Chương 21: Đó Không Phải Là Tình Yêu
[Dịch] Trò Giải Trí Của Người Góa Vợ
14:21 - 17/02/2024
"Tình yêu cây Sơn Trà?"
Trịnh Dũng nhìn tên tiểu thuyết này có chút ngoài ý muốn, nhìn cái tên này giống như là viết chuyện tình yêu.
Trịnh Dũng nhìn thoáng qua Lâm Hữu Thành, thấy Lâm Hữu Thành một bên dỗ con, trên lưng còn cõng một đứa bé, cứ như vậy cha mang theo sáu đứa bé viết lại là tiểu thuyết tình yêu, điều này thật sự làm cho cậu rất là ngoài ý muốn.
Chỉ là vào lúc này, Trịnh Dũng đương nhiên không tiện trực tiếp xem câu chuyện này, nhưng Trịnh Dũng chú ý tới nơi này là hai quyển<<Nhật báo tiểu thuyết>>, bên trong đều có<<Tình yêu cây Sơn Trà>>của Lâm Hữu Thành chia làm trên dưới.
Chẳng lẽ nói,<<Tiểu thuyết nguyệt báo>>lần này cố ý ra một tập hai quyển, cũng là bởi vì<<Tình yêu cây Sơn Trà>>của Lâm Hữu Thành?
Chắc là không đến mức đó.
Trịnh Dũng cảm thấy là mình suy nghĩ quá nhiều, thấy Lâm Hữu Thành đang dỗ búp bê trong ngực, trên lưng lại cõng một đứa, còn có một đứa bốn tuổi đứng ở một bên ngẩng đầu, tựa hồ cũng muốn ôm, không khỏi nói: "Lâm đại ca, có cần em giúp anh hay không?"
”Không cần, cảm ơn đồng chí Tiểu Trịnh.”
Lâm Hữu Thành thật vất vả mới dỗ được Lâm Triệu Nhạc, tiếp nhận tạp chí trong tay Trịnh Dũng, nói: "Chúng tôi về trước.”
"Đầy đủ, đi, chúng ta về nhà."
Lâm Triệu Mãn vừa nghe Lâm Hữu Thành nói lời này, bàn tay nhỏ bé bắt lấy tay Lâm Hữu Thành, theo Lâm Hữu Thành về nhà.
Trịnh Dũng nhìn bóng lưng Lâm Hữu Thành rời đi, không khỏi có chút bội phục Lâm Hữu Thành, một người này mang mấy đứa nhỏ này, thật sự là lợi hại.
Nhưng để cho Trịnh Dũng bội phục nhất vẫn là Lâm Hữu Thành có thể ở trên<<Tiểu thuyết nguyệt báo>>phát biểu tiểu thuyết, hơn nữa tựa hồ còn là một tiểu thuyết rất dài.
"Tình yêu cây Sơn Trà?"
Đối với tiểu thuyết dài này, Trịnh Dũng rất tò mò, nghĩ chờ công việc kết thúc, sẽ đi mua xem.
Rốt cuộc có phải là về tình yêu như anh nghĩ không?
"Đồng chí, vừa rồi vị kia thật sự ở trên tạp chí phát biểu bài viết?"
Lý Ái Hồng đi tới, còn có chút hoài nghi cùng không xác định hỏi: "Thật là hắn viết sao?"
Trịnh Dũng nghe nói như thế, quay đầu nhìn thoáng qua Lý Ái Hồng, gật đầu nói: "Là thật, hắn thật sự ở trên《 tiểu thuyết nguyệt báo 》 phát biểu một bộ tiểu thuyết dài."
Trên mặt Lý Ái Hồng viết đầy vẻ khó tin, không thể tin được trung niên góa vợ quét đường không đáng tin kia dĩ nhiên viết tiểu thuyết dài ở trên tạp chí, hơn nữa còn là truyện dài, cái này thật như là đầm rồng hang hổ.
Thật sự chính là đầm rồng hang hổ a!
Lý Ái Hồng là giáo viên của Lâm Triệu Hỉ, đương nhiên có chú ý đến gia đình học sinh giỏi Lâm Triệu Hỉ, biết cha của Lâm Triệu Hỉ không đáng tin cậy đến mức nào, công việc quét đường ném cho vợ, một đám con cũng đều ném cho vợ, suốt ngày ở bên ngoài đánh bài càn quấy.
Người không đáng tin như vậy thời gian trước để cho vợ một mình mang thai đi bệnh viện sinh, sau đó người phụ nữ khó sinh chết.
Người như vậy thấy thế nào cũng là kẻ vô liêm sỉ.
Thế nhưng lúc này cô dĩ nhiên từ trong miệng người đưa thư nghe được, hoặc là nói tận mắt chứng kiến gã quét đường cái hỗn trướng Lâm Hữu Thành, thật sựu phát biểu tiểu thuyết ở trên tạp chí, hơn nữa còn là tiểu thuyết dài.
Điều này thật sự có thể sao!
Lý Ái Hồng mở to hai mắt, hoàn toàn không nghĩ tới sự tình thật sự là như vậy, vừa rồi cô còn thập phần khẳng định nói không có khả năng, muốn phát biểu văn chương trên táp chí《 tiểu thuyết nguyệt báo , thật sự không hề dễ.
Bản thân cô đã thử viết bản thảo, kết quả bị trả lại bản thảo.
Hiện tại Lâm Hữu Thành, một người quét đường cái thật sữu cũng có thể viết tiểu thuyết, còn là tiểu thuyết dài, điều này thật sự để Lý Ái Hồng không dám tưởng tượng.
”Đúng rồi, Lâm đại ca viết bộ tiểu thuyết kia tên là<<Tình yêu cây Sơn Trà>>.
"Tình yêu của cây táo gai?"
Lý Ái Hồng càng thêm nghi hoặc và bất ngờ, nói: "Đây giống như là chuyện tình yêu."
”Đúng vậy, hình như là viết về chuyện đó.”
……
Có thể nói, vào cùng một ngày, vào những thời điểm khác nhau, ở những địa điểm khác nhau, rất nhiều người đã chú ý đến số báo hai tháng một lần của <<tiểu thuyết nguyệt báo>> và sau đó là cuốn tiểu thuyết dài "Tình yêu cây Sơn Trà" của Lâm Hữu Thành, được xuất bản trên tạp chí.
Hai kỳ<<Tiểu thuyết nguyệt báo>>, hai kỳ<<Tình yêu cây Sơn Trà>>.
Điều này tự nhiên làm cho độc giả càng thêm tò mò, sau đó một cái tiếp một cái bắt đầu đi vào thế giới của Tĩnh Thu cùng lão Tam, đi vào đoạn năm tháng đặc thù kia, cũng không tính là đặc biệt xa xôi.
……
Lúc Tĩnh Thu nhìn một người, luôn giống như trong đầu có một đôi mắt, trong lòng có một đôi mắt khác. Đôi mắt trong đầu nói cho cô biết, người này không phù hợp với thẩm mỹ quan của giai cấp vô sản, bởi vì khuôn mặt anh không phải đen đỏ, mà là trắng nõn.
Dáng người của anh không phải cường tráng như tòa tháp sắt đen, mà là hơi gầy. Lông mày của anh ngược lại tương đối dày, nhưng không giống như trên tranh tuyên truyền, giống như hai thanh kiếm, từ mi tâm hướng hai bên bay lên trên.
Lông mày của anh tuy dày, nhưng một chút cũng không giương cung bạt kiếm. Nói tóm lại, anh ta không phù hợp với định nghĩa của giai cấp vô sản về "đẹp trai".
……
Đôi mắt trong lòng cô lại đang tận tình thưởng thức những chỗ không cách mạng này của anh, chẳng qua còn chưa hình thành quan điểm rõ ràng, chỉ là một ít mạch ngầm tiềm tàng trong ý thức.
Cô chỉ biết trái tim của mình dường như rung động một hồi, người trở nên vô cùng bối rối, đột nhiên rất để ý cách ăn mặc của mình.
……
Câu chuyện là chân thật như thế, hành văn là tinh tế như thế.
Hình ảnh sống động mà chân thật tựa hồ cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt mọi người, từng người đều nhìn thấy lần đầu Tĩnh Thu gặp gỡ Lão Tam.
Sau đó, ngay trong văn tự đơn giản chất phác kia, có người bắt đầu quen biết cô nương tên Tĩnh Thu kia, cũng quen biết người trẻ tuổi tên là Lão Tam kia.
Câu chuyện cứ như vậy bắt đầu, sau đó từng người đều vội vàng lật xem câu chuyện này, trong lòng có cái gì muốn trỗi dậy bất cư slucs nào.
Bởi vì bọn họ tựa hồ ở trong từng câu từng chữ kia, nhìn thấy hai chữ đơn giản mà lại làm cho tim người đập thình thịch kia.
……
Dọc theo đường đi, anh đều nắm tay cô, nói trời quá tối, sợ cô ngã.
Tay hai người vẫn nắm cùng một chỗ, có chút mồ hôi chảy ròng ròng. Anh hỏi: "Anh - - nắm tay em, em có phải hay không - - rất sợ?”
”Ừ.”
"Trước đây chưa từng có ai nắm tay anh sao?"
”Không có. "
Cô tò mò hỏi, “Anh đã nắm tay người khác?’
Một hồi lâu anh không trả lời, cuối cùng mới nói: "Nếu như anh nắm qua, có phải em cảm thấy anh là người xấu?"
"Vậy anh nhất định đã nắm qua --"
"Dắt và dắt qua là không giống nhau, đôi khi, là bởi vì -- trách nhiệm, đôi khi, là bởi vì -- không có biện pháp khác, còn có lúc -- là bởi vì -- tình yêu --"
……
Giống như Tĩnh Thu, vào thời đại đặc biệt đó, chưa từng nghe ai khác nói thẳng ra từ "tình yêu".
Bởi vì khi đó nói đến tình yêu, đều là dùng từ khác thay thế.
Nhưng giờ khắc này, tất cả độc giả đều nhìn thấy rõ ràng hai chữ kia.
Hai chữ kia giống như là trong đêm tối lóe lên hào quang động lòng người chói mắt, lốm đốm, mang theo lực hấp dẫn trí mạng, kinh tâm như vậy, động phách như vậy.
Nhưng bọn họ cũng sẽ không biết, đó không phải tình yêu, mà là --
Một quả bom hơi cay sắp nổ tung.