Chương 1194: Lăn Lại Đây!

Chương 1194: Lăn Lại Đây! Chương 1194: Lăn Lại Đây! Chưa đầy vài giây thì đám bộ khoái, nha dịch xông vào công đường đều nằm trên mặt đất. Trương Công tử và Trần Tuấn đưa mắt nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, nói: - Thú vị, thú vị... Sắc mặt Chu Huyện Lệnh trắng bệch, hắn vịn vào bàn, run giọng nói: - Các ngươi, các ngươi muốn tạo phản sao? Lý Dịch không phản ứng Chu Huyện Lệnh, hắn đi tới bên cạnh hai tên công tử trẻ tuổi, nhìn bọn hắn rồi nói: - Còn đứng ngây ra đó làm gì, đứng lên. Hai người Trương, Trần biến sắc, sau đó yên lặng đứng lên. Lúc này, đương nhiên họ sẽ không đi làm anh hùng gì đó. Làm anh hùng thì đều ngã trên mặt đất. Lý Dịch dời hai cái ghế dựa qua, cùng Như Nghi ngồi xuống, sau đó quay sang hỏi Liễu Tiểu Hổ: - Tại sao ngươi lại ở Võ Quốc, cha mẹ ngươi đâu? - Mấy năm trước cha me bệnh chết cả rồi. Liễu Tiểu Hổ gãi gãi đầu, nói: - Lúc đầu thì ta vẫn còn ở Cảnh quốc, giúp người khác vận chuyển hàng hoá, nếu đưa đến đây thì họ sẽ trả thù lao nhiều, mà trên đường đi lại được bao Cơm nước. Sau đó thì ta tới nơi này, phát hiện ở đây bán kẹo hồ lô rất tốt, sau lại không còn trở về nữa... Như Nghi hơi không tin được, hỏi: - Nhị thúc và nhị thẩm nương đều đã qua đời? Liễu Tiểu Hổ cúi đầu xuống, nói. - Là do ôn dịch, cha mẹ không cẩn thận nhiễm bệnh, sau đó qua đời... Hắn nhìn Lý Dịch và Như Nghi, cười hỏi: - Như Nghi tỷ, tỷ phu, tại sao các ngươi lại tới nơi này, Như Ý tỷ và Tiểu Hoàn tỷ cũng tới đây à? Chu Huyện Lệnh lâu lâu lại nhìn tình hình trong công đường, trong lòng thầm mắng. Cái này rốt cuộc là chuyện gì vậy? Nơi này là công đường đó! Bọn hắn vừa mới đả thương nhiều bộ khoái, nha dịch như vậy, hiện tại lại còn nhàn rỗi ngồi ở đó tán gẫu, có Còn coi triều đình ra cái gì không? Sắc mặt Trương Công tử và Trần Tuấn cũng hoàn toàn trầm xuống. Trần Tuấn nhìn ra bên ngoài, lẩm bẩm. - Tại sao còn chưa tới nữa? Lúc này, tại cửa thành. Phân tướng quân lại lau mồ hôi trên trán lần nữa, nghi ngờ hỏi: - Có khi nào Cảnh Vương họ đã vào thành rồi không? Vệ Lương suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: - Rất có khả năng. - Ngươi còn có mặt mũi nói câu này: Phàn Kiều nhìn sang Vệ Lương, tức giận nói: - Nếu không phải ngươi một hai phải đổi một bộ y phục, trì hoãn thời gian, nói không chừng chúng ta đã sớm gặp họ rồi! Trần Thanh đang muốn mở miệng thì sau lưng bỗng nhiên truyền đến một trận rối loạn. Hắn quay đầu lại thì nhìn thấy một nha sai đưa một cái lệnh bài cho một tên tiểu tượng thủ thành. Hắn bước tới, hỏi: - Xảy ra chuyện gì? - Trần tướng quân! Tên tiểu tượng kia nhìn thấy Trần Thanh đi tới, hắn chỉ vào tên nha sai kia, sau đó ôm quyền nói: - Hắn ta nói có mấy tên côn đồ muốn mưu phản, dám ngang nhiên đả thương người khác ở trên công đường, huyện nha đã bị bọn chúng khống chế, Chu Huyện Lệnh phái hắn ta tới cầu viện chúng ta! - Mưu phản? Trần Thanh nhìn lệnh bài kia, hỏi: - Trần Tuấn cũng ở đó? Bộ khoái kia lập tức gật đầu nói: - Trần Công tử cũng có mặt ở công đường. Sắc mặt Trần Thanh trầm xuống, Trần Tuấn là huyết mạch đời thứ ba duy nhất của Trần gia họ, hắn ký thác hy vọng rất lớn đối với người cháu trai này. Phàn Kiều và Vệ Lương đi tới, hỏi. - Có việc gì vậy? - Có người tập kích huyện nha. Trần Thanh suy nghĩ một lúc, nói. - Các ngươi chờ ở đây đi, ta mang binh đi xem một chút, giải quyết việc nơi đó xong rồi lại tiến cùng xem Cảnh Vương đã đến đó hay chưa..... - Ta đi với ngươi. Phân tướng quân ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang ở trên đỉnh đầu, sau đó quay lại nói: - Lão Vệ, một mình người canh ở chỗ này đi, nhớ là phải trừng cặp mắt chó của ngươi to ra để nhìn cho cẩn thận, đừng có bỏ lỡ.... Phàn Kiều nói xong chỉ vào tên tiểu tượng kia, nói: - Ngươi đi điều một trăm người tới đây, cùng đi với chúng ta.... Tiểu tướng kia lập tức chắp tay: - Thuộc hạ lĩnh mệnh! Những tộc nhân Liễu thị rời khỏi trại trước kia, Lý Dịch và Như Nghi chỉ mới gặp lại Liễu Mi, hiện tại lại thêm Tiểu Hổ. Cha mẹ của Liễu Mi gặp phải sơn tặc, bất hạnh mất mạng, cha mẹ của Liễu Tiểu Hổ thì chết cùng lúc mấy năm trước, còn những người khác đã trải qua như thế nào thì họ không thể nào biết được. Những ân oán ngày xưa, bây giờ xem ra đã không còn đáng nhắc tới nữa. Cái tên nhóc bướng bỉnh ngày xưa vừa nghe tới Tôn Hầu Tử thì hai mắt tỏa sáng, vụng trộm chạy tới trên núi tìm Tôn Ngộ Không, bị mẫu thân đánh đến nỗi mấy ngày liên tục chỉ có thể đứng nghe kể chuyện, hiện tại đã trưởng thành thành thiếu niên trước mắt. Cửa huyện nha bỗng nhiên truyền đến từng tiếng bước chân dồn dập. Chu Huyện Lệnh lo sợ, bất an trong lòng hồi lâu, vừa nghe thấy tiếng bước chân này thì tinh thần chấn động, mừng rỡ hô to: - Đến rồi! Trên mặt Trương Xán và Trần Tuấn cũng lộ ra nụ cười. Một đội binh sĩ cầm cung tiễn trong tay từ ngoài chạy vào, bao vây công đường. - Nghịch tặc tạo phản ở đâu? Một giọng nói thô kệch từ ngoài cửa truyền vào. Sau khi Dương Liễu Thanh lên ngôi thì đã phải người đưa mấy cái lệnh bài tới cho Lý Dịch, nói để thuận tiện hành động tại Võ Quốc. Tay Lý Dịch vốn dĩ đã vói vào bên hông, sờ đến tấm lệnh bài kia, nhưng khi hắn nghe thấy giọng nói kia thì lại rụt tay về. Phàn Kiều bước nhanh vào công đường, vừa nhấc mắt liền thấy hai người đang ngồi trong nội đường. Ràm! Đôi mắt hắn trợn to, bước chân khựng lại rồi bị ngạch cửa vướng ngã. Trần Tuấn nhận thức Phàn Kiều, hắn không ngờ Phân tướng quân sẽ đích thân tới, vội vàng đi lên trước, nói. - Phần thúc thúc, tại sao ngài lại tới.... Phàn Kiều lại không có để ý tới Trần Tuấn, hắn nhanh chóng bò dậy, cũng không rảnh phủi bụi trên người mà chạy tới bên cạnh Lý Dịch, vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi: - Cảnh Vương điện hạ, tại sao ngài lại ở chỗ này? - Cảnh Vương? Trần Tuấn hơi ngẩn người. Trên mặt nam tử Trương Xán hiện ra vẻ nghi ngờ, lúc này Võ Quốc đã không có bất kì một vị Vương gia nào, như vậy thì cái người gọi Cảnh Vương này là Vương ở nơi nào? Chu Huyện Lệnh về mặt hưng phấn chạy tới, rồi lại lộ ra vẻ tái nhợt dừng bước. Cảnh Vương, mặc kệ Cảnh Vương là ai, chỉ cần nhìn thái độ của Phân tướng quân là hắn biết hôm nay mình chọc phải rắc rối rồi. Với tính tình của vị tướng quân độc nhãn này, cho dù gia chủ Trương gia đứng ở đây thì hắn ta cũng sẽ không có thái độ như vậy.... Trần Tuấn còn chưa có lấy lại tinh thần thì đã nhìn thấy thúc thúc của mình bước vào. Trong lòng hắn cả kinh, lập tức đi lên trước, khom người nói: - Nhị thúc.... Nhưng mà thúc thúc từ trước đến nay luôn yêu cầu nghiêm khắc với hắn, tới thời khắc mấu chốt lại bảo vệ hắn tới cực điểm, giờ phút này lại không có nhìn hắn, mà trực tiếp tiến tới trước, quỳ một chân trên mặt đất, cung kính nói: - Trần Thanh tham kiến Cảnh Vương điện hạ! Lúc này, Phàn Kiều mới hồi phục tinh thần lại, cũng tiến lên quỳ một chân trên mặt đất, chắp tay nói. - Phàn Kiều tham kiến Cảnh Vương điện hạ! Nếu như Lý Dịch chỉ là Vương gia của Cảnh Quốc thì tất nhiên là họ không cần hành lễ lớn như vậy. Nhưng vấn đề là, Cảnh Vương chính là sự bá của bệ hạ. Bệ hạ có thể quét sạch loạn đảng, thành công đăng cơ, có chín phần, không, hơn chín phần là công lao của Cảnh Vương. Nếu như không phải nhờ Cảnh Vương thì hiện giờ bọn hắn, bao gồm bệ hạ đã sớm chết ở Thương Châu rồi.... Cả người Trần Tuấn lảo đảo, cảm thấy trước mắt hơi tối sầm lại. Tại sao hôm nay hắn lại không chịu ngoan ngoãn ở nhà? Tại sao hắn một hai phải đi ra ngoài uống rượu, tại sao phải cùng đi với Trương Xán xem trò vui, rồi tại sao hắn lại muốn đưa lệnh bài cho Chu Huyện Lệnh..... Chỉ cần hắn không làm bất cứ điều gì trong những chuyện trên thì sẽ không phải nhìn thấy thúc thúc của mình cung kính đối đãi với người kia như thế. Mà lúc nãy hắn còn rảnh rỗi tới mức muốn xem coi mấy cái tên tạo phản này sẽ có bao nhiêu cách chết... - Đứng lên đi. Lý Dịch phất tay rồi đứng lên, hỏi: - Tại sao các ngươi lại tới đây? Phàn tướng quân mở miệng trả lời: - Bệ hạ sai chúng ta ra tới cửa thành đón ngài, sau đó hai chúng ta nghe thấy huyện nha có biến cho nên lập tức chạy tới, để Vệ Lương ở lại đó chờ một mình.... Sau khi nói xong, Phàn Kiều bước nhanh ra ngoài, nói: - Thu hồi binh khí lại đi.... Sau đó lại chỉ vào một người, nói: - Ngươi, đi tới cửa thành gọi Vệ tướng quân tới đây.... Khi nghe đến câu “Bệ hạ sai chúng ta ra tới cửa thành đón ngài", chân Chu Huyện Lệnh lập tức như nhũn ra, ngồi bệt dưới đất. Rốt cuộc là ai mà có thể làm bệ hạ ra lệnh Trần tướng quân, Vệ tướng quân, Phân tướng quân, ba vị tướng quân danh tiếng đang thịnh đồng thời ra khỏi thành nghênh đón.... Mà mới vừa rồi, hắn còn hạ lệnh mặc kệ họ sống hay chết..... Trương gia muốn hố chết hắn? Đến nỗi vị Trưởng công tử kia, lúc này sắc mặt của hắn đã biến đổi, trong lòng dâng lên một tia lo lắng. Sau khi Trần Thanh đứng dậy, nhìn thấy đám bộ khoái, nha dịch nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, hắn nghi ngờ nhìn Lý Dịch, hỏi: - Điện hạ, cái này.... Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Một lát sau, sắc mặt hắn trầm xuống, quay sang nhìn Trần Tuấn, tức giận hô to: - Ngươi lăn lại đây cho ta!