Chương 22: Khóc

Lâm Hữu Thành đối với việc con cái đi học, kỳ thật cũng không cảm thấy giải phóng, dù sao trong nhà còn có ba con búp bê nhỏ hơn cần hắnchăm sóc. Nhất là Lâm Triệu Hỉ đi học, bên cạnh hắn cũng thiếu cái trợ thủ. Nhìn ba cái củ cải nhỏ trước mắt này, Lâm Hữu Thành từ trong lòng bội phục mẹ đứa bé, bởi vì nguyên thân vẫn luôn không quản qua con của mình, vẫn luôn là mẹ đứa bé lo liệu, cuộc sống cũng gọn gàng ngăn nắp, hắn thật sự rất bội phục người phụ nữ kia, lại có thể trong cuộc sống gần như tang ngẫu, đem những đứa bé này vẫn luôn chiếu cố rất tốt. Nghĩ tới đây, Lâm Hữu Thành lại không khỏi nhìn về phía tấm ảnh kia, vô cùng trẻ tuổi, ánh mắt bình lặng, tết hai bím tóc thật dài, mang theo nụ cười, cười rộ lên rất là đẹp mắt. Lâm Hữu Thành nhìn mẹ đứa bé trong ảnh, lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa, hiện tại hắn chỉ có thể giống như mẹ đứa bé tận lực chăm sóc tốt mấy đứa con của mình. Ánh mắt Lâm Hữu Thành lại nhìn về phía hai quyển<<Tiểu thuyết nguyệt báo>>trên bàn kia, đây chính là thành quả hắn tốn hơn một tháng liều mạng viết, liều mạng viết bản thảo, cũng vì chiếu cố tốt mấy hài tử mà cố gắng. Lâm Hữu Thành cầm lấy một quyển lật xem, mãi cho đến bây giờ hắn còn không có nhìn kỹ cố sự phát biểu trên đó. Ngay khi Lâm Hữu Thành vừa mới chuẩn bị lật xem một chút, búp bê Lâm Triệu Nhạc ngủ trong nôi tỉnh lại, sau đó bắt đầu khóc không ngừng. Nghe thấy tiếng khóc này, Lâm Hữu Thành vội vàng đặt tạp chí xuống, ôm Lâm Triệu Nhạc từ trong nôi lên dỗ dành. Nhưng ngay khi Lâm Hữu Thành dỗ dành Lâm Triệu Nhạc trong lòng, Lâm Triệu Hoan hai tuổi đi đường không vững, cũng không biết là Lâm Triệu Mãn đụng phải nó, hay là nguyên nhân của mình, đặt mông trực tiếp ngã trên mặt đất cũng bắt đầu khóc lên. Lâm Triệu Mãn bốn tuổi nhìn Lâm Triệu Hoan ngã trên mặt đất khóc không ngừng, chớp mắt to, không biết làm sao vậy. Lâm Hữu Thành ôm Lâm Triệu Nhạc, lại muốn dỗ dành Lâm Triệu Hoan, nhưng hai con búp bê khóc không ngừng, không thể ngừng khóc. Quyển<<Tiểu thuyết nguyệt báo>>trên bàn Bát Tiên kia an tĩnh nằm ở đó, Lâm Hữu Thành hiện tại tự nhiên cũng không có thời gian đi xem một chút, lúc này trong đầu hắn chỉ muốn biết mấy đứa nhỏ này đến tột cùng là làm sao vậy. Sao cứ khóc mãi không ngừng! Trong sân có gió hoảng hốt xông vào nhà chính, lật xem câu chuyện "Tình yêu cây Sơn Trà" trên bàn, bắt đầu tìm kiếm đáp án.   …… Tĩnh Thu mang theo lòng nghi hoặc chạy đến phòng thường trực, liếc mắt một cái liền thấy một quân nhân giống như lão tam chờ ở nơi đó, nhìn thấy cô, quân nhân kia đi tới, vội vã nói: "Đồng chí Tĩnh Thu phải không? Tôi là Trần Thụ Dân, em trai của Trần Thụ Tân, tình huống hiện tại của anh trai tôi thật không tốt, muốn mời cô đến bệnh viện một chuyến - -Tĩnh Thu vừa nghe, liền cảm thấy chân như nhũn ra, run giọng hỏi: "Anh ấy -- làm sao vậy?" …… Nhìn đến đây, Lý Ái Hồng đã có một loại dự cảm rất không tốt, tâm của cô cùng Tĩnh Thu giống nhau, đều cảm thấy bất an cực lớn. Lý Ái Hồng thật không ngờ, người góa vợ Lâm Hữu Thành viết<<Tình yêu cây Sơn Trà>>lại là một câu chuyện như vậy, một câu chuyện khiến người ta cầm lên liền không bỏ xuống được. Đêm khuya yên tĩnh, cô không dừng lại, tiếp tục nhìn câu chuyện phía sau. Một người tốt như Lão Tam, ngàn vạn lần không nên thật sự xảy ra chuyện a.   Nhưng hy vọng lớn hơn nữa của con người cũng không thay đổi được vận mệnh đã định trước, chính như cũng không thay đổi được kết cục đã định trước của câu chuyện, hoặc là nói vận mệnh nhân vật mà tác giả đã viết xong. Khi Lý Ái Hồng đỏ mắt, rơi lệ nhìn thấy Tĩnh Thu một lần lại một lần hô với Lão Tam nằm ở trên giường bệnh, lúc “tôi là Tĩnh Thu”, cô ấy rốt cuộc nhịn không được nữa, nước mắt cứ như vậy điên cuồng chảy ra ngoài, làm thế nào cũng không dừng được. Lão Tam đã từng nói qua, cho dù một chân anh bước vào phần mộ, nhưng chỉ cần nghe được tên Tĩnh Thu, anh cũng sẽ quay đầu lại nhìn… Hiện tại, anh hấp hối vài ngày, vẫn không muốn đi bên trong, phảng phất tâm nguyện chưa xong. Đến khi nghe được Tĩnh Thu một lần lại một lần nói cho anh biết: Em là Tĩnh Thu, em là Tĩnh Thu! Mới nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống. Lý Ái Hồng đau lòng đến sắp chết, cô thật không ngờ Lão Tam thật sự đi rồi. Lý Ái Hồng nghĩ đến Lão Tam khàn khàn thổ lộ tình yêu của mình, nghĩ đến mỗi đêm qua sống chỉ vì nhìn Tĩnh Thu một cái, không có thuyền trở về liền qua đêm trong đình ở bên bờ sông, nghĩ đến Tĩnh Thu đi chân trần làm việc vặt kết quả bị nước vôi làm bỏng chân, anh run rẩy giúp cô chọn cặn than thối rữa trong bàn chân, Đau lòng khóc ròng nói: "Anh biết anh khuyên em không làm công, em sẽ không nghe, anh cho tiền, em cũng sẽ không nhận. Nhưng nếu như em còn có một chút đồng tình - - nếu như còn - - có một chút - - đau lòng anh, thì mang giày này vào đi.” Lý Ái Hồng biết Lão Tam thật sự đau lòng Tĩnh Thu, thấy cô chịu khổ còn khó chịu hơn cả mình chịu khổ, cho nên cuối cùng còn có thể uy hiếp Tĩnh Thu nói nếu như lại thấy cô không mang giày đi chân trần làm công thì cởi giày của mình ra, ngâm trong nước vôi cho đến khi chân của mình cũng cháy nát mới thôi. Lời động tình như vậy tuyệt đối không phải là lời ngon tiếng ngọt, mà là lời thật lòng nói ra. Nghĩ đến những thứ kia, trái tim Lý Ái Hồng hung hăng thắt lại đau đớn, đi đâu có thể tìm được một người đàn ông đau lòng mình như vậy chứ. Một người đàn ông như vậy bị bệnh bạch cầu, cũng là nói cho Tĩnh Thu phải sống thật tốt, phải giúp anh sống thật tốt, cô sẽ kết hôn, sẽ làm mẹ, sẽ làm bà nội, sẽ có con cháu… Mặc dù lúc sắp chết, người đàn ông kia đem tất cả những thứ có liên quan đến Tĩnh Thu giao cho em trai, cũng dặn dò nếu Tĩnh Thu từng hạnh phúc thì những thứ này không nên cho cô, nếu tình yêu của cô không thuận lợi, hoặc hôn nhân không hạnh phúc, thì hãy đem những thứ này cho cô, để cho cô biết trên thế giới này đã từng có một người, dốc hết thể xác và tinh thần yêu cô, để cho cô tin tưởng trên thế giới này có tình yêu vĩnh viễn. Trong lòng Lão Tam vĩnh viễn là lo lắng Tĩnh Thu trước, nhìn nàng vui vẻ anh cũng vui vẻ theo, nhìn nàng chịu khổ anh liền so với cô còn khổ hơn, trên đời có mấy nam nhân có thể yêu một nữ nhân đến trình độ như thế đây? Nhưng một người đàn ông thà chết, cũng không muốn lật lọng với người yêu vẫn bỏ đi, để lại một câu -- "Anh không thể chờ em một năm lẻ một tháng, anh cũng không thể chờ em đến hai mươi lăm tuổi, nhưng anh sẽ chờ em cả đời." Chứng kiến một câu nói như vậy, thật là đau đớn tê tâm liệt phế, trái tim giống như là bị đao tại cắt vào. Lý Ái Hồng che miệng mình, cố gắng không để cho mình khóc quá lớn tiếng. Trái tim Lý Ái Hồng thật sự đau đến rất khó chịu, khó chịu đến không chịu được, nước mắt cũng không khống chế được chảy ra ngoài, đó giống như là một loại bản năng, càng không ngừng rơi lệ khóc. Lý Ái Hồng dùng thời gian gần năm giờ xem hết một chữ không sót, trên mặt tràn đầy nước mắt, khăn đều bị ướt, cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ bởi vì một tiểu thuyết dài, khóc đến nước mắt này. Cô thật lòng chảy nước mắt của mình, vẫn không ngừng. Vì Tĩnh Thu, vì Lão Tam, càng ở trong bối cảnh thời đại đặc thù như vậy, hai người yêu nhau nhưng lại không thể đường đường chính chính yêu, đè nén khổ sở ẩn nhẫn mà khóc. P/s: ta edit nhưng thật sự không đỏ mắt, không khóc…có lẽ tâm cũng nguội lạnh vì bi kịch này. Mọi người có lòng ủng hộ mình với nha! Zalopay: 0389056486 Sacombank: 050116706390. Thank!