Chương 1199: Tam Hoàng Tề Tụ!

Chương 1199: Tam Hoàng Tề Tụ! Chương 1199: Tam Hoàng Tề Tụ! ----------- Lý Dịch một lần nữa lại cảm thấy đồng chí Bạch Tố là một đồng chí tốt, một phần bí phương và một bộ thủ pháp đấm bóp bị thu mua, sau này có bí mật gì, ngàn vạn lần không thể nói cho nàng biết. Trước khi rời đi, hắn còn phải bàn giao một ít chuyện với Dương lão đầu, tuy Dương Liễu Thanh không ở tại Võ Quốc, thế nhưng nàng vẫn là nữ hoàng Võ Quốc, Dương lão đầu sau này không thể chỉ luyện công mà mặc kệ chuyện triều chính, cũng không thể quản quá mức rồi sau cùng chạy trốn, hắn phải cùng hắn tâm sự mức độ chuyện này như thế nào. Bạch Tố nhìn thấy hắn rời đi, hai tay nắm trên ngực, nhìn qua bóng lưng, trên mặt lộ ra một nụ cười không dễ phát giác. Chuyện của Võ Quốc, rốt cuộc không cần Lý Dịch quan tâm, kết thúc chuyện nơi này rồi cùng Như Nghi các nàng về đến Như Ý thành, đã là đầu tháng bảy. Trong mấy ngày này, như thể tất cả đều rất an ổn, cũng không có chuyện lớn nào xảy ra. Cho đến ngày thứ hai khi họ về đến Như Ý thành. Minh Châu cầm một mật hàm, đi tới đưa cho hắn. Mặc dù Minh Châu không ở Kinh Đô, nhưng trong triều Có rất nhiều việc lớn, tất nhiên vẫn sẽ cấp tốc truyền tin cho nàng. Lý Dịch mở phong mật hàm kia ra, tay lấy tờ giấy. Giấy phía trên chỉ có ngắn ngủi một hàng chữ. Ngày ba tháng sáu, Vệ Quốc hàng. Những tiểu quốc Phía Tây đó, Lý Dịch không rõ lắm, nhìn thấy nàng thì hỏi: - Vệ Quốc là quốc gia nào? Minh Châu đến bên cạnh hắn ngồi xuống, nói rằng: - Một quốc gia cuối cùng ở Phía Tây. Nói cách khác, Triệu Di chỉ có mấy tháng, để những tiểu quốc phía Tây đó, vong vong, hàng hàng, cho tới bây giờ, Tề, Cảnh, Võ - ba nước thế tạo thành chân vạc đã chính thức hình thành. Nói một cách khác, Triệu Di muốn làm bá chủ thiên hạ, mục tiêu kế tiếp, không phải Võ Quốc, là Cảnh Quốc. - Cũng không có bi quan như vậy. Minh Châu lắc đầu, nói. - Tề Quốc sở dĩ có thể tồn tại trong thời gian ngắn như vậy, quét ngang các nước phía Tây là bởi dựa vào thiên phạt, hiện tại thiên phạt của bọn hắn đã hao tổn gần như không còn, giao chiến với chúng ta, trừ phi là khí trời về phe họ lần nữa, làm cho thiên phạt vô dụng, họ mới không thể lên gió. - Huống hồ, họ lấy thế trận nhanh chóng, diệt Triệu Quốc cùng những tiểu quốc kia, trong thời gian ngắn, cũng không thể yên ổn, vẻn vẹn cần bốn phía lắng lại phản loạn, cũng đủ để cho họ đau đầu. Lý Dịch lúc trước đã cảm thấy, Tề Quốc nhanh chóng như vậy lại bất chấp hậu quả mà triệt đi Triệu Quốc, tổng lưu lại tai hoạ ngầm nghiêm trọng, không phải phong cách Triệu Di. Sau này hắn không quan tâm, tiếp tục tiến hành Tây Chinh, còn vượt quá dự đoán của Lý Dịch. Mặc dù bây giờ họ triệt đi Triệu Quốc cùng những tiểu quốc đó, nhưng lấy Tề Quốc làm khẩu vị, một lần sợ là ăn không vô được nhiều như vậy, khả năng lớn nhất là bị họ chiếm đi khu vực, trở thành Võ Quốc mấy năm trước, quần phiệt nổi lên, hào kiệt cũng nổi lên. Đây là cái mà Lý Dịch càng suy nghĩ càng đau đầu, hắn đến bây giờ còn không nghĩ thông, Triệu Di đến cùng đang gấp cái gì? Mặc kệ Triệu Di gấp cái gì, Võ Quốc và Cảnh Quốc vẫn sốt ruột. Dương Liễu Thanh vừa đến nơi đây, Võ Quốc khẩn cấp đưa tới bản tấu, quốc sự viện đã phải ra sứ thần, muốn kết làm đồng minh với Cảnh Quốc, cùng chống chọi với Tề Quốc. Đồng thời, triều đình Cảnh Quốc quyết định cái gì, cũng đưa đến tay Minh Châu, ý nghĩ của họ biểu đạt giống với Võ Quốc. Tề Quốc mạnh mẽ là thật, nhưng nếu như Triệu Di không có may mắn đến mức chính mình nghiên cứu ra được thiên phạt, vũ khí nóng và vũ khí lạnh ở giữa chênh lệch cũng thật khó lí giải, huống chi, hiện tại hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, càng không có khí lực liên hợp Võ Quốc và Cảnh Quốc. Đương nhiên, vạn sự đều không tuyệt đối, bất luận như thế nào việc Võ Quốc và Cảnh Quốc liên hợp là rất cần thiết. Những chuyện này, Lý Hiên, Dương lão đầu, cùng thần hai nước Cảnh - Võ quần cần quan tâm, Lý Dịch tính toán ở dừng lại Như Ý thành mấy ngày, bồi bên cạnh Nhược Khanh, Túy Mặc các nàng, sau đó khởi hành tiến về Khánh An phủ. Lần này, tuyệt đối không thể lại để cho Như Ý chạy. Trong núi có nhiệt độ thích hợp, cho dù giữa trưa cũng không có vẻ là nóng bức. Lý Dịch treo xích đu dưới một thân cây, có gió nhè nhẹ thổi, bóng cây lắc lư, phát ra tiếng vang sàn sạt, nơi này so với gian phòng trên giường càng thích hợp hơn cho một buổi trưa hóng gió. Hắn làm một giấc mộng, những ngày này thường xuyên nằm mơ. Liễu nhị tiểu thư ngồi trên lưng ngựa luôn xuất hiện trong mộng của hắn, nàng vẫn là như vậy, ở trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, trông như lúc mới gặp. Ngày hôm nay mộng hơi khác biệt, hắn nhìn thấy Liễu nhị tiểu thư một chút nàng liền biến mất, thay vào đó là dáng vẻ Lý Hiên. Đây là một cơn ác mộng khủng bố. Lý Dịch bị dọa đến mở to mắt, nhìn thấy Lý Hiện thực đang đứng bên cạnh nhìn hắn. Lý Dịch buông nhẹ một hơi, thì ra chỉ là mộng, mà lại mộng còn không có tỉnh. Lý Hiên trong tay vuốt hai vật màu đen, nói rằng: - Ta tìm được hai khối nam châm, vì sao bọn chúng lại một lúc hấp dẫn lẫn nhau, một lát lại bài xích lẫn nhau? Lý Dịch vỗ mặt mình, sau đó lại bóp bóp. Đau. Hắn gần như nhảy dựng lên trên ghế xích đu, nhìn thấy hắn, kinh hãi nói: - Sao ngươi tới đây? Lý Hiên liếc hắn một cái, hỏi ngược lại: - Vì sao ta không thể tới? - Tề Quốc đã diệt Triệu Quốc, diệt các nước phía Tây, mục tiêu kế tiếp khả năng cao là Cảnh Quốc, ngươi không đợi ở Kinh Đô, đến nơi đây làm gì? - Là bởi vì cái này, ta mới tới. Lý Hiên ngẫm lại, nói. - Nơi này cách gần Tế Quốc, khoảng cách tới Võ Quốc thì càng gần, mệnh lệnh có thể được đưa đến tiền tuyến sớm nhất ở đây, cho nên ta đến. Lý Dịch vẫn cảm thấy mình không biết xấu hổ, nhưng so sánh với Lý Hiên, còn kém xa lắm. Triệu Di diệt quốc gia cuối cùng phía Tây đã là hơn một tháng trước, hiện tại Lý Hiên xuất hiện ở trước mặt hắn, nói rõ hắn chí ít hai tháng trước đã xuất phát, chẳng lẽ hắn có thể không cần đoán cũng biết? Tính như vậy thì, sau ba tháng, hắn và Minh Châu họ rời Kinh Đô ba tháng, không kịp chờ đợi xuất phát. Lý Dịch nhìn hắn, nhíu mày hỏi: - Ngươi để thái tử chưa tròn đầy tuổi ở Kinh Đô sao? Lý Hiên nhìn phía sau, Lý Dịch ánh mắt trông qua, Vương Thấm ôm một đứa con nít nói chuyện với Như Nghi, Trầm Tố đứng tại bên cạnh nàng. Hắn ngẫm lại, Lý Hiên mang nhà mang người, còn mang theo hài tử tới, trên đường hành trình khẳng định chậm hơn, nói cách khác, hắn thậm chí còn không chờ đến khi hắn cùng Minh Châu rời Kinh Đô ba tháng, có lẽ hai tháng, hoặc có lẽ sớm hơn? - Ta hơi không nỡ Trạch nhi... Lý Hiên thở dài, nói: - Hắn mới nhỏ như vậy, làm Hoàng Đế sẽ không vui vẻ. Họ Lý rốt cuộc cũng khôi phục được một chút nhân tính, điểm này giá trị phải vui vẻ. - Sao ngươi và Minh Châu còn chưa lập gia đình? Lý Hiên nhíu mày nhìn hắn, nói. - Các ngươi nhanh sinh con trai đi, ngươi đã có hai đứa con trai, lại sinh một đứa làm Hoàng Đế, dù sao Minh Châu cũng có hoàng thất huyết mạch, sinh ra hài tử cũng họ Lý. - Lý Dịch thu hồi ý nghĩ của hắn vừa rồi, bao nhiêu tháng không gặp, nhân tính Lý Hiên vẫn không thay đổi. Thọ Ninh nắm tay Vĩnh Ninh, vui vẻ chạy tới, hỏi: - Hoàng huynh, lần này huynh và hoàng tẩu tới, còn về sao? Lý Hiên cười nói: - Không quay về. Lý Dịch rốt cuộc tìm được nguyên nhân hắn mấy ngày nay tâm thần bất an, phiền phức đến, mà đến thì không đi. Lý Hiên nang nhà chuyển đến Như Ý thành, vui vẻ nhất là Lý Đoan, hắn đã không kịp chờ đợi mang Tiểu Nhị đi trong khu vui chơi lớn nhất vương phủ. - Nói thật, ta mới vừa nói, ngươi suy nghĩ một chút. Lý Hiên nhìn hắn, nói: - Trạch nhi là con trai thứ nhất của ta, ta định truyền sở học suốt đời của ta cho nó, để hắn sau này tiếp tục nghiên cứu, hiện tại hắn không thể làm Hoàng Đế, ta vốn định để Minh Châu làm Hoàng Đế, có điều con trai của các ngươi làm, cũng giống vậy. Lý Dịch chém định chất sắt nói: - Không cân nhắc. Lý Hiên quay đầu, nhìn Dương Liễu Thanh cách đó không xa, hỏi: - Mà sao nữ hoàng sư điệt của ngươi lại ở chỗ này? Hắn hoảng hốt lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức nói: - Chẳng lẽ nàng cũng có cùng chủ ý? Lý Dịch một lần nữa lại nằm xuống xích đu, muốn chết không muốn sống. Từng cái, khi hắn nói Thành Như Ý là địa phương nào, không biết, còn tưởng rằng hắn trừ có Tông Sư thu thập đam mê, còn có thu thập Hoàng Đế đam mê. Lão Phương từ bên ngoài đi vào, nhìn Lý Dịch, biểu lộ hơi khó có thể hình dung. Hắn thật vất vả mới lấy lại tinh thần, mở miệng nói: - Cô gia, có người tìm ngươi. - Người nào? Lý Dịch thuận miệng hỏi. - Triệu Di.