Chương 25: Phỏng vấn

Phóng viên? Lâm Hữu Thành cùng Trịnh Dũng tự nhiên đều chú ý tới đoàn người đi tới, cũng nghe thấy Tạ Xuân Hà nói câu kia. Tạ Xuân Hà nhìn thấy Lâm Hữu Thành, vẻ mặt tươi cười nói: "Hữu Thành, vị này là phóng viên Lý Tuyết của nhật báo Đức Thành, cô ấy muốn phỏng vấn..." "Ba, em trai khóc rồi!" Tạ Xuân Hà còn chưa nói xong, Lâm Triệu Mãn đã bước chân ngắn chạy tới, nhào tới bên chân Lâm Hữu Thành. Nhưng cả người không đứng vững, Lâm Triệu Mãn trực tiếp ngã xuống đất, bái lạy trước Lâm Hữu Thành. "Ba nghe rồi!" Lâm Hữu Thành vội vàng ôm lấy Lâm Triệu Mãn ngã trên mặt đất, cũng chưa kịp nói thêm gì với Tạ Xuân Hà, vội vàng vào nhà nhìn Lâm Triệu Nhạc thích khóc kia. Trịnh Dũng đã đem thư giao cho Lâm Hữu Thành, cũng nói một tiếng, "Lâm đại ca, em đi trước.” Nói xong, cũng không đợi Lâm Hữu Thành đáp lời, liền rời đi, anh biết Lâm Hữu Thành không dễ dàng, dù sao còn phải chăm sóc mấy đứa nhỏ. Tạ Xuân Hà vừa thấy Lâm Hữu Thành vội vàng vào nhà ẵm đứa bé, ngượng ngùng giải thích với nữ phóng viên kia: "Nhà Hữu Thành chỉ còn một mình cậu ấy chăm sóc đứa nhỏ, không dễ dàng, cô chờ một chút.” Nữ phóng viên Lý Tuyết thập phần trẻ tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, cả người nhìn thập phần giỏi giang lưu loát, trên mặt mang theo nụ cười, nói: "Không có việc gì, là chúng tôi mạo muội tới phỏng vấn Lâm lão sư, hẳn là chúng tôi nên đợi anh ấy." ” Vậy các cô vào ngồi đi.” Tạ Xuân Hà vừa thấy Lâm Hữu Thành bận rộn đi chăm sóc đứa nhỏ, cô cũng giúp đỡ dẫn phóng viên đi vào. Dù sao Tạ Xuân Hà thấy <<nhật báo Đức Thành >>chính là địa phương tương đương không nổi, cô gái trẻ tuổi trước mặt này vẫn là phóng viên, tự nhiên trong lòng nhiều hơn vài phần tôn kính. "Không nghĩ người viết “Tình yêu cây Sơn Trà” đã là cha của sáu đứa con, tôi còn tưởng rằng anh ấy sẽ trẻ như lão Tam." Đi theo Lý Tuyết tới còn có hai đồng nghiệp một nam một nữ, tuổi cũng không lớn, ngược lại giống như là người hầu đi theo sau Lý Tuyết. Vị nam sinh kia thấp giọng nói một câu, nữ sinh gật đầu, tựa hồ có chút thất vọng nói: "Đúng vậy, tôi cũng tưởng rằng anh ấy đẹp giống lão Tam.” Mặc dù nói Lâm Hữu Thành lớn lên cũng không xấu, bằng không cũng sẽ không vừa xuống nông thôn liền hấp dẫn mẹ đứa nhỏ, nhanh như vậy cùng một chỗ. Nhưng là, rất hiển nhiên bây giờ Lâm Hữu Thành đã đến tuổi trung niên, bởi vì chăm sóc hài tử, người cũng tiều tụy không ít, tự nhiên không trẻ tuổi đẹp trai như tiểu tử mười tám mười chín tuổi. "Im miệng đi-!" Lý Tuyết liền trừng mắt nữ sinh, quát lớn: "Không nên cho cô đi theo.” Nữ sinh vốn chỉ thuận miệng cảm thán, cũng không có không tôn trọng Lâm Hữu Thành, nghe thấy lời này của Lý Tuyết, biến sắc, vội nói: "Em không có ý đó.” Lý Tuyết còn chuẩn bị nói gì đó, liền thấy Lâm Hữu Thành ôm Lâm Triệu Nhạc vừa tỉnh ngủ đi tới, thấy Lý Tuyết đi vào, không khỏi nói: "Ngại quá, thật sự là không có cách nào chiêu đãi mọi người. "Mọi người ngồi tự nhiên." ”Lâm lão sư, ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy, là chúng tôi quấy rầy ngài.” Tạ Xuân Hà thấy Lâm Hữu Thành đi ra, liền nói: "Hữu Thành, các cậu nói chuyện đi, tôi đi về trước.” Nói xong, Tạ Xuân Hà liền trở về nhà mình. Lý Tuyết nhìn Lâm Hữu Thành, nói: "Thầy Lâm, chúng em là phóng viên của nhật báo Đức Thành, em tên là Lý Tuyết, bộ<<Tình yêu cây Sơn Trà>>mà thầy viết bây giờ đã gây tiếng vang rất lớn trong giới văn học và xã hội, lần này chúng em tới đây chính là muốn phỏng vấn thầy một chút.” ” Không cần khách khí như vậy cũng đừng gọi ngài nữa.” "Cô chờ một lát!" Lâm Hữu Thành vừa mới chuẩn bị nói, Lâm Triệu Mãn lại không biết từ đâu tới lá gan, dĩ nhiên đỡ Lâm Triệu Hoan đi đường, Lâm Hữu Thành thấy vậy trong lòng nhảy dựng. Tiểu tổ tông này tự mình đi đường cũng còn ngã sấp xuống, còn mang theo muội muội đi đường, thật sự là ở trên trái tim hắn đi dây thép. Lâm Hữu Thành vội vàng đi qua nắm tay nhỏ bé của Lâm Triệu Hoan, đỡ đến bên cạnh bàn, lại đưa búp bê vải cho Lâm Triệu Hoan, để Lâm Triệu Hoan và Lâm Triệu Mãn cùng nhau chơi búp bê vải.   Lý Tuyết nhìn thấy Lâm Hữu Thành một mình ôm đứa nhỏ trong ngực, lại muốn chăm sóc hai đứa nhỏ khác, nghe nói còn có ba đứa nhỏ ở trường học, không khỏi cảm thán nói: "Lâm lão sư, ngài -- ngài cái này cũng thật không dễ dàng a." Không phải đâu! Hắn thật sự không dễ dàng gì! Mang một đứa bé cũng không dễ dàng, chớ nói chi là hắn còn mang sáu củ cải đỏ, thật sự khiến thể xác và tinh thần hắn đều mệt mỏi. Hiện tại Lâm Hữu Thành cũng rất bội phục chính mình, không biết mình làm sao trải qua tới hôm nay, không dễ dàng a. Nhưng mà, Lâm Hữu Thành cũng sẽ không nói như vậy, chỉ ôm Lâm Triệu Nhạc, nói: "Phóng viên Lý, cô muốn hỏi cái gì có thể hỏi nhanh, chờ một lát đứa nhỏ tan học, tôi còn phải nhanh chóng nấu cơm.” "Thầy Lâm, cá nhân em rất thích bài "Tình yêu cây Sơn Trà" thầy viết, em xem xong đã khóc rất lâu, thực sự rất cảm động. Bây giờ bài "Tình yêu cây Sơn Trà" của thầy đã gây ra phản ứng xã hội mạnh mẽ, rất nhiều độc giả bình luận đây là tình yêu sạch sẽ nhất, câu chuyện tình yêu đẹp sạch sẽ này có thật không?" Rất hiển nhiên, vẫn là hỏi có phải là câu chuyện thật hay không. “Đối với vấn đề này, tôi chỉ muốn nói, câu chuyện có lẽ đã từng xảy ra.” Lý Tuyết vừa nghe lời này, lông mày nhướng lên, hỏi: "Vậy nói cách khác, có lẽ cũng chưa từng xảy ra.” Lâm Hữu Thành nói: "Xem độc giả có nguyện ý tin câu chuyện này tồn tại hay không." "Tôi đồng ý!" Lý Tuyết kiên định hồi đáp: "Tôi nguyện ý -- tin tưởng!" Lâm Hữu Thành cười cười, nói: "Đây không phải là đáp án cô hỏi sao.” Lý Tuyết nghe thấy Lâm Hữu Thành nói những lời này, hỏi: "Lâm lão sư, anh thấy tình yêu của Tĩnh Thu và Lão Tam thế nào?" "Rất tốt đẹp, rất ngọt ngào, tôi cũng muốn nói…"   “……” Đám người Lý Tuyết nhìn Lâm Hữu Thành, chờ câu nói tiếp theo. Trong nháy mắt Lâm Hữu Thành ngừng lời nói của mình, ý thức được chính mình nói sai rồi, bây giờ hắn không còn là thanh niên hai mươi ba tuổi, hắn đã ba mươi hai tuổi có sáu hài tử là trung niên goá vợ, làm sao không biết xấu hổ nói muốn yêu đương ngọt ngào, vội vàng sửa miệng nói: "Ý của tôi là tôi cũng rất thưởng thức tình yêu đẹp đẽ như vậy, dù sao tình yêu như thế có ai lại không mong muốn?" Lý Tuyết trịnh trọng gật đầu, nói: "Đúng vậy, Lâm lão sư chúng tôi đều rất hướng tới tình yêu như vậy, mấu chốt ở thời điểm này, Tĩnh Thu cùng lão Tam đều không cần đè nén tình cảm của mình nữa.” ”Đúng vậy, rất tốt.” "Thầy Lâm, bây giờ về bộ "Tình yêu cây Sơn Trà" của thầy có người nói đây là văn học vết thương, nhưng cũng không đặc biệt viết về ảnh hưởng và tổn thương của thời kỳ đó, cho rằng thầy viết thiếu tính văn học, thầy thấy vấn đề này thế nào?" "Tôi viết tiểu thuyết, tiểu thuyết về tình yêu của hai người, thế thôi." "Lâm lão sư, vậy ngài thấy thông tục văn học thế nào?Có người cho rằng ngài viết là thông tục văn học?" "Tôi chỉ có thể nói rằng những gì tôi viết là văn học nhân dân, bởi vì nó được viết cho quần chúng nhân dân để xem."   “……” Độ cao này trong nháy mắt khiến đám người Lý Tuyết không biết nên nói cái gì cho phải. Lý Tuyết hỏi ngược lại: "Lâm lão sư, nghe nói ngài ở đường phố làm bảo vệ môi trường phụ trách quét đường ?" ”Phải.” Lý Tuyết nhìn Lâm Hữu Thành, nói: "Lâm lão sư, tuy rằng công việc không phân cao thấp quý tiện, nhưng là tác giả như ngài thật sự không nên làm công việc quét đường cái, tinh lực của ngươi hẳn là đặt ở trên văn học." "Anh có bao giờ nghĩ đến việc đổi công việc khác không?"