Chương 1189: Một Văn!

Chương 1189: Một Văn! Chương 1189: Một Văn! Trong lịch sử có một trận chiến vô cùng trứ danh, tên trận chiến Côn Dương. Bên trong trận chiến Côn Dương, Lưu Tủ lấy đội quân hai mươi ngàn người đánh bại đại quân Vương Mãng với bốn trăm ngàn người, đây là một trong những trận chiến lấy ít thắng nhiều điển hình, vô cùng nổi danh trong lịch sử. Hai vạn người đánh hơn bốn mươi vạn, đây là một nhiệm vụ gần như không thể nào hoàn thành. Nhưng mà trận chiến Côn Dương là trận đầu tiên mà có thiên nhiên ảnh hưởng, trong lúc xảy ra chiến tranh, gió to bay ngói, mưa to như trút nước, ở trong thời gian cực ngắn, xuất hiện rất nhiều loại khí trời vô cùng ác liệt, vòi rồng từ trên trời xuống trợ giúp, Lưu Tú đánh thắng vào lúc thế cục gần như không thể nào thành công ở trận chiến Côn Dương. Cũng bởi vì “Con cưng của trời” này mà Hán Quang Vũ Đế Lưu Tú bị hậu nhân gọi đùa là “Đại Ma Đạo Sư”. Mặc dù Triệu Di không giống Quang Vũ Đế, triệu hoán vẫn thạch trợ trận, nhưng chuyện hắn mời Hải Long Vương đến, việc này cũng đã truyền khắp các quốc gia. Tâm lý của Lý Dịch không thể nào tin được "Con cưng của trời", khí vận gia thân, nhưng không thể phủ nhận, vận khí của Triệu Di, thật sự tốt tới cực điểm. Như Nghi ngồi ở bên cạnh hắn, diệu dàng mở miệng. - Tướng công. Lý Dịch thu hồi ánh mắt lại, lắc đầu, nói. - Không có việc gì, chúng ta ăn xong, nghỉ ngơi một buổi tối, không đến mười ngày, đến Hoàng Đô Võ Quốc. Tề Quốc có thể đánh bại Triệu Quốc, là điều hắn dự liệu được, nhưng hắn không ngờ nhanh như vậy. Chuyện này, gần như họ một đường quét ngang, trực tiếp đánh vào Hoàng Thành Triệu Quốc. Như vậy, tuy có thể trong thời gian cực ngắn công chiếm Triệu Quốc, nhưng đánh bạo lộ ra một vấn đề còn lớn hơn, sau này muốn chiếm lĩnh Triệu Quốc, họ cần phải hao phí rất nhiều sức lực, còn muốn đến trấn áp thế lực khởi nghĩa Triệu Quốc cần phải có thời gian rất dài - đây không phải phong cách làm việc của Triệu Di. Trên mặt Lý Dịch hiện ra một tia nghi ngờ, Triệu Di hắn, đến cùng gấp gáp cái gì? Triệu Quốc, Lý Dương. Đô thành trước kia, bây giờ đã thành vong quốc chi đô. Hơn một tháng trước, thành Ly Dương bị phá, nhìn chung ở bên trong cả quốc quân Triệu Quốc cùng hậu phi của hắn, lẫn hoàng thất Triệu Quốc và cả điện quần thần, đều bị bắt làm tù binh. Trong hoàng cung, quần thần lần nữa bị tụ lại một chỗ. - Bệ hạ các ngươi, hôm qua đã treo cổ tự vẫn để đền nợ nước. Một văn sĩ trung niên đứng ở trước điện, sắc mặt lạnh nhạt nói. - Chim khôn biết chọn cây mà đậu, Thái Phó đại nhân, Triệu Quốc đã vong, ngài cần gì phải cố chấp? - Ha ha ha... Đối diện hắn, một lão giả tóc trắng ngửa mặt lên trời điên cuồng cười to. - Trung thần không theo hai chủ, Triệu Quốc vong, bệ hạ đền nợ nước, lão phu cùng Triệu Quốc, theo bệ hạ vong chung! Hắn xoay người, nhìn đám người phía sau, quát to: - Người nào theo lão phu cùng đi! Một người quan viên trung niên đứng ra, cười to nói: - Hạ quan nguyện theo Thái Phó đại nhân cùng đi! Một người quan viên thanh niên bước nhanh ra, cao giọng nói: - Nguyên theo tiên sinh cùng chết! - Nước đã vong, thần tự nhiên chết! - Vong quốc chi thần, không còn mặt mũi nào tiếp tục sống! - Cùng đi, cùng đi! Chỉ một thoáng, đã có hơn mười bóng người đứng ra. - Chư vị đồng liêu, lão phu đi trước một bước! Lão giả tóc trắng cười to hai tiếng, bỗng nhiên dậm chân, đụng đầu vào cây cột trong điện, nhất thời khí tuyệt thân vong. - Thái Phó đại nhân đi đứng không tiện, hạ quan cũng đi trước một bước, trên đường hoàng tuyền, lão nhân gia cũng có một quái trượng tốt. Một tên quan viên cười cười, bỗng nhiên rút ra một trường đao thủ vệ, nghểnh cổ tự sát. - Chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm, cũng dám tranh với bản quan làm quải trương của Thái Phó! Một người hừ lạnh một tiếng, nhặt trường đao rơi trên mặt đất lên, bỗng nhiên đặt ở trên cổ, rồi tự kết liễu. - Bệ hạ, thần bồi ngài! Bên trong đại điện, rất nhanh đã có hơn ba mươi bộ thi thể chồng chất. Chính là xung quanh thủ vệ, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, không khống chế được cách những thi thể này xa ra một chút. Văn sĩ trung niên nhìn bọn hắn từng người chịu chết, biểu hiện trên mặt lại thủy chung vô cùng bình tĩnh. Người cuối cùng hô to “Cùng quốc cùng chết", khi cắm trường đao vào trái tim mình, đám người chết giống như thật tĩnh mịch, có người mặt lộ vẻ oán giận, có người mặt lộ vẻ xấu hổ, nhưng cuối cùng, lại không có người nào đi tới. - Khục! Khục! Vài tiếng ho nhẹ từ ngoài điện truyền đến, một bóng người chậm rãi từ ngoài điện đi tới. Văn sĩ trung niên vội vàng đi lên trước, lo lắng hộ. - Bệ hạ Triệu Di phất tay, từ chối để hắn nâng lên, nhìn một chồng thi thể trong điện, lại nhìn khá lâu, mới lên tiếng nói. - Đều hậu táng họ đi. Văn sĩ trung niên gật đầu, khom người nói: - Tuân chỉ. Một người từ ngoài điện đi tới, nhỏ giọng nói: - Điện hạ, sứ thần Cảnh Quốc đến. Triệu Di gật đầu, nói tiếp. - Dẫn bọn hắn đến Thiên Điện đi. Văn sĩ trung niên nhìn hắn, rồi nói. - Điện hạ, ngài vẫn nên nghỉ ngơi một hồi đi, thái y nói, ngài không thể như vậy. Triệu Di khoát tay, giọng khàn khàn nói. - Không sao. Sắc mặt văn sĩ trung niên thay đổi, nhìn hắn, cuối cùng vẫn không nói cái gì. Một chỗ trong Hoàng cung - Thiên Điện, mấy quan viên của Cảnh Quốc đang nóng nảy chờ đợi. Lần này, số binh sĩ của Cảnh Quốc bị Tề Quốc bắt làm tù binh, có hơn một vạn người, khi họ biết được tin tức này thì không kịp chờ mệnh lệnh của triều đình, cả ngày lẫn đêm chạy đến, vô luận như thế nào, cũng phải mang 10 ngàn người này hoàn hảo về nước. Đây là 10 ngàn tính mạng, có thể nghĩ Tế Quốc sẽ đưa ra điều kiện hà khắc Cỡ nào. Cái này được xem như một trận chiến tranh vô hình, chiến tranh thành hay bại, hệ quả đều ở trên người họ. Cửa Thiên Điện bị đẩy ra, mấy người ở trong lập tức đứng lên, ánh mắt trông qua. Đi tới là một nam tử trẻ tuổi, nhìn tuổi tác, cũng không khác gì nhiều so với bệ hạ của họ, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, bước chân hơi phù phiểm, dáng vẻ thân thể hình như không được tốt lắm. Một người cầm đầu đang muốn nói chuyện, Triệu Di phất tay, hỏi. - Các ngươi đến vì những tù binh kia? - Đúng vậy! Người kia sắc mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói. - Chúng ta đến chuyện này đây chính để chuộc về hơn vạn binh sĩ của Cảnh Quốc ta, còn cần Tề Hoàng đưa ra một điều kiện. Triệu Di im lặng một lát, nhìn hắn rồi lại hỏi. - Trên người có một đồng tiền đúng không? Sứ thần Cảnh Quốc từ Thiên Điện đi tới, bên ngoài ánh sáng mặt trời chiếu lên người họ, họ hình như thanh tỉnh được một ít. Chợt có một người nhìn về phía đông bạn, kêu. - Trần đại nhân, ngươi quất ta một bạt tai, thử một chút xem có đau hay không. - Ba! Người kia không chút do dự trùng điệp quất vào mặt hắn. Sau đó hắn cúi đầu nhìn tay mình, lẩm bẩm nói. - Đau, là thật. Vị quan viên kia nửa bên mặt lập tức sưng lên, khóe miệng tràn ra máu tươi, thậm chí trong miệng một chiếc răng đã có chỗ buông lỏng. Hắn nhìn vị Trần đại nhân kia, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt. Quan viên họ Trần quan viên vỗ bả vai hắn, nhìn dáng vẻ mờ mịt của hắn nói. - Ngụy đại nhân, ngươi không cần hoài nghi, chuyện vừa rồi, là thật Hắn biết Ngụy đại nhân vì cái gì mà mờ mịt, bởi vì hắn cũng rất mờ mịt. Trong lòng họ sớm đã nhận định, muốn Tề Quốc phóng thích 10 ngàn tù binh này, cần phải bỏ ra một giới hạn cực lớn, Tề Quốc chắc chắn sẽ đưa ra một điều kiện mà họ không tưởng tượng nổi. Tề Quốc cho ra điều kiện, họ xác thực không tưởng tượng nổi. Điều kiện này chỉ là một đồng tiền. Một đồng tiền mua không thiệt thòi, một đồng tiền mua không mắc mưu, một đồng tiền, có thể mang tất cả tù binh về nước. Những tù binh kia đã bị giam gần hai tháng, những ngày này, họ ăn dùng cộng lại, cũng hơn vô cùng con số khủng bố. Nhưng Tề Hoàng xác thực chỉ cần họ đưa ra một đồng tiền đã ký văn thư phóng thích tù binh, họ chỉ cần mang một phần văn thư này về là có thể đưa tất cả binh tướng lĩnh của Cảnh Quốc về. Lần đàm phán nhiệm vụ này, hoàn thành quả thực vượt qua tưởng tượng, sau khi trở về lại nhận được bao nhiêu lời ngợi khen không nói, thậm chí có thể tái nhập sử sách, lưu danh sử sách, cũng có thể chờ mong một chút. Hai người không kịp nghĩ nhiều, vội vàng rời đi. Vào lúc Tề Hoàng có đổi ý, họ muốn trong thời gian ngắn nhất chứng thực việc này. Chờ đến khi họ đem tất cả binh tướng từ nơi này mang đi sau này hắn có muốn đổi ý, cũng đã trễ. Bên trong Thiên Điện, Triệu Di một mình ngồi trước bàn. Trước mặt hắn, sắp xếp đầy một trường địa đồ to lớn. Trên bản đồ, bị chia rõ ràng làm bốn địa vực. Cảnh Quốc, Võ Quốc, và Tế Quốc vừa chiếm đoạt Triệu Quốc sau này lại tiếp tục chiếm đoạt mấy chục tiểu quốc phía Tây kia. Bên trong, Tề Quốc là lớn nhất, còn lại là địa vực hai nước Cảnh, Võ, cùng mấy chục tiểu quốc ở phía Tây, thêm một Võ Quốc lớn đến như vậy. Ánh mắt hắn rơi vào phía tây đầu tiên. Sau đó hắn bắt đầu ho khan. Hắn che miệng, họ đến tê tâm liệt phế, họ ra ngụm lớn máu tươi.