Chương 26: Bức thư của những người phụ nữ xa lạ
[Dịch] Trò Giải Trí Của Người Góa Vợ
14:21 - 17/02/2024
Thay đổi công việc?
Lâm Hữu Thành tự nhiên đã suy nghĩ qua, hắn cũng rất muốn làm việc ở nhà văn hóa giống như vị tác giả nha sĩ kia, như vậy vừa không cần quét đường cái, cũng có thể ở trên đường đi dạo.
Chỉ là không biết đi làm ở nhà văn hóa Đức Thành có thể đến muốn một hai giờ hay không.
”Tôi tự nhiên nghĩ đến.”
Nhưng mà văn phòng đường phố cũng không sắp xếp cho tôi công việc khác, hơn nữa bởi vì tôi phải chăm sóc con cái, thời gian làm việc khác có thể không thích hợp.”
"Hiện tại mỗi buổi sáng sau khi quét đường xong, tôi sẽ trở về chăm sóc con, hơn nữa tôi còn phải viết bản thảo, trước mắt cũng chỉ có thể tiếp tục quét đường."
Nữ sinh ngồi ở phía sau Lý Tuyết vừa nghe Lâm Hữu Thành nói lời này, lập tức liền nói: "Vậy cũng không thể để cho Lâm lão sư tiếp tục quét đường cái ah!"
"Làm sao anh có thể tiếp tục làm công việc như vậy!"
Rõ ràng cô gái đó còn lo lắng hơn cả Lâm Hữu Thành.
Lâm Hữu Thành nghe nói như thế, vừa thấy nữ sinh kia thay hắn bất bình, có chút ngoài ý muốn, nhìn thoáng qua hài tử trong ngực, nói: "Quét đường cái không sao, chủ yếu là có thể chiếu cố hài tử hay không.”
Lý Tuyết nghe Lâm Hữu Thành nói, cô biết Lâm Hữu Thành lo lắng chăm sóc đứa nhỏ, trong lòng lại càng tôn kính Lâm Hữu Thành, cũng đang suy nghĩ nhất định phải thay Lâm Hữu Thành nghĩ biện pháp, làm sao có thể để cho tác giả văn học đi quét đường cái tiếp.
"Lâm lão sư, anh viết 《 Tình yêu cây Sơn Trà 》 có phải hay không cũng từng có kinh nghiệm tương tự như vậy, nghe nói anh cũng lên núi xuống nông thôn, đi nông thôn công tác qua?"
"Đúng vậy, tôi lên núi xuống nông thôn năm 72..."
……
Lâm Hữu Thành đang cùng phóng viên<<Đức Thành nhật báo>>trò chuyện một ít vấn đề về<<Tình yêu cây Sơn Trà>>, trò chuyện một ít chuyện lên núi xuống nông thôn trước kia, Lâm Triệu Hỉ cũng mang theo em trai cùng em gái trở về, phía sau còn có một người phụ nữ đi theo.
"Cha, hôm nay cô Lý đưa chúng con về."
Lâm Hữu Thành ôm Lâm Triệu Nhạc, quay đầu nhìn một nữ giáo viên trẻ tuổi đi theo phía sau Lâm Triệu Mỹ.
Hắn cảm thấy quen mắt, nhưng không nhớ rõ cô giáo này tên là gì.
Lý Ái Hồng vừa thấy Lâm Hữu Thành tựa hồ không biết mình, vội nói: "Thầy Lâm, xin chào, tôi là Lý Ái Hồng, giáo viên của Lâm Triệu Hỉ.”
”Cô Lý, xin chào.”
Lâm Hữu Thành ôm đứa nhỏ, tuy rằng không hiểu lắm, vì sao cô giáo Lý Ái Hồng này muốn hỗ trợ đưa tỷ đệ Lâm Triệu Hỉ trở về, nhưng vẫn nhanh chóng cảm ơn Lý Ái Hồng.
”Cô Lý, cám ơn, thật sự vất vả cho cô rồi.”
Lý Ái Hồng có chút ngượng ngùng nói: "Không sao, chỉ tiện đường mà thôi.”
Lý Tuyết ở một bên vừa thấy con của Lâm Hữu Thành cũng tan học trở về, phỏng vấn của bọn họ cũng nên kết thúc, liền nói: "Thầy Lâm, vậy phỏng vấn của chúng em tới đây, thật sự cảm ơn thầy Lâm đã tiếp nhận phỏng vấn của chúng em, thật sự quấy rầy thầy.”
Lâm Hữu Thành tự nhiên cũng khách khí hàn huyên một phen.
Lý Ái Hồng nhìn phóng viên tới phỏng vấn Lâm Hữu Thành, trong lòng rất là bội phục.
Chờ phóng viên rời đi, Lý Ái Hồng cũng chú ý tới ánh mắt của Lâm Hữu Thành, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nói: "Thầy Lâm, tôi có đọc tiểu thuyết<<Tình yêu cây Sơn Trà>>mà thầy viết, viết rất cảm động, tôi xem không chỉ một lần, đặc biệt thích câu chuyện tình yêu mà thầy viết.”
"Lão tam dưới ngòi bút của anh thật sự quá hoàn mỹ."
Lâm Hữu Thành thật không ngờ cô giáo Lý Ái Hồng chạy đến nhà, dĩ nhiên cùng mình tán gẫu<<Tình yêu cây Sơn Trà>>.
Đối với việc này, Lâm Hữu Thành tự nhiên chỉ có thể ứng với lời nói của Lý Ái Hồng.
"Cảm ơn."
Lý Ái Hồng nhìn người trung niên đứng ở trước mặt mình, bộ dạng kỳ thật rất đẹp mắt, tuy rằng tiều tụy già nua rất nhiều, nhưng có thể nhìn ra phong thái lúc còn trẻ.
Mấu chốt là có thể viết ra câu chuyện như<<Tình yêu cây Sơn Trà>>, thật sự là rất có tài hoa.
"Thầy Lâm, anh ở nhà cũng là đứng hàng thứ ba?"
Vấn đề này vừa rồi nữ phóng viên Lý Tuyết cũng có hỏi qua, Lâm Hữu Thành tự nhiên là gật gật đầu.
Lý Ái Hồng nhìn Lâm Hữu Thành đang ôm đứa bé, lại bận rộn chăm sóc những đứa trẻ khác, không khỏi cảm thán nói: "Anh đối với đứa bé thật tốt."
“……”
Lâm Hữu Thành có chút không biết nên nói cái gì mới tốt, lời này đều làm cho hắn không biết nói tiếp ra sao, ngược lại hỏi: "Lý lão sư, cô có muốn cùng ăn cơm tối không?"
"A, cái này không tốt a!"
Trong lòng Lý Ái Hồng có chút muốn ở lại, nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng.
Trong lòng Lâm Hữu Thành thì cho là vậy, nếu cảm thấy không tốt tại sao còn muốn ở lại đây không đi?
Hắn đã nói muốn ăn cơm, chỉ là trên mặt lại nói: "Không có việc gì, bây giờ tôi đi nấu.”
”Hỉ nhi, con chăm sóc các em một chút, ba đi nấu cơm trước.”
Lâm Hữu Thành đem Lâm Triệu Nhạc trong ngực bỏ vào trong nôi, lại nói với Lâm Triệu Hỉ một câu.
Lâm Triệu Hỉ gật gật đầu, nói: "Vâng!”
Lý Ái Hồng vừa thấy Lâm Hữu Thành đi nấu cơm, không khỏi nghĩ tới hình ảnh lão Tam cùng Tĩnh Thu đi nông gia, lão Tam nấu cơm trong<<Tình yêu cây Sơn Trà>>.
”Để tôi phụ anh,thầy Lâm.”
“?”
Lâm Hữu Thành nghi hoặc, nữ sinh bây giờ đều trực tiếp như vậy, không khách khí sao?
Mặc dù trong lòng kinh ngạc, Lâm Hữu Thành không lộ vẻ gì, chỉ nói: "Không cần, cô Lý, cô ngồi đợi một lúc.”
Lý Ái Hồng lại nói: "Không có việc gì, tôi phụ anh.”
Lâm Hữu Thành vừa thấy Lý Ái Hồng đã đi tới trước mặt hắn, đi vào phòng bếp.
“……”
……
Sau khi ăn xong lại nhìn Lý Ái Hồng rời đi, Lâm Hữu Thành lại có cảm giác.
Chẳng biết vì sao, vị cô giáo Lý Ái Hồng trước mắt này làm cho Lâm Hữu Thành nghĩ tới những lá thư mình nhận được.
Gần đây hắn nhận được rất nhiều thư từ độc giả, trong đó có rất nhiều nữ độc giả viết thư.
Đúng, thực sự có rất nhiều.
Không phải thư của một người phụ nữ xa lạ, mà là thư của rất nhiều người phụ nữ xa lạ.
Trong những bức thư đó đều biểu đạt sự yêu thích và cảm động đối với<<Tình yêu cây Sơn Trà>>, cũng có rất nhiều nữ độc giả dường như coi Lâm Hữu Thành chưa từng gặp mặt là người đáng tin cậy nhất, trong thư viết một ít bí mật.
Tuy rằng Lâm Hữu Thành còn chưa xem hết những bức thư kia, nhưng rất nhiều bức thư mở đầu giống nhau, tôi muốn nói cho anh biết một bí mật chưa từng nói với người khác…
Lâm Hữu Thành không chỉ nhìn thấy một số bí mật, mà còn nhìn thấy nước mắt của một số người.
Trên giấy viết thư loang lổ nước mắt, rất hiển nhiên nữ nhân viết phong thư vừa khóc vừa viết, thương tâm cũng có, cảm động cũng có.
Có nữ nhân xa lạ gửi thư một bên cảm thán lão Tam hoàn mỹ cùng thâm tình, một bên thổ lộ bí mật bi thương của mình, nói chuyện cũ thống khổ mình bị nam nhân xấu sau khi đắc thủ vứt bỏ, tiếc nuối mình không có gặp được một nam nhân yêu mình như lão Tam.
Đối với thư của những người phụ nữ xa lạ này, Lâm Hữu Thành cảm thấy áp lực gấp bội, bởi vì hắn hoàn toàn không nghĩ tới có thư của người phụ nữ xa lạ lại nói cho hắn biết những chuyện không muốn người khác biết này.
Cũng không biết, những nữ nhân xa lạ kia thật sự đem hắn người trung niên góa vợ này trở thành tri tâm đại tỷ, hay là tri tâm đại ca.
Hoặc có lẽ, những nữ nhân xa lạ gửi thư kia đang có ý tốt khác -- Đang đánh chủ ý lên hắn.