Chương 1187: Bỏ Trốn.....

Chương 1187: Bỏ Trốn..... Chương 1187: Bỏ Trốn..... Lần này từ Kinh Đô về Thục Châu, ước chừng là chậm hơn nửa tháng so với lần trước. Chủ yếu là cân nhắc đến thân thể của hai vị lão phu nhân cho nên Lý Dịch tận lực đi chậm lại, thà rằng đánh vòng đi xa chút, cũng sẽ không đi đường núi hiểm trở. Lúc rời đi thì Nguyên Tiêu vừa qua, khi đến Thục Châu thì đã gần tới tháng tư. Như Nghi các nàng dẫn Lý Mộ và Lý Cẩn đi theo bên cạnh hai vị lão phu nhân. Lần này Thọ Ninh tới đây sẽ không đi đâu nữa, Vĩnh Ninh tự nhiên rất vui vẻ, Lý Đoan cũng thật vui vẻ, bởi vì Thọ Ninh là người nuông chiều hắn nhất, cảm giác thân thiết của hắn đối với Thọ Ninh hẳn được xây dựng từ lúc mà nàng ấy còn ẵm bồng hắn. Kinh Đô hoặc nơi khác luôn sẽ tạo cho Lý Dịch một loại cảm giác rất ngột ngạt. Mà Thục Châu và Như Ý Thành lại được xây dựng dọc theo dãy núi, đứng từ trên cao nhìn ra xa, luôn cảm thấy mỗi một lần hít thở đều tự do. Hắn bắt đầu hơi lý giải Lý Hiên. Ngoại trừ việc mặt dày, không biết xấu hổ hơn thì Lý Hiên càng khát vọng tự do hơn hẳn nhiều. Tháng tử ở trong núi đã là một mảnh xanh tươi. Lý Dịch đứng trên đỉnh núi nhìn xuống phía dưới, trong núi cây cối xanh um tươi tốt từng đường cong màu sáng uốn lượn rất xa, đó là những con đường rộng lớn làm bằng xi măng, chúng nối tiếp mỗi cái đỉnh núi với nhau, cũng chính là con đường quan trọng nhất của vùng đất hỗn loạn. - Tướng công đang nghĩ gì thế? Một giọng nói êm ái từ đằng sau Lý Dịch truyền tới. Lý Dịch quay đầu lại, nhìn thấy Như Nghi đứng nơi đó. Hắn có một loại ảo giác, Như Nghi giống như vẫn luôn đứng nơi đó. Vô luận hắn ở Khánh An phủ, Kinh Đô, Tề Quốc hay tại Võ Quốc, giống như luôn có một bóng người đứng sau lưng hắn, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy. Lý Dịch nằm trên đồng cỏ, hai tay gối ở sau ót, nói. - Tối hôm qua ta nằm mơ, mơ thấy có một ngày ta ngủ một giấc tỉnh lại thì đã xuất hiện ở một nơi khác.... Như Nghi ngồi ở bên cạnh hắn, gập hai chân lại, hỏi. - Đó là một nơi như thế nào? Lý Dịch suy nghĩ một lúc, nói. - Đó là một cái kho sách rất lớn, xung quanh đều là kệ sách, có rất nhiều sách trên kệ, có xem cả đời cũng không thể hết được.... Khi ta tỉnh lại thì bên người đã không còn một ai, không có nàng, không có Như Ý, cũng không có Tiểu Hoàn. Giống như ta vốn dĩ là một người từ thế giới khác, mà nơi này, tất cả đều chỉ là một giấc mộng.... Kỳ thật thì Lý Dịch thường xuyên nằm mơ như vậy, cũng thường xuyên tỉnh lại lúc nửa đêm, sau đó rốt cuộc không thể ngủ được nữa. Như Nghị đặt tay trên đầu Lý Dịch, nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn, nói: - Chắc chắn là tướng Công đi đường quá mệt nhọc rồi, thiếp thân vẫn luôn ở đây mà... Lý Dịch nắm tay Như Nghi, hỏi. - Nếu như ta thật sự đến từ một cái thế giới khác thì sao? Như Nghi cúi đầu nhìn Lý Dịch, nói. - Tướng công đến từ một cái thế giới khác à.... Kỳ thật, thiếp thân cũng có một chuyện vẫn luôn gạt tướng công. Nàng thở sâu, giống như làm ra một quyết định rất lớn, nhìn Lý Dịch, nghiêm túc nói, - Kỳ thật, thiếp thân là tiên nữ ở trên trời, không cẩn thận rơi xuống nhân gian, mất hết pháp lực..... Lý Dịch kinh ngạc, hắn nhìn Như Nghi khá lâu, sau đó bỗng nhiên ngồi dậy, đè nàng ngã xuống đồng CỎ, cười nói, - Thật vậy sao, thì ra nương tử là tiên nữ à? Vậy thì ta muốn xem kỹ một chút, tiên nữ trên trời và nữ tử nhân gian khác nhau như thế nào.... Như Nghi là Tông Sư, Lý Dịch đánh không lại nàng ấy, nhưng khi cả hai đùa giỡn thì nàng ấy chỉ là một nữ tử yếu đuối, điểm này thì nàng ấy khác hẳn Như Ý. Chỉ chốc lát sau, hô hấp của Như Nghi đã hơi dồn dập, nàng lấy tay Lý Dịch ra, vội vàng nói. - Tướng công, đừng làm rộn... Lý Dịch gối đầu lên đùi Như Nghi, cảm thán. - Đêm hôm đó bị Như Ý bắt lên núi, may mắn là ta không có chạy, bằng không chẳng phải không cưới được một người vợ như tiên nữ thế này? Như Nghi nhìn Lý Dịch, kinh ngạc hỏi: - Khi ấy tướng công muốn chạy trốn à? - Muốn chứ... Lý Dịch gật đầu, nói: - Khi đó ta nào biết nàng giống tiên nữ như thế này, nếu chẳng may ta bị bắt gả cho một tên nam nhân mặt mũi dữ tợn, nặng hơn một trăm kí thì làm sao bây giờ? Nếu vậy còn không bằng chết đi cho rồi.... Như Nghi vén mái tóc hơi lộn xộn của mình, rất có hứng thú mà hỏi: - Nếu vậy thì tại sao tướng Công lại không chạy nữa? Chẳng lẽ là bị mỹ mạo của thiếp thân chinh phục? - Nàng muốn nghe nói thật hay nói dối? Như Nghi suy nghĩ một lúc, nói. - Nói dối trước đi. - Nói dối..... Lý Dịch nhìn nàng, nói: - Đương nhiên ta phát hiện nương tử của ta lại là một vị mỹ nữ tuyệt thế, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn đến như thế, ta lập tức bị chinh phục bởi thịnh thế mỹ nhân của nàng. Thời khắc khi nương tử đẩy cửa tiến vào thì ta đã nghĩ xong tên của Đoan Nhi và Tiểu Mộ rồi..... - Cái này là nói dối à. Như Nghi cười khẽ một tiếng nhìn Lý Dịch, dời bàn tay của mình đang đặt trên tay Lý Dịch sang eo hắn, hỏi. - Vậy nói thật thì sao? Lý Dịch cảm nhận bên hông có dị động, hắn cười nói: - Cái gì mà nói thật chứ, những lời ta nói mới vừa rồi đều là sự thật, thật lại không thể thật hơn nữa.... Dứt lời, bên hông Lý Dịch lập tức truyền tới đau đớn, Như Nghi nhìn hắn, nói: - Nếu tướng công không nói thật thì tối nay tới chỗ của Minh Châu muội muội hay là Uyển Như muội muội ngủ đi. Cái này đương nhiên không được, Minh Châu hay Uyển Như đều còn chưa vào cửa, các nàng ấy khẳng định sẽ không để cho hắn vào phòng. Tuy ngày thường Như Nghi không tranh đoạt cái gì, nhưng khi nàng ấy mở miệng thì Nhược Khanh và Túy Mặc khẳng định nghe theo, Tiểu Hoàn thì càng không cần phải nói..... Lý Dịch suy nghĩ một lúc, nói: - Thực ra ta tính chờ khi nào nàng bước vào thì sẽ đánh nàng hôn mê sau đó chạy trốn... - Nhưng mà sau đó ta thấy nàng giơ tay đập cái bàn gỗ nát bấy.... Lý Dịch hiện tại nhớ tới còn hơi sợ sệt. - Nếu là khi đó ta chạy đi thì nàng sẽ đánh ta đúng không? - Đúng thế. Như Nghi không chút do dự gật đầu, nói: - Hiện tại là như vậy. Nói thật thì không có kết quả tốt. Cách một thời gian thì Lý Dịch sẽ có thể tổng kết ra một câu danh ngôn chí lý. Nữ nhân chỉ nguyện ý nghe những lời có cánh, mặc kệ nó thật hay giả. Cái này tương đương với việc các nàng có thể nói mình không xinh đẹp, mặt to đùi thô mông tròn, nhưng mà nam nhân tuyệt đối không thể phụ họa các nàng ấy được, nếu không thì chính là đang tìm cái chết. Lời nói dối luôn có thể được đến sự khen thưởng hương diễm. Nói thật thì sẽ phải bị đánh. Như Ý bạo lực nhiều năm như vậy, bắt đầu học dịu dàng như Như Nghi. Như Nghi dịu dàng nhiều năm như vậy, bắt đầu học bạo lực như Như Ý. Lý Dịch cảm thấy mình có khả năng đã phát hiện được một định lý. Giữa tỷ muội, sẽ có định lý dịu dàng bất biến, hoặc định lý bạo lực bất biến. Dịu dàng sẽ không bỗng dưng sinh ra hay bỗng dưng mất đi, mà nó chỉ chuyển dời từ tỷ tỷ sang muội muội hoặc ngược lại, tổng lượng vẫn không biến đổi từ đầu tới cuối. Bạo lực là như thế. Làm thế nào để tìm được sự cân bằng trong đó, đó chính là vấn đề mà hắn cần nghiên cứu mấy năm, mười mấy năm, thậm chí mấy chục năm sau. Lý Dịch vẫn còn nghi ngờ một vấn đề khác. Tại sao Như Nghi trở nên bạo lực mà hắn lại không cảm thấy chán ghét, đã vậy trong lòng còn có một loại khoái cảm.... Về chuyện này thì Lý Dịch cho rằng có thể đó là một loại tâm lý tự an ủi bản thân, xuất phát từ ý thức bảo hộ chính mình. Dù sao thì trong nhà đã có ba vị Tông Sư, Như Nghi, Như Ý, Minh Châu, đời này vô luận hắn làm như thế nào, dù có trở thành Tông Sư thì cũng đừng hòng xoay người. Không thể thay đổi hiện thực vậy thì thay đổi bản thân, không thể phản kháng vậy thì hưởng thụ. Đến nỗi hắn thích Như Nghi như vậy bởi vì có như vậy thì nàng ấy mới càng thêm chân thật, tuyệt đối không phải thuộc tính M trong người hắn thức tỉnh, đây chính là tình yêu nha..... Lý Dịch xoa mông, Như Nghi gối lên cánh tay hắn, bỗng nhiên nói: - Tướng công... Chúng ta đi tìm Như Ý đi. Thục Châu, Cảnh Vương phủ. Lý Đoan nhảy nhót vào một gian phòng nào đó, sau đó lại nhanh chóng chạy ra. Hắn cầm một tờ giấy trong tay, chạy đến bên cạnh người vừa mới đi vào sân, Trần tam tiểu thư, kinh hoàng nói. - Nãi nãi, không hay rồi, phụ thân và mẫu thân bỏ trốn!