Chương 1188: Kinh Biến

Chương 1188: Kinh Biến Chương 1188: Kinh Biến Trong phòng, Thọ Ninh xoa xoa đầu của Lý Đoan, nói: - Họ không phải bỏ trốn, họ muốn đi tìm tiểu di di thôi. Nghe tiểu nương nói như vậy, lúc này Lý Đoan mới thả lỏng lại, lẩm bẩm nói: - Ta Còn tưởng rằng cha mẹ đã không cần ta và Tiểu Mộ, Tiểu Cần nữa chứ. Thọ Ninh an ủi Lý Đoan một lúc, sau đó mới cúi xuống, nhìn hắn, hỏi: - Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết, ai đã dạy ngươi từ “Bỏ trốn" này? Lý Đoan giật mình, hắn nhanh chóng chạy ra ngoài nhưng đã bị Thọ Ninh nhéo lỗ tai không cho đi. Thọ Ninh nhéo má Lý Đoan, nói. - Con nít con nôi, không học cho tốt, học cái gì mà bỏ trốn hả... - Không phải tiểu nương và phụ thân cũng bỏ trốn sao... - Ngươi còn biết tranh luận, có phải công ngứa rồi đúng không... Lý Đoan che lỗ tai lại, trái tim trở nên lạnh lẽo. Tiểu nương đã thay đổi rồi, tiểu nương đã không bao giờ là tiểu nương mua đồ chơi làm bằng đường cho hắn nữa... Tại sao tiểu nương lại thay đổi chứ? Xem ra việc hắn muốn bỏ trốn với Tiểu Nhụy không thể nói cho tiểu nương biết được. Nhưng mà hắn có thể nói cho Tiểu Mộ, Tiểu Mộ còn nhỏ, ngay cả bỏ trốn là cái gì cũng không biết, hắn không cần sợ người khác biết, cũng không cần giấu ở trong lòng một mình, như vậy sẽ rất khó chịu. Thọ Ninh đét mông Lý Đoan vài cái, khuyên bảo hắn phải học cho giỏi, luyện công cho tốt, sau đó đi vào một cái sân khác. Lý Minh Châu đang ngồi trong thư phòng, mở ra một phong thư. Thọ Ninh đi vào, thấy hoàng tỷ đọc chăm chú nên nhẹ nhàng tới gần. Phong thư này chính là một phong điệp báo của triều đình. Cảnh Quốc phái ra ba vạn binh sĩ, lại thêm đại quân mười vạn tập kết tại Triệu Quốc, đi trước tiếp viện Ly Dương, Hoàng đô Triệu Quốc. Lần này, hoàng đế Tề Quốc ngự giá thân chinh, chỉ huy ba mươi vạn đại quân, như vậy thì mười vạn đại quân tất nhiên không đủ. Nhưng mà bên trong hoàng đô Triệu Quốc còn có hơn mười vạn binh mã, lại thêm thiên phạt, cho nên cũng không phải sợ Tế Quốc. Hôm nay phong thư này được đưa tới đây, nói rõ họ đã đến hoàng đô Triệu Quốc đã ít nhất được một tháng. Phong thư tiếp theo hẳn là tin chiến thắng. Thọ Ninh ngồi xuống đối diện Minh Châu, nói. - Hoàng tỷ, chúng ta đã đến nơi đây rồi, tại sao tỷ lại còn xem những thứ này nữa.... Lần này Cảnh Quốc viện Triệu kháng Tề, cũng không phải do Cảnh Quốc quá rảnh rỗi, có sức lực không chỗ dùng, cũng không phải do triều đình tâm huyết dâng trào, mà chính là sau khi trải qua một phen cân nhắc về nhiều mặt mới làm ra quyết định này. Trong đây liên lụy đến một loạt nhân tố chính trị và lợi ích, có thể sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc thay đổi bố cục các nước mấy chục năm sau này... Có điều những chuyện này thì Thọ Ninh sẽ không hiểu được. Minh Châu buông lá thư kia xuống, hỏi. - Không phải muội đang dạy Vĩnh Ninh luyện công à, tại sao lại tới đây? - Tiểu Mộ quần nàng ấy đi chơi cầu tuột rồi.... Thọ Ninh cầm lá thư kia xem một chút, lắc đầu nói: - Khi nào thì Tiểu Nhị tới đây? Người nhiều thì nơi này mới náo nhiệt lên.... Cảnh Hòa năm thứ năm, tháng năm. Hiện tại đúng là đang cuối mùa xuân đầu mùa hạ, là một trong những tháng có khí hậu thoải mái nhất. Tháng năm lấy tốc độ nhanh chóng quét ngang toàn bộ đại lục, không riêng gì mang đến những cơn gió mát đầu mùa hè, mà nó còn mang đến một tin như sét đánh. Cảnh Quốc, bên trong Phù Dung Viên, khi Lý Hiên ngủ trưa tỉnh dậy thì phát hiện mấy vị lão tướng đang đứng trước cung điện, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm nghị. Võ Quốc, triều hội vừa mới kết thúc, bách quan đi ra từ trong đại điện, trên mặt vẫn còn hiện ra vẻ không thể tin được. Một tháng trước, Lý Dương, đô thành của Triệu Quốc đã bị Tề Quốc công phá. Các văn thần võ tướng trong hoàng thành, bao gồm quốc quân Triệu Quốc đều bị bắt làm tù binh. Ba vạn tinh nhuệ viện quân của Cảnh Quốc, trừ những binh lính đã chết trận, cũng đều trở thành tù binh. Tục truyền, tuy trong lúc giao chiến thì binh tướng Tề Quốc bị tổn thất cực kỳ to lớn bởi vì thiên phạt của Cảnh Quốc. Nhưng khi hai quân giao chiến không lâu thì mặt trời vốn dĩ chói chang bỗng nhiên trở nên u ám, cát bay đá chạy, phút chốc đã có mưa to tầm tã. Thiên phạt mất uy lực, đại quân của Tề Quốc trong khoảng thời gian ngắn đã nghịch chuyển xu hướng suy tàn, lấy được thắng lợi ở Ly Dương... Đến tận đây, Triệu Quốc bị diệt quốc! Cảnh Quốc, không có lâm triều nhiều ngày, hôm nay đã kéo dài mấy canh giờ. Đại quân Cảnh Quốc mấy năm nay bách chiến bách thắng, không gì không đánh được, sáng lập từng cái truyền kỳ, hiện giờ lần đầu tiên gặp phải sự áp chế. Binh tướng bị Tề Quốc bắt làm tù binh là một vấn đề cần phải đối mặt, xem xét sự thất bại của trận chiến này là việc cực kỳ quan trọng. Một tên văn thần cực kỳ tiếc nuối nói. - Là do chúng ta gặp phải bất lợi, nếu không phải trời không chiều lòng người thì chỉ bằng vào thiên phạt, quân đội của chúng ta chắc chắn có thể đại phá..... - Phá chó má cái con mẹ nó! Tiết lão tướng quân không để ý nơi này là triều đình, hắn chỉ vào tên kia mà mắng. - Chẳng lẽ người cho rằng quân đội Cảnh Quốc chúng ta làm mọi việc đều thuận lợi đều chỉ có dựa vào mỗi thiên phạt thôi sao? Mã lão tướng quân tức giận đến mức ria mép đều run rẩy, chỉ vào mũi tên văn thần kia, mắng to. - Ba mươi vạn đại quân của Tề Quốc, đó là ba mươi vạn đại quân, không phải ba mươi vạn đầu heo! Cảnh Quốc có được thiên phạt, lấy được vô số thắng lợi trong mấy năm gần đây, điều này đã khiến cho đại đa số người trên triều đình đã quên mất, Tề Quốc năm đó mạnh mẽ đến mức nào. Quốc lực mạnh mẽ, quân sự mạnh mẽ mới để bọn hắn lấy thế nghiền ép khinh nhục Cảnh Quốc mấy chục năm. Tuy thiên phạt làm Cảnh Quốc Có vài năm để xoay người, nhưng Tế Quốc vẫn là Tề Quốc kia, họ cũng không có trở nên yếu đi. Nếu không có thiên phạt, binh lực tương đương nhau, như vậy thì Cảnh Quốc đối đầu Tề Quốc cũng không có ưu thế quá lớn. Huống chi, lần này họ lấy mười vạn binh lực đối đầu với đại quân ba mươi vạn của Tề Quốc. Đây là một đòn nghiêm trọng của Tề Quốc đối với Cảnh Quốc. Nhưng mà, đối với Cảnh Quốc mà nói, chuyện này ý nghĩa không chỉ riêng là một trận đại bại. Binh Bộ Thượng Thư Nghiêm Bỉnh đi lên trước, khom người nói. - Bệ hạ, vì sự an toàn của các tướng sĩ bị bắt, chúng ta cần phải nhanh chóng làm sứ giả tới giao thiệp với Tề Quốc... Kinh Triệu Duẫn Lưu Đại Hữu trầm tư khá lâu, rốt cuộc tiến về phía trước, nói: - Bệ hạ, sự an toàn của tướng sĩ bị bắt tất nhiên quan trọng, nhưng lần này chúng ta vì trợ giúp Triệu Quốc nên đã mang rất nhiều thiên phạt tới đó. Chỉ sợ hiện giờ số thiên phạt này đã rơi vào trong tay Tề Quốc, nếu họ nhờ đó mà đạt được cách chế tạo thiên phạt.... Lưu Đại Hữu còn chưa nói hết câu thì đã làm cho cả triều đình đều kinh hãi, chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Thiên phạt là Thần Khí của Cảnh Quốc, thiên phạt có uy lực lớn đến thế nào thì ai nấy đều biết rõ ràng. Nếu cách chế tạo thiên phạt rơi vào trong tay Tề Quốc. Hậu quả này, họ căn bản không dám tưởng tượng, cũng nhận không nổi. Cái này có ý nghĩa, sau này mỗi một lần chiến tranh với Tề Quốc đều sẽ là trận chiến của thiên phạt, thương vong sẽ nhiều hơn gấp trăm lần so với lúc trước..... Ý nghĩa là ưu thế về mặt quân sự không dễ dàng thành lập nên của Cảnh Quốc đã không còn sót lại chút gì! Sau khi kết thúc lâm triều ngày hôm nay, hình như toàn bộ không trung kinh đô đã bị bao phủ một tầng mây đen u ám. Võ Quốc, một châu nào đó, ở trong một tửu lầu. - Tề Quốc, Tế Quốc diệt Triệu Quốc rồi! - Triệu Quốc? Triệu Quốc thật sự đã không còn nữa? - Không phải thế thì sao, ngay cả hoàng đế cũng bị người ta bắt làm tù binh, còn có Cảnh Quốc phái viện quân tới cũng bị trở thành từ binh! - Chẳng phải Cảnh Quốc có thiên phạt à, sao lại có thể thua được? - Ta nghe nói, vừa mới bắt đầu thì quân đội Cảnh Quốc cũng dựa vào thiên phạt chiếm lợi thế rất nhiều, nhưng sau khi hoàng đế Tề Quốc ngự giá thân chinh đứng trên tường thành thì thời tiết đột nhiên thay đổi, bầu trời bỗng nhiên xuất hiện cuồng phong gào thét, sau đó thì mưa to như trút nước xuống, vì vậy mà thiên phạt của Cảnh Quốc không còn tác dụng nữa.... - Ta nghe nói Hoàng Đế Tề Quốc mời Long Hải Long Vương tới trợ giúp, dập tắt thiên phạt Cảnh Quốc.... Trong một tửu lầu nho nhỏ, giờ phút này đã chật ních bá tánh. Triệu Quốc diệt vong, đối với bọn hắn tới nói thì đây là một việc vô cùng lớn. Bởi vì Triệu Quốc từ xưa tới nay đều mạnh mẽ hơn Võ Quốc gấp mấy lần. Ngay cả Triệu Quốc Còn bị Tế Quốc tiêu diệt, nếu như Tề Quốc chĩa mũi đao về phía Võ Quốc họ, như vậy thì họ có thể ngăn cản được không? Trong thời gian cực ngắn, toàn bộ tửu lầu đều lâm vào bàng hoàng. Tại một góc hẻo lánh trong tửu lầu. Lý Dịch thu hồi ánh mắt nhìn đám đông lại. Triệu Quốc không còn.... Cảnh Quốc thảm bại.... Thiên phạt rơi vào tay Triệu Di.... Hắn và Như Nghi chỉ đi ra ngoài tận hưởng thế giới của hai người một chút mà thế giới này đã xảy ra biến hóa lớn như vậy. Hắn không lo lắng Triệu Di có thể nghiên cứu ra cách chế tạo thiên phạt, trên thực tế thì Triệu Di có lẽ đã sớm biết nguyên liệu chế tạo thiên phạt. Cái quan trọng là liều lượng, nhưng mà Tề Quốc hẳn đã sưu tầm được rất nhiều thiên phạt ở trên chiến trường, cho nên lần này bắt được thiên phạt cũng không có ý nghĩa gì lớn. Không biết lần này Cảnh Quốc mang bao nhiêu thiên phạt qua đó? Lần này họ mang bao nhiêu, chỉ sợ sau này sẽ phải nhận lại bấy nhiêu. Chẳng qua, điều quan trọng hơn cách chế tạo thiên phạt chính là cái người tên Triệu Di này. Cát bay đá chạy, hô phong hoán vũ..... . Đây là... Con cưng của ông trời....