Chương 1195: Ai Là Cảnh Vương

Chương 1195: Ai Là Cảnh Vương Chương 1195: Ai Là Cảnh Vương Vệ Lương và Trần Thanh thuộc về quân đội, vì vậy không thể trực tiếp nhúng tay vào chính sự được. Vị công tử Trương gia kia phi ngựa ở bên đường, dựa theo luật lệ của Võ Quốc thì đó là tội chết. Đương nhiên, luật lệ là luật lệ, nếu thật sự chứng thực thì có lẽ hắn ta cùng lắm thì chỉ bị phạt một khoản bạc không ít mà thôi. Có điều là khoản bạc này cũng không tính là gì đối với mấy đại gia tộc kia, nhưng ý nghĩa đại biểu cho chuyện này cũng không chỉ phạt bạc, mà đó chính là họ không có đặt Dương Liễu Thanh vào mắt, không có đặt nữ hoàng vào mắt. Tại Cảnh quốc, cho dù tên ăn chơi trong gia tộc cường thịnh đến mấy, cho dù Thôi gia cực thịnh một thời thì cũng chưa dám phi ngựa tùy ý trong Kinh Đô. Trần Thanh chắp tay với Lý Dịch một cái, nói: - Cảnh Vương yên tâm, chuyện này ta sẽ báo cáo lên bệ hạ, tuyệt đối sẽ không nhân nhượng! Lý Dịch gật đầu, trọng điểm không phải ăn chơi trác táng phi ngựa đầu đường, trọng điểm là gia tộc sau lưng hắn ta không hơi sợ hãi nào. Nếu như Trương gia chỉ là một trong đại biểu của đông đảo gia tộc toàn bộ Hoàng Đô, như vậy thì Lý Dịch đến đây lần này rất cần thiết. Vệ Lương nhìn Lý Dịch, nói: - Điện hạ, ta đưa ngài tới hoàng cung đi, bệ hạ hẳn đã chờ lâu rồi. Lý Dịch quay đầu nhìn Liễu Tiểu Hổ, hỏi. - Tiểu Hổ, ngươi ở đâu? Liễu Tiểu Hổ nhặt cây côn sắt kia lên, đáp: - Ta ở gần đây thôi. Lý Dịch suy nghĩ một lúc, nói: - Vậy thì chúng ta tới nhà của người xem một chút đi. - A? Liễu Tiểu Hổ giật mình, rồi giống như nhớ tới cái gì, sắc mặt hắn bỗng dưng đỏ lên. Lý Dịch nhìn Vệ Lương, nói. - Chúng ta đi qua nhà của Tiểu Hổ một chút, sẽ không chậm trễ việc gì. Vệ Lương gật đầu, nói: - Vậy ta sẽ phải người thông báo cho bệ hạ. Trần Thanh đạp Trần Tuấn một cái, tức giận nói. - Ngươi quen thuộc nơi này, mau dẫn đường cho điện hạ đi! Trong lòng Trần Tuấn hoảng sợ không thôi, hiện giờ cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, hắn thành thật đi theo sau lưng mấy người kia. Trong huyện nha, Chu Huyện Lệnh ngồi bệt dưới đất, còn chưa có lấy lại tinh thần thì Phân tướng quân đã nhịn không được đá hắn ta một cái, la to. - Chuyện này phải tra rõ cho ta, nghiêm tra! Chu Huyện Lệnh run rẩy một chút, lập tức nói. - Vâng, vâng, vâng, hạ quan chắc chắn sẽ nghiêm tra, chắc chắn sẽ phá án theo lẽ công bằng! Trong huyện nha, không biết từ lúc nào thì vị Trương Công tử kia đã lặng lẽ lui ra ngoài. Trên đường đi, Lý Dịch và Như Nghi lại hỏi Liễu Tiểu Hổ một vài vấn đề, sau đó mọi người đã tới một chỗ ngõ nhỏ. Vừa đứng ở đầu ngõ đã nghe được có tiếng cãi vã ồn ào truyền ra. Sâu trong ngõ nhỏ, trước một căn phòng tồi tàn, một gã sai vặt mặc áo xanh nhìn thiếu nữ mặc vải thô trước mặt, vừa cười vừa nói: - Ta nói cho tiểu nương tử nghe, ngươi cần gì phải từ chối như vậy chứ, đi theo cái tên bán kẹo hồ lô có gì tốt? Chi bằng đi theo công tử nhà ta, sau này ngươi sẽ tha hồ được hưởng vinh hoa phú quý, mà mẫu thân bị bệnh nặng của ngươi cũng có thể nhờ người mà được hưởng phúc.... Một tên công tử trẻ tuổi nắm tay áo của thiếu nữ nọ, nói: - Tên bán kẹo hồ lô kia có cái gì tốt, hắn ta chỉ là một con quỷ nghèo, bổn công tử thua kém hắn chỗ nào chứ? Thần sắc của thiếu nữ hơi hoảng loạn, nàng ta vội vàng nói: - Ngươi, ngươi buông ta ra, ta sẽ không đi theo ngươi.... - Ta không có nhiều kiên nhẫn lắm đâu.... Tên công tử kia lạnh lùng nhìn thiếu nữ, nói: - Ngươi đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! - Buông nàng ấy ra! Liễu Tiểu Hổ hùng hổ bước tới trước, đẩy tên công tử trẻ tuổi kia ra. - Tiểu Hổ ca. Thiếu nữ thấy Liễu Tiểu Hổ đã trở lại, trên mặt nàng lộ ra sự vui mừng, vội vàng chạy tới trốn sau lưng hắn. - Ngươi dám đẩy ta? Công tử trẻ tuổi bị Liễu Tiểu Hổ đẩy lùi lại mấy bước rồi té ngã trên đất, hắn giận dữ đứng lên, đang muốn mở miệng mắng chửi thì bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một bóng người quen thuộc, hắn ta kinh ngạc thốt lên: - Trần thiếu, tại sao ngài lại.... - Thiếu cái đầu mẹ ngươi! Trần Tuấn kém chút nữa bị hắn ta hù chết, hắn nhanh chóng chạy ra, dùng một chân đạp tên kia văng ra xa. Hôm nay hắn đã đủ xui xẻo rồi, vất vả lắm mới có cơ hội chạy ra ngoài uống rượu, lại vô duyên vô cớ bị dạy bảo một trận, bị vị thúc thúc mà hắn sợ nhất đạp mấy cước, bây giờ tên này lại gọi hắn, là ngại hắn chết chưa đủ thảm phải không? Trần Tuấn xuất thân từ nhà tướng, vốn dĩ trên người có công phu, tên công tử tuổi trẻ bị hắn đá bay chỉ cảm thấy bụng mình như quay cuồng, ngũ tạng lục phủ như xáo trộn lung tung, hắn ngẩng đầu, gian nan nói. - Trần thiếu...... - Ngươi còn dám gọi: Trên mặt Trần Tuấn hiện lên vẻ giận dữ, hắn leo lên ngồi trên người tên công tử kia, liên tiếp tát vào mặt hắn ta, tức giận nói. - Ta đã nói không biết ngươi, tại sao người lại còn ra vẻ rất thân với ta hả... Thừa dịp người khác không chú ý, hắn nhanh tay dùng thủ đao chém vào cổ tên công tử trẻ tuổi kia một cái. Thế giới rốt cuộc yên tĩnh. Gã sai vặt của tên công tử kia thấy vậy, sợ tới mức run bần bật, Lý Dịch đi qua, nhìn Liễu Tiểu Hổ, lại nhìn sang thiếu nữ kia, hỏi. - Các ngươi đã thành thân rồi? Liễu Tiểu Hổ vội vàng nói: - Vẫn, vẫn chưa.... Khuôn mặt thiếu nữ kia đỏ bừng, nàng ta nhìn sang Liễu Tiểu Hổ với ánh mắt xin giúp đỡ. Liễu Tiểu Hổ lập tức giới thiệu: - Xảo Xảo, đây là Như Nghi tỷ tỷ, đây là tỷ phu, lúc trước ta đã nói với muội rồi.... Thiếu nữ tên là Xảo Xảo lập tức hành lễ nói: - Gặp qua tỷ tỷ, gặp qua tỷ phu.... Tới bây giờ thì Lý Dịch đã hiểu tại sao tiểu tử này lưu lại ở Võ Quốc không chịu trở về. Thì ra không phải kẹo hồ lô bán chạy ở Võ Quốc, mà là vợ ở Võ Quốc dễ tìm.... Lần đầu Liễu Tiểu Hổ gặp thiếu nữ tên Xảo Xảo kia là khi hắn vận chuyển hàng đến Võ Quốc. Khi đó hắn chưa quen với cuộc sống ở nơi đây, bị người lừa bạc, không có chỗ ăn cơm, tiểu cô nương này cho hắn một cái màn thầu, sau đó hắn ăn vạ con gái nhà người ta không chịu đi rồi.... Lý Dịch nhìn công tử bị Trần Tuấn ngồi lên, loại việc cướp đoạt dân nữ một cách trắng trợn như vậy đã không còn xảy ra quá nhiều ở Kinh Đô nữa. Đương nhiên, Kinh Đô mấy năm trước cũng không khác nơi này là bao, đám rác rưởi giống như Tần Dư cũng có không ít. Nhưng mà mấy năm nay thì luật pháp của Cảnh Quốc càng ngày càng hoàn thiện, đám ăn chơi trác táng thì vẫn là ăn chơi trác táng, nhưng điểm mấu chốt lại tăng lên rất nhiều, bọn hắn nhiều lắm chỉ dám mở miệng trêu đùa nữ tử đi ngang qua một hai câu, cũng không dám tiến thêm làm hành động khác người nào. Mấy năm nay thì hội liên hợp phụ nữ của Thọ Ninh đã xử lý vô số đám công tử nhà giàu ăn chơi trác táng. Mà một khi những người này dám làm ra mạng người, cho dù một người dân bình thường hay chỉ một tên ăn mày, Lưu Nhất Thủ cũng sẽ dạy dỗ bọn hắn làm người một phen. Ngày đầu tiên Lý Dịch tới nơi này, ngay canh giờ đầu tiên thì hắn cũng đã biết. Con đường làm nữ hoàng của Dương Liễu Thanh vẫn còn có rất nhiều chuyện cần phải làm, Võ Quốc muốn tiếp tục phát triển lớn mạnh hơn thì còn phải đi một chặng đường rất dài... Vị cháu trai của Trần Thanh này xem ra là người rất có ánh mắt, hắn đã an bài chỗ ở cho vị cô nương Xảo Xảo kia rồi mời cả đại phu tới khám bệnh cho mẫu thân nàng ta. Sau khi thu xếp cho họ xong xuôi thì Lý Dịch mới nhìn Vệ Lương, nói: - Đi thôi. Trương gia. Nam tử trẻ tuổi tên Trương Xán nghiêm nghị kể lại những chuyện đã xảy ra ở huyện nha. - Cảnh Vương? Trên mặt gia chủ Trương gia lộ vẻ nghi ngờ, nói: - Võ Quốc làm gì có ai là Cảnh Vương chứ? - Phụ thân, tuy chúng ta không biết Cảnh Vương này là ai, nhưng ba vị tướng quân Trần Thanh, Phàn Kiều và Vệ Lương đều có vẻ rất tôn kính người này, trong lúc trò chuyện còn đề cập đến bệ hạ.... Nam tử trẻ tuổi im lặng một lát rồi mở miệng lần nữa: - Chúng ta không thể không đề phòng. - Đúng là phải chuẩn bị một chút. Nam tử trung niên gật đầu, nói: - Nhưng mà không cần phải quá mức lo lắng, vương gia một quốc gia khác thì có thể tạo nên sóng gió gì chứ? Chẳng lẽ bệ hạ sẽ vì chuyện nhỏ này mà ra tay với Trương gia chúng ta à? Nam tử trẻ tuổi nghe phụ thân nói vậy thì trong lòng đã thoáng thả lỏng, trong Hoàng Đô, lợi ích của các đại gia tộc có liên quan tới nhau, vinh nhục cùng hưởng, rút dây thì sẽ động rừng. Khi đương kim bệ hạ nhập Hoàng Đô thì họ đã trợ giúp nàng ta rất lớn, loại chuyện qua cầu rút ván thì hẳn là nàng ta sẽ không dễ dàng làm ra. Gia chủ Trương gia bước ra khỏi phòng, vừa tới bậc cửa thì lại ngẩng đầu, nhịn không được lẩm bẩm: - Rốt cuộc thì tên Cảnh Vương này là ai chứ? - Sư bá, các ngươi đến rồi.... Cửa cung, Dương Liễu Thanh tự mình ra tới nghênh đón, sau đó hơi khom người với Lý Dịch và Như Nghi. Lý Dịch khoát tay, nói: - Bây giờ ngươi đã là nữ hoàng rồi, làm chuyện gì cũng phải chú ý tới ảnh hưởng, sau này không cần hành lễ nữa. Dương Liễu Thanh cười nói: - Sư bá vĩnh viễn là sự bá. Nàng ấy cố chấp giống hệt sư phụ của mình, Lý Dịch không tiếp tục nói về đề tài này nữa, hắn nhìn nàng hỏi. - Như Ý đâu, nàng ấy ở trong cung? Dương Liễu Thanh cúi đầu xuống, nói: - Sư phụ... Hôm qua sư phụ đã rời đi rồi. Việc Như Ý sẽ tiếp tục trốn tránh cũng không có nằm ngoài dự đoán của Lý Dịch, hắn lắc đầu, sau đó nhìn sang Dương Liễu Thanh, nói: - Đi vào trước đi, ta còn có một số việc muốn nói với ngươi một chút....