Ai biết Mộ Dung Phong Hoa kia có tỉnh hay không, đợi lát nữa vừa động thủ, đã bị người ta một cái tát đập chết.
- Tiểu Bạch, trở lại.
Nghĩ tới đây, Ôn Tri Hành đưa tay ra một chiêu.
Tiểu Bạch trong nháy mắt bị hắn thu vào trong thức hải.
Đây chính là Bạch Hổ Chân Linh của mình, bảo vật làm cho người ta nhìn thấy sẽ điên cuồng cướp đoạt.
Ôn Tri Hành cũng không muốn lộ ra bên ngoài nhiều.
Tiểu Bạch vừa biến mất, Nghịch Mệnh Huyết Thân và Đại Bạch đều sửng sốt.
Vẻ mặt chúng nó đều trầm xuống, cái loại cảm giác này thật giống như, tiểu hài tử ở bên ngoài chơi đùa, mà phụ huynh lại xuất hiện báo cho biết phải trở về.
- BBA~
Nghịch Mệnh Huyết Thân cũng hướng về Đại Bạch khoát tay, nó cũng biết mình nên trở về.
Vị trí của Liễu Thanh Đại đã rõ ràng.
Nó tạm thời cũng phải trở về nghỉ ngơi.
Lúc trước, sau khi nó bị Đại Bạch kia vỗ vài lần, máu trong cơ thể bị xói mòn nghiêm trọng.
Sau đó cho dù trạng thái khôi phục, nhưng huyết nhục vẫn biến mất.
Cũng nên bổ sung lại.
Sau đó, Nghịch Mệnh huyết thân hóa thành huyết vụ, chui vào trong thân thể Ôn Tri Hành.
Ngao ô...…
Hai huynh đệ tốt trước mắt đều không thấy, Đại Bạch nhất thời có chút nóng nảy.
Nó vất vả lắm mới tìm được bạn tốt a.
Sao lại không có.
Ngao ô!
Đại Bạch lo lắng gầm rú với Ôn Tri Hành, thân thể nhanh chóng xoay loạn quanh hắn.
Vừa cọ vừa xoay.
Trong nháy mắt, liền xoay hơn trăm vòng.
Ôn Tri Hành thiếu chút nữa bị choáng váng, chỉ có thể mở miệng an ủi:
- Ngươi cũng về nhà đi, mấy ngày nữa ta sẽ bảo chúng đến tìm ngươi chơi.
Bạch Hổ Chân Linh cũng không muốn rời đi.
Tiếp tục dùng đầu to cọ xát.
Nhưng Ôn Tri Hành lại không có chút ý thỏa hiệp nào.
Ngao ô~
Đầu Đại Bạch giật giật, vẻ mặt sa sút.
Ôn Tri Hành thấy thế, trực tiếp cất bước rời đi, không nên dính dáng đến Bạch Hổ Chân Linh thì tốt hơn.
Ngao ô!
Đột nhiên, Đại Bạch mạnh mẽ ngẩng đầu, lộ ra vẻ hưng phấn.
Nó đã nghĩ ra.
Huynh đệ tốt của mình về nhà, vậy nó có thể đi làm khách a.
Như vậy là có thể tiếp tục ở bên nhau.
Không cần cô đơn như vậy.
Ý niệm này vừa ra, nó trực tiếp chắn trước người Ôn Tri Hành, mắt to như chuông đồng nhìn về phía sau đầu Ôn Tri Hành.
- Ngươi muốn làm gì...…
Ôn Tri Hành nhận ra không đúng.
Con Bạch Hổ Chân Linh này hình như có ý tưởng gì đó.
Ong ong!
Sau một khắc, quanh thân Bạch Hổ Chân Linh, bắt đầu tỏa ra vầng sáng màu trắng ngà.
Ôn Tri Hành chỉ cảm nhận được một cỗ lực lượng khủng bố nở rộ, làm cho hắn thậm chí không dám đối kháng.
- Đại Bạch, ngươi...…
Ôn Tri Hành miễn cưỡng mở miệng.
Lại thấy thân hình Bạch Hổ Chân Linh bắt đầu hư ảo, càng lúc càng nhỏ.
Sau đó trực tiếp chui vào mi tâm Ôn Tri Hành.
- Ngươi...…
Ôn Tri Hành hiểu được ý nghĩ của Bạch Hổ Chân Linh,
- Không ổn…
Đây là ý tứ muốn tới thức hải của mình làm khách a.
Ôn Tri Hành nghĩ thầm ngăn cản, nhưng hoàn toàn không có biện pháp.
Bạch Hổ Chân Linh này thật sự quá mạnh mẽ.
Căn bản là hắn không thể chống cự.
Có lẽ là bởi vì bản nguyên hai đầu Bạch Hổ Chân Linh giống nhau, đối mặt xâm lấn, thức hải Ôn Tri Hành cũng không có hống cự.
Cửu Thiên Lôi Thụ lại càng không có chút phản ứng nào.
Chỉ là có lôi đình rất nhỏ chợt vang, liền giống như đang chào hỏi bình thường.
Mà trong nháy mắt Đại Bạch nhìn thấy Lôi Hải, trong mắt vẫn hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bản năng mách bảo nó.
Ở lại đây là tốt cho bản thân.
Mà Tiểu Bạch thấy Đại Bạch tiến vào, cũng lập tức lộ vẻ vui mừng!
Đại ca! Ngươi cũng tới rồi!
Đại Bạch thấy thế cũng là ngao ô một tiếng, phi nhào mà đi.
Trong lúc nhất thời, Đại Tiểu Bạch đùa giỡn cùng một chỗ.
Thần hồn Ôn Tri Hành chậm rãi hiện lên trong thức hải, mắt nhìn hai đầu Bạch Hổ Chân Linh không ngừng chơi đùa ầm ĩ, gân xanh trên trán bốc lên.
Nhỏ hắn có thể quản, nhưng đầu kia lớn hắn quản không được a.
Cho ta nghỉ ngơi!
Ôn Tri Hành suy nghĩ một chút, vậy thì chỉ để ý chuyện nhỏ.
Một ý tưởng lướt qua.
Tiểu Bạch trong nháy mắt từ trạng thái hưng phấn an tĩnh lại, sau khi liếc trộm thần hồn của Ôn Tri Hành, thành thật đi tới dưới Cửu Thiên Lôi Thụ.
Nó cũng biết ở lại đây, tốt cho nó.
Đại Bạch thấy thế, cũng trực tiếp bay về phía Cửu Thiên Lôi Thụ, an tĩnh lại.
Cả người bị lôi hải nhấn chìm, trên mặt lại lộ ra vẻ thoải mái.
Ôn Tri Hành thấy thế nhíu mày.
Bạch Hổ Chân Linh này ở chỗ mình chung quy là có tai họa ngầm.
Nhưng hiện tại, đuổi lại đuổi không đi.
Trừ phi đem Tiểu Bạch của mình làm mất.
Nhưng nhìn bộ dáng Đại Bạch kia, cho dù là đi rồi, có lẽ sau đó còn có thể tới.
Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.
Ôn Tri Hành lắc đầu.
Tối thiểu, có đầu Đại Bạch tại, chính mình có chút thời gian sẽ không thiếu mảnh vwox tạo hóa cao cấp.
Đây cũng là một chuyện tốt.
- Phúc họa gắn bó.
Sau đó, hắn lại đem Ninh Tiểu Ngọc từ Càn Khôn đai lưng bên trong lấy ra.
- Chủ nhân.
Ninh Tiểu Ngọc cung kính quỳ xuống đất hành lễ.
- Đi đi, canh giữ bên ngoài mật thất của Ninh San, chờ nàng xuất quan ngươi cứ đi theo nàng.
Ôn Tri Hành mở miệng phân phó.
- Vâng, chủ nhân.
Ninh Tiểu Ngọc gật đầu.
- Có người ngoài ở đây, gọi ta sư huynh là được.
Ôn Tri Hành xua tay.
- Vâng, chủ nhân.
Ninh Tiểu Ngọc cung kính đứng dậy, rất nhanh liền biến mất ở trong bầu trời đêm.
……
Mà lúc này.
Trong một động thiên phúc địa ít người biết ở phía sau núi Vạn Diệu cung.
Nơi đây hoàn cảnh u nhã, bốn phía trồng trọt các loại linh thực tươi tốt, linh khí nồng đậm tràn ngập trong đó, tựa như tiên cảnh.
Trong động phủ, một gốc cây toàn thân xanh biếc, không có một tia tạp sắc, giống như phỉ thúy đổ thành thanh liên từ dưới đất mọc ra.
Thanh Liên thần dị, một đóa hoa mềm mại ướt át được thai nghén ra, tản ra từng trận thấm hương.
Mà ở trong nhụy hoa này, có một thiếu nữ tóc bạc tĩnh tọa trên đó.
Chỉ thấy mái tóc bạc xõa tung như tuyết, lại trơn nhẵn như tơ lụa, thiếu nữ mặc một chiếc váy dài màu trắng, trên váy dài thêu hoa văn phượng hoàng tinh xảo phức tạp, tôn lên da thịt nàng thắng tuyết, tựa như thiên nữ hạ phàm.
Nàng cứ như vậy tĩnh tọa ở trong nụ hoa, cả người tản ra một cỗ thánh khiết, phiêu miểu chi khí tức.
- Thần hồn sắp hoàn toàn khôi phục...…
Thiếu nữ tóc bạc chậm rãi mở hai mắt, trên mặt khuynh quốc khuynh thành lộ ra nụ cười kinh thế,
- Chờ thần hồn khôi phục, lại cùng Chân Linh hợp hai mà một, nguyên thần vừa khôi phục, cảnh giới của ta có thể hoàn toàn khôi phục.
Nhưng mà, ngay sau đó, thiếu nữ lại sửng sốt.
Hả? Bạch Hổ Chân Linh của ta đâu?
Nữ tử đứng dậy!
Thần thức trong nháy mắt quét mắt bốn phía.
Nhưng lại không thấy bóng dáng chân linh của bản thân.
Làm sao có thể?
Thiếu nữ ngạc nhiên.