Chương 1200: Ước Định

Chương 1200: Ước Định Chương 1200: Ước Định Lý Dịch không biết lão Phương đang nói về Triệu Di là Triệu Di nào. Theo nhận biết của hắn về Triệu Di kia, hơn một tháng trước Tế Quốc mới kết thúc Tây chinh, trừ phi Triệu Di chắp cánh bay, bằng không không thể nào xuất hiện ở đây được. Nếu như không phải hắn thì Lý Dịch cũng không biết còn có Triệu Di nào khác. Lý Dịch đè nghi ngờ trong lòng xuống, mở miệng nói. - Để hắn vào. Rất nhanh, Lý Dịch liền biết được Triệu Di đó là Triệu Di nào. Hắn nhìn Lý Hiên, lại nhìn Dương Liễu Thanh đang hướng bên này đi tới, hắn lại nhìn Triệu Di từ ngoài cửa đi tới. Thế giới này nhất định là điên rồi. Không phải như vậy thì cũng do hắn ngủ trưa không có tỉnh, hắn vẫn còn đang nằm mơ. Hắn ở trên cánh tay của Lý Hiên bóp bóp một chút, nhẹ giọng hỏi: - Đau không? Từ trên mặt Lý Hiên có thể nhìn ra biểu lộ thống khổ, hắn rất đau. Triệu Di từ ngoài cửa đi tới, đến bên người Lý Dịch, chắp tay một cái, sau đó mỉm cười nói: - Lý huynh, chúng ta lại gặp nhau rồi. Sau đó ánh mắt của hắn chuyển hướng sang chỗ Lý Hiên, ánh mắt có vẻ hơi kinh ngạc. - Cảnh Hoàng cũng ở đây à. Cuối cùng ánh mắt của hắn rơi xuống trên người Dương Liễu Thanh, hắn nhìn nàng khá lâu, rồi mới hỏi: - Vị này, chẳng lẽ là nữ hoàng bệ hạ của Võ Quốc? Lý Dịch cảm thấy lúc này, không có máy chụp ảnh, quả thực quá tiếc nuối. Ngày mười tháng bảy năm Cảnh Bình thứ năm, đây là một mốc thời gian rất không tầm thường. Hoàng Đế ba nước Tề, Cảnh, Võ là ba người có quyền thế nhất trên thế giới này, trước đó không có bất kỳ cái gì báo hiệu, bọn họ lại tập hợp cùng một chỗ, thêm cả hắn, sẵn tiện có thể gom góp làm một bàn mạt chược. Đây là mốc thời gian đủ để tái nhập sử sách, cũng là một bàn mạt chược vang dội cổ kim. Ánh mắt Triệu Di lần nữa nhìn về phía Lý Dịch, cười cười nói: - Ta đường xa mà đến, Lý huynh ngay cả một chén nước trà cũng không nỡ cho sao? Lý Dịch nhìn ba người bọn hắn, quay đầu nói với lão Phương: - Dâng trà! Uống chén trà, bình phục tâm cảnh một lát, Lý Dịch vẫn cảm thấy thế giới này điên rồi. Tâm nguyện thiên hạ cộng chủ của Triệu Di đã hoàn thành được một phần ba. Nếu tính theo cương vực thì chỗ địa vực mà Tề Quốc đã chinh phục, So với diện tích của Cảnh Quốc và Võ Quốc cộng lại cũng còn lớn hơn, nói cách khác, mộng tưởng của hắn đã hoàn thành được 50% trở lên rồi. Hắn muốn làm Hoàng Đế duy nhất, sớm muộn cũng sẽ đối đầu với Cảnh Quốc và Võ Quốc. Nhưng bây giờ, hắn lại đang ngồi ở chỗ này, uống trà cùng với hoàng đế của Cảnh Quốc và nữ hoàng của Võ Quốc. Chỉ cần Lý Dịch ở bên trong trà của hắn bỏ thêm một chút gia vị, hoặc phất phất tay, thì vị Hoàng Đế tương lai này của hắn đã phải nằm tại chỗ này rồi. Triệu Di nhìn Lý Hiên, cất giọng hỏi: - Cảnh Hoàng không ở Kinh Đô, tại sao lại ở chỗ này? - Người quản được sao? Lý Hiên liếc nhìn hắn một cái, rồi nói: - Ngươi cũng có thể ở chỗ này, vì sao ta không thể ở chỗ này? Lý Dịch nhìn ra, Lý Hiên có địch ý rất lớn đối với Triệu Di. Việc này cũng rất bình thường, bởi vì quan hệ của Tề Quốc và Cảnh Quốc từ trước đến nay đều rất khẩn trương. Hai vị đế vương như bọn họ còn có thể ngồi ở chỗ này uống trà, đã là chuyện mà trước kia muốn nghĩ cũng không dám nghĩ tới, không Có địch ý, chẳng lẽ hai người họ còn có thể xưng huynh gọi đệ? - Mấy năm không thấy, Cảnh Hoàng lại càng ngày càng táo bạo. Triệu Di nhìn hắn, cũng không so đo, nhếch miệng mỉm cười, nói: - Mấy năm trước đó, lần đầu tiên gặp ở Kinh Đô Quần Ngọc Viện, phong độ nhẹ nhàng kia của thế tử Lý Hiên đi nơi nào rồi? - Ngươi đang mắng ta? Lý Hiên chợt đứng lên một chút, nhìn hắn, cả giận nói: - Ngươi có phải muốn đánh nhau ở chỗ này hay không? - Lý Dịch ấn bả vai của Lý Hiên xuống, không phải Lý Dịch chế hắn phá hư bầu không khí, mà không muốn để cho hắn tự rước nhục vào thân. Triệu Di là toàn tài, có thể trị quốc, biết đánh trận, một thân võ nghệ cũng có thể đưa thân nhất lưu, không phải công phu mèo ba chân của Lý Hiên có thể so sánh được. Hắn nhìn Triệu Di, mở miệng hỏi. - Ngươi lần này ngàn dặm xa xôi tới đây, cũng không chỉ muốn ở chỗ của ta uống một chén trà rồi đi chứ? - Dĩ nhiên không phải. Triệu Di cười cười, cất giọng nói: - Đi một đoạn đường gian khổ, nếu như không thể nếm thử đồ ăn tự tay Lý huynh nấu, chẳng phải đi một chuyến uổng công sao? Lý Dịch không nghĩ đến hắn không chỉ muốn cỌ trà, còn muốn đến ăn chực, Lý Dịch nhìn hắn, tiếp tục nói. - Ta tự tay vào bếp là một giới hạn rất lớn, không biết người có trả nổi hay không? Triệu Di chỉ cười cười, nói. - Có thể nếm thử đồ ăn Lý huynh tự mình làm, ta tặng thiên hạ này cho ngươi, như thế nào? Dù sao thiên hạ này, cũng là người khi đó đưa cho ta. - Chờ một chút? Trên mặt Lý Hiên lộ ra vẻ ngờ vực, hắn hỏi: - Cái gì thiên hạ, cái gì đưa cho ngươi, tại sao ta lại không biết có chuyện này? Lý Hiên không biết, bởi vì Lý Dịch không có nói rõ chi tiết với hắn. Hắn đưa Tề Quốc cho Triệu Di, sau đó Triệu Di lại chỉ huy Tề Quốc tiêu diệt Triệu Quốc, tiếp tục tiêu diệt Tây phương chư quốc, thậm chí còn muốn đem đầu mâu chỉ hướng Cảnh Quốc cùng Võ Quốc, cái này không phải hắn tự đánh vào mặt mình hay sao? - Việc này không quan trọng. Lý Dịch phất phất tay, mở miệng. - Vào bếp nấu thôi, dù sao ta cũng còn thiếu ngươi một bữa cơm, lần này thuận tiện trả cho ngươi. Bữa cơm này hắn đã thiếu Triệu Di nhiều năm rồi, cơ hồ vẫn chưa có cơ hội trả cho hắn, chậm chút nữa, hình như có chút không tốt lắm. Triệu Di khẽ thở dài, tiếp tục nói. - Bữa cơm này của Lý huynh, Triệu Di chờ đã tám năm. Lý Hiên nhíu mày, nói. - Các ngươi đừng nghĩ nói sang chuyện khác, cái gì đưa thiên hạ, đến cùng là chuyện gì? Triệu Di nhìn Lý Hiên, lại nhìn sang Dương Liễu Thanh, rồi nói: - Hai vị có thể tạm thời tránh một chút hay không, ta có mấy lời, muốn nói riêng với Lý huynh. Dương Liễu Thanh nhìn Lý Dịch, Lý Dịch khẽ gật đầu, nàng đứng dậy rời đi. Mi đầu Lý Hiên quét ngang, hắn cất tiếng nói. - Có lời gì không thể nói thẳng ra? Các ngươi vẫn chưa nói cho ta biết đưa thiên hạ là xảy ra chuyện gì đâu? Lý Dịch nhìn Lý Hiên, Lý Hiên cũng nhìn qua chỗ hắn, sau một lát, sắc mặt Lý Hiên có chút khó coi rời đi. Ánh mắt Triệu Di lần nữa nhìn về phía Lý Dịch, hắn mở miệng nói: - Ta sợ đợi không được ngày thiên hạ cộng chủ đó. Đầu Lý Hiên lại dò xét trở về, khinh thường nói. - Thôi đi, nếu ngươi thật sự có thể làm thiên hạ cộng chủ, thì thử đánh một trận chiến với ta, ta nhường mười khỏa thiên phạt cho các ngươi. Chờ đến khi Lý Hiên triệt để rời đi, Triệu Di mới khẽ thở dài, cất giọng nói: - Ta không bằng Lý Hiên. Lý Dịch lắc đầu nói. - Người ngoại trừ không có ngốc như hắn ra, mọi cái khác đều tốt hơn hẳn. Triệu Di cũng không có tán đồng với thuyết pháp của hắn, mở miệng nói. - Có lúc ngốc một chút, cũng là một điểm tốt. Hắn nói câu này cũng rất có đạo lý. Thường nói, người ngốc có phúc của người ngốc, nhưng người đần độn lại không có phúc của người đần độn. May mắn là Lý Hiên thuộc về cái phía trước. Triệu Di nhìn hắn, đột nhiên cất tiếng hỏi: - Nếu như Lý huynh sinh ra ở Tề Quốc, nếu như ta nhận biết ngươi sớm hơn so với Lý Hiên thì kết quả có thể khác nhau hay không? Lý Dịch lắc đầu, nói. - Không Có nếu như. Triệu Di che miệng bắt đầu ho khan, hắn từ trong tay áo lấy ra một khăn tay hình vuông, che miệng mũi lại. Lý Dịch nghi hoặc, chỉ mới hơn một năm không thấy, hắn làm sao lại trở nên nương hóa như thế, ý nghĩ này vừa mới dâng lên, Lý Dịch liền nhìn thấy chiếc khăn trên tay của hắn có một đạo diễm sắc hồng tươi chảy ra. Trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc. - Ngươi... Triệu Di cười cười, cất giọng nói. - Ta mới vừa nói, ta đợi không được ngày thiên hạ cộng chủ đó. Cho tới giờ khắc này, Lý Dịch mới hiểu được ý tứ hắn. Trong lòng Lý Dịch bỗng nhiên nhịn không cảm thấy bị thương, hắn ha hốc mồm, khá lâu mới phát ra được âm thanh. - Bệnh gì? Ho ra máu khả năng có rất nhiều loại nguyên nhân, nhìn chung có bệnh khí quản, bệnh phổi, bệnh thực quản, các chứng bệnh trong tử cung, cũng không phải mỗi một loại bệnh đều là trí mạng. Triệu Di lắc đầu, nói với hắn: - Chuyện này không quan trọng. Lý Dịch trầm mặc khá lâu, mới hỏi: - Còn bao lâu? Triệu Di cười nói. - Cầm được Triệu Quốc trong tay, trở về tĩnh dưỡng mấy ngày, thái y nói, nhiều nhất có thể được nửa năm. Lý Dịch một lần nữa trầm mặc. Triệu Di bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: - Người biết vì sao ta muốn thiên hạ cộng chủ hay không? - Ta vẫn cho rằng ngươi có dã tâm. Triệu Di lắc đầu, nói. - Bởi vì ta từng có ước định với một người. - Nàng không thích chiến tranh, nàng thường xuyên nói ta biết, nếu như Tề Quốc, Cảnh Quốc và Võ Quốc biến thành một quốc gia thì tốt biết bao, sẽ không bao giờ Có chiến tranh giữa quốc gia và quốc gia, không có nhiều VỢ Con ly tán như vậy, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, tất cả mọi người thật vui vẻ không tốt hay sao? - Nàng chết rồi, trước khi nàng chết, ta nói ta sẽ giúp nàng hoàn thành nguyện vọng. - Nàng gọi Triệu Cơ, nàng là muội muội của ta. - Hiện tại ta cũng sắp chết. Triệu Di nhìn Lý Dịch, nghiêm túc nói: - Lý huynh, người đã từng đưa Tề Quốc cho ta, hiện tại, ta trả nó lại cho ngươi.