Chương 1196: Thừa Nhận Đi!
[Dịch] Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
06:26 - 16/05/2023
Chương 1196: Thừa Nhận Đi!
Chương 1196: Thừa Nhận Đi!
Lý Dịch xác thực có rất nhiều lời muốn nói với Dương Liễu Thanh.
Nàng ấy không chỉ có muốn đánh thiên hạ, mà còn muốn an thiên hạ, cái sau càng khó khăn hơn cái trước gấp bội, cũng càng quan
trọng hơn gấp bội.
Dương Liễu Thanh đã ngồi lên vị trí nữ hoàng, nhưng đây không phải kết thúc, mà chính là khởi đầu. Trị quốc không phải dựa vào thần binh lợi khí, cũng không phải dựa vào thiên phạt, nếu nàng ấy muốn ngồi trên vị trí đó lâu dài thì chắc chắn phải học được những thứ này.
Lý Dịch đi tới một chỗ trong điện rồi ngồi xuống, đang muốn mở miệng thì nhìn thấy Dương Liễu Thanh đứng ở bên cạnh, hắn giật
mình, nói:
- Ngươi ngồi xuống đi.
Dương Liễu Thanh lắc đầu, trả lời:
- Sư bá dạy bảo, ta đứng nghe là được.
Kỳ thật thì những gì mà Lý Dịch sắp nói cũng hơi ý răn dạy trong đó, nhưng mà thái độ nàng ấy đoan chính như thế lại làm hắn không nói nên lời được.
Rốt cuộc thì hiện giờ Dương Liễu Thanh cũng không phải chỉ là tiểu đồ đệ của Như Ý, nàng ấy còn là Hoàng Đế của một nước. Mặc dù hắn còn chưa từng khách sáo lần nào với cả hoàng đế của Cảnh Quốc lẫn Tề Quốc, nhưng mà nói thế nào đi nữa thì nàng ấy là người một nhà, Lý Dịch cảm thấy hơi mềm lòng.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:
- Ngươi... người ngồi xuống trước đi.
Dương Liễu Thanh nghe lời ngồi xuống đối diện Lý Dịch, sau đó ngẩng đầu lên, thần sắc nghiêm túc nhìn hắn.
Vừa rồi còn không cảm thấy cái gì, hiện tại bị nàng nhìn như vậy, Lý Dịch cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhất thời hắn cũng không biết phải nói cái gì....
Nhớ rồi.
Làm Võ Quốc đô thành, CƠ SỞ xây dựng Hoàng Đô phải tốt, Hoàng Đô nhà ai mà trên đường xá lầy lội, nước bẩn đầy đất thế kia? Đã thế đường đi lại còn gồ ghề, lồi lõm, nếu ngồi trên xe ngựa dạo một vòng thì hẳn là sẽ bị xóc nảy đến chết...
Còn có, trên đường người qua kẻ lại đông đúc như vậy, đó là nơi có thể phi ngựa bừa bãi à? Chẳng may đụng trúng người thì làm sao
bây giờ? Mà coi như không đụng phải người thì đụng vào hoa cỏ cũng không được...
Còn có, quan phụ mẫu Kinh Huyện lại cấu kết với đại tộc trong thành, đổi trắng thay đen, hồ đồ phán án, đây là diện mạo mà một cái Hoàng Đô nên có sao?
Hoàng Đô còn như vậy, thì chớ nói chi là địa phương khác, Dương Liễu Thanh làm hoàng đế như thế nào vậy?
Lý Dịch nghĩ đến việc này, hắn chuyển tầm mắt sang Dương Liễu Thanh rồi lại thấy nàng ấy đang nhìn mình với ánh mắt chân thành.
Lý Dịch nhìn nàng ấy, suy nghĩ một lúc, hỏi:
- Hoàng Đế không giống như công chúa, việc lớn việc nhỏ đều phải hao tâm tổn trí, ngươi là lần đầu tiên tiếp xúc tới những thứ này, mấy ngày nay đã quen chưa?
Dương Liễu Thanh cúi đầu xuống, nói:
- Bắt đầu hơi không quen, sau thì dần quen rồi.
- Bất cứ chuyện gì cũng không thể một lần là xong.
Lý Dịch đứng lên, vỗ vào vai nàng ấy, an ủi:
- Tuần tự tiệm tiến, những chuyện này thì cứ từ từ làm từng bước một là được.
Dương Liễu Thanh ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, hỏi:
- Sư bá, ta phải làm như thế nào?
Lý Dịch không thích lên mặt dạy đời, nhưng mà khi sư điệt của mình nhìn mình như vậy, nàng ấy coi hắn là người đáng tin cậy hoặc là người để dựa vào, trong lòng hắn vẫn là hơi thỏa mãn.
Ấn tượng của Lý Dịch đối với Hoàng Đô là dơ dáy, bẩn thỉu, thấp kém. Cái này không chỉ liên quan tới mặt mũi của quốc gia mà còn dễ dàng nảy sinh ra nhiều vấn đề khác.
Muốn làm giàu, sửa đường trước, muốn trị nước, cũng phải sửa đường trước, đối với bá tánh ở Như Ý Thành và Thục Châu mà nói, họ đã hoàn toàn dung nhập lý niệm này vào trong xương cốt.
Lý Dịch suy nghĩ một lúc, nói:
- Trước tiên thì tu sửa các con đường lớn nhỏ trong Hoàng Đô đi.
- Nói thì rất nhẹ nhàng.
Một giọng nói già nua từ ngoài điện truyền đến, lão giả tên Dương Vạn Lý bước vào điện, nhìn Lý Dịch, nói:
- Tích tụ của quốc khố đã sớm bị tên nghịch tặc kia tiêu hao sạch sẽ, ngay cả bổng lộc phát cho bách quan triều đình cũng không có, nơi nào có bạc dư để đi làm những chuyện kia? Ngươi cho sao?
Tại sao trước kia Lý Dịch lại không phát hiện lão gia hỏa Dương Vạn Lý này không biết xấu hổ tới như vậy chứ?
Võ Quốc là Võ Quốc của Dương gia, cũng không phải Võ Quốc của Lý gia, hắn dựa vào cái gì mà phải cho bạc?
Cái sự mặt dày, không biết xấu hổ của hắn ta đã có được ba phần phong phạm của Lý Hiên rồi.
- Hoàng thúc công....
Dương Liễu Thanh đi tới trước Lý Dịch, nhìn Dương Vạn Lý rồi lắc đầu.
Từ trước đến nay Lý Dịch đều cảm thấy, vấn đề có thể sử dụng tiền để giải quyết thì cái đó không phải gọi vấn đề, bởi vì kiếm tiền căn bản cũng không phải vấn đề.
Phương pháp đồng dạng, Cảnh Quốc và Tề Quốc đều đã áp dụng, không có lý do lại không sử dụng được ở Võ Quốc.
Dương Vạn Lý nhìn biểu lộ của Lý Dịch, trong lòng hắn trở nên vui vẻ, lập tức nói:
- Có phải người lại có ý đồ xấu xa gì đúng không?
Trương gia.
Gia chủ Trương gia bởi vì con trai phi ngựa trên đường nên bị phạt một số bạc lớn.
Bạc là nhỏ, mặt mũi là lớn, vẻ mặt gia chủ Trương gia âm trầm ngồi trong nội đường, chưa uống xong một ly trà thì đã có bóng người vội vàng từ bên ngoài chạy vào.
- Đại ca, xảy ra chuyện lớn rồi!
Gia chủ Trương gia nhìn nam tử trung niên sắc mặt vội vàng, hớt hơ hớt hải chạy từ ngoài vào, cau mày hỏi:
- Có chuyện gì mà ngươi hấp tấp như vậy hả?
Nam tử trung niên hoảng loạn nói:
- Đại ca, triều đình vừa mới phái người tới mang toàn bộ Sổ sách của Hộ Bộ đi rồi!
Gia chủ Trương gia liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Mang đi thì mang đi, mỗi năm thì sổ sách bên Hộ Bộ đều phải tra rất nhiều lần, chẳng lẽ lần này họ có thể điều tra ra được cái gì à?
Trương gia có thể đứng sừng sững tại Võ Quốc lâu như vậy không chỉ dựa vào mỗi nội tình mà gia tộc tích góp mấy chục năm qua. Quan viên ở Hộ Bộ, ngoại trừ Thượng Thư thì có hơn một nửa là môn sinh của Trương gia, các loại tiền thuế, tiền thu trong quốc khố đều là do Trương gia khống chế.
Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của gia chủ, nam tử trung niên cảm thấy an tâm một chút, nhưng hắn vẫn còn hơi do dự:
- Chẳng biết tại sao ta luôn cảm thấy, lần này lại hơi khác biệt.
- Có thể có khác biệt cái gì chứ?
Nam tử trung niên suy nghĩ một lúc, hỏi:
- Nếu như họ thật sự tra ra chúng ta động tay động chân sổ sách mấy năm nay, lúc đó thì nên làm thế nào đây?
- Được rồi, đừng tự mình hù mình sợ nữa.
Gia chủ Trương gia khoát tay, nói:
- Mỗi năm ta mời người làm sổ sách đều là tiên sinh tinh thông toán học, thủ pháp cao minh tới cực điểm. Sổ sách Hộ Bộ nhiều như vậy, họ có tra tới sang năm cũng không hết được.
Trương gia tiểu công tử Trương Thần phi ngựa trên đường mới chỉ có qua đi năm ngày, Trương gia đã bị triều đình kê biên tài sản, bao gồm cả gia chủ Trương gia, gần một trăm người đều tiến vào đại lao.
Nghe nói, Trương gia chương quản Hộ Bộ nhiều năm, tham ô mấy triệu lượng bạc trong quốc khố, theo tài vật mà Trương gia kê biên tài sản ra, giá trị không biết nhiều tới mức nào.
Một thế hệ gia tộc quyền thế, chỉ trong một đêm đã ầm ầm sụp đổ.
Sau đó trong vòng nửa tháng, các gia tộc lớn nhỏ trong hoàng thành bị kê biên tài sản nhiều vô số kể.
Những gia tộc này bình thường làm chuyện ác không ít, nếu so sánh với con cháu Trương gia phi ngựa trên đường thì cũng không khá hơn chút nào, nhưng mà vẫn không có ai sửa trị họ, bá tánh chính là những người trực tiếp bị hại nhiều nhất.
Nhất thời, trong hoàng thành, người người vỗ tay tỏ ý vui mừng.
Các đại gia tộc tạm thời bình an vô sự là bàng hoàng, hoảng sợ.
Lần đầu tiên họ phát giác, vị nữ hoàng vừa mới đăng cơ không lâu này, nàng ta hành sự cũng không có nhu nhược như những nữ tử tầm thường kia, mà ngược lại rất nhanh chóng quyết đoán, không lưu lại bất luận cảm tình gì.
Các gia tộc bị kê biên tài sản kia đều là các chủ đề quan viên bị tra ra tội tham ô, không có bị tra ra, cũng không dám hoàn toàn yên tâm.
Ngay cả một đại gia tộc như Trương gia, nói đó là đổ, Vệ Lương Vệ tướng quân đích thân dẫn người kê biên tài sản. Cho dù Trương gia thật sự trừng phạt đúng tội hay do nữ hoàng bệ hạ đăng cơ được chim bẻ ná, chuẩn bị xuống tay với đại tộc họ, không nghi ngờ là việc này đã khiến cho không trung toàn bộ Hoàng Đô bịt kín một tầng mây đen.
Kỳ thật thì Lý Dịch đã sớm phát hiện, tuy Dương Liễu Thanh có võ công cao cường, địa vị cũng cao, bề ngoài nhìn như vô cùng kiên cường, nhưng trong lòng nàng ấy cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối.
Nàng ấy nắm binh quyền trong tay, nếu đối mặt những đại tộc không nghe lời trong Hoàng Đô kia thì có thể trực tiếp dùng bạo lực để trấn áp, không cần bất kỳ lý do gì, cần gì phải tốn công tra sổ sách này nọ nữa?
Đương nhiên, cách làm này sẽ không được lòng dân, Lý Dịch cũng không khuyến khích.
Nếu như không phải lần này hắn muốn cùng với Như Nghi có được thế giới của hai người, như vậy thì mang Minh Châu đến đây hẳn là một cái lựa chọn tốt.
Dương Liễu Thanh hiện tại chỉ nhiều hơn Minh Châu một cái vương miện, nhưng mà tình trạng của nàng ấy không khác gì Minh Châu năm đó.
Con đường mà Minh Châu đã từng đi qua chính là con đường hiện tại mà Dương Liễu Thanh đang bước đi.
Đương nhiên, nàng ấy may mắn hơn Minh Châu rất nhiều, không cần phải đi quanh co lòng vòng gì cả, chỉ cần làm từng bước một, như vậy thì Cảnh quốc hiện tại cũng chính là Võ Quốc tương lai.
Khi Dương Vạn Lý từ bên ngoài đi vào, sắc mặt hắn hơi khó coi.
Hắn ta nhìn Lý Dịch, hỏi:
- Người quen biết hoàng đế Tề Quốc?
Lý Dịch gật đầu, nói:
- Có thể xem như một người bằng hữu không tệ.
- Người bằng hữu tốt của ngươi đã tiêu diệt hết một nửa các tiểu quốc ở phía Tây.
Dương Vạn Lý đen mặt, nói:
- Rốt cuộc thì hắn ta muốn làm cái gì?
- Bá chủ thiên hạ.
Lý Dịch thuận miệng nói một câu rồi tiếp tục viết kế hoạch công lược của nữ hoàng cho Dương Liễu Thanh.
- Cái gì?
Trên mặt Dương Vạn Lý hiện lên sự kinh ngạc:
- Không ngờ hắn ta lại có dã tâm lớn tới như vậy?
Lý Dịch ngẩng đầu nói:
- Bằng không hẳn tiêu diệt Triệu Quốc và các nước phía Tây nhanh như vậy để làm gì, ăn no rửng mỡ?
Dương Vạn Lý nhìn Lý Dịch hỏi:
- Vậy Võ Quốc thì sao?
- Võ Quốc....
Lý Dịch đặt bút xuống, nói:
- Có thể chờ sau khi hắn tiêu diệt hết các tiểu quốc phía Tây xong, nếu vẫn còn rảnh rỗi thì hẳn sẽ đến phiên Võ Quốc.
Trên mặt Dương Vạn Lý lộ ra vẻ lo lắng, hắn lẩm bẩm:
- Nếu như hắn ta thật sự tiêu diệt hết những quốc gia kia, vậy thì Tế Quốc sẽ trở nên mạnh mẽ đến cỡ nào? Cho dù chúng ta có thiên phạt thì cũng không phải đối thủ của Tề Quốc.
Lý Dịch không nói gì.
Dương Vạn Lý nhìn Lý Dịch hồi lâu, bỗng nhiên cười, nói:
- Tiểu tử, ngươi sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, đúng không?
Lý Dịch nhìn Dương Vạn Lý, kinh ngạc nói:
- Cái này không phải việc mà Võ Quốc các ngươi nên lo lắng sao?
Dương Vạn Lý nhìn hắn, cười giễu nói:
- Đừng cho rằng ta không biết người có ý đồ gì, đã đến lúc này rồi, ngươi hãy thừa nhận đi!
Lý Dịch ngẩn người, hỏi:
- Ta phải thừa nhận cái gì?
- Dương thị hoàng tộc chúng ta không có nam tử, ngươi để Thanh nhi làm nữ hoàng, chính là vì một ngày kia....
- Ngươi đừng có ngậm máu phun người!
Lý Dịch đột nhiên bật dậy, chỉ vào Dương Vạn Lý.
Dương Vạn Lý nhìn Lý Dịch, nói:
- Ta còn chưa nói xong đâu!
- Chưa xong à?
Lý Dịch kinh ngạc, sau đó nói:
- Vậy người tiếp tục đi.