Chương 27: Sóng gió

Bây giờ Lâm Hữu Thành biết rất rõ bởi vì một bộ <<Tình yêu cây Sơn Trà>>này, hắn chân chính nhất cử thành danh. Bằng không, lúc này hắn cũng sẽ không nhận được nhiều lá thư xa lạ của phụ nữ cả nước như vậy. Tuy rằng sẽ sớm phải công bố danh tính, nhưng một người trung niên như hắn, lúc này lại cảm thấy có tài lớn thành đạt muộn cũng rất thơm. Chỉ là, hiện tại có nhiều phụ nữ xa lạ như vậy gửi thư cho hắn, viết xuống những bí mật kia, thậm chí có thể nói là chuyện cũ khó có thể mở miệng, điều này cũng làm cho Lâm Hữu Thành áp lực lớn, sợ hốc cây như mình giữ không được miệng, tiết lộ bí mật ra bên ngoài, vậy thì rất không tốt. Lâm Hữu Thành sẽ không biết hòn đá tình yêu "Tình yêu cây Sơn Trà" mà hắn ném xuống không chỉ khơi dậy sóng thần trong lòng người phụ nữ xa lạ, mà còn khơi dậy gợn sóng không nhỏ trong lòng rất nhiều người đàn ông xa lạ. Đương nhiên, cho dù biết, Lâm Hữu Thành cũng sẽ không để ý. Khoa Trung văn Đại học Sư phạm Yên Kinh. Một nhóm thanh niên văn nghệ đang thảo luận về văn học. "Tô Đồng, tớ cảm thấy cậu không cần viết thơ, nếu không thử viết tiểu thuyết, không chừng cậu viết tiểu thuyết sẽ không bị trả lại bản thảo." Tô Đồng buông<<Tiểu thuyết nguyệt báo>>trong tay xuống, nói: "Giống nhau, bây giờ tớ đã bắt đầu viết tiểu thuyết, nhưng luôn bị trả lại bản thảo, thật sự bội phục vị Lâm Hữu Thành này, nghe nói<<Tình yêu cây Sơn Trà>>này là tác phẩm đầu tay của hắn, trực tiếp được<<Tiểu thuyết nguyệt báo>>tuyển dụng.” "Đó là bởi vì tiểu thuyết này viết rất hay a, hiện tại không phải đều đang thảo luận tình yêu của cây sơn tra." Có người nói: "Tôi thích, lại thống hận như vậy tự thuật, đến cuối cùng còn làm cho người ta ruột gan đứt từng khúc!" Tô Đồng nói: "Tớ cũng vậy, cuối cùng thật sự quá bi thương, lão Tam thật sự quá hoàn mỹ, có thể nói là tình thánh Trung Quốc.” "Tớ cảm thấy người như anh ấy thật sự là quá hoàn mỹ, giống như một tình yêu không tưởng." "Cậu nghĩ một câu chuyện như vậy không tồn tại sao?" "Tớtin rằng tình yêu thuần khiết như Lão Tam và Tĩnh Thu là có thật." "Tớ tin vào tình yêu, nhưng tớ không tin có ai hoàn hảo như người lão Tam." "Mặc kệ cậu có tin hay không, dù sao tớ cũng đã đọc tiểu thuyết, trong quá trình đọc tớ đã rơi nước mắt rất nhiều lần, tình cảm quá mức phức tạp, không phải tự làm tổn thương mình, không phải đồng tình, thậm chí cũng không phải cảm động, trong lòng có thứ gì đó trong suốt đã lâu tràn đầy, bất tri bất giác, chính là nước mắt đầy mặt." …… Tô Đồng không chăm chú nghe bạn học của mình thảo luận văn học, thảo luận<<Tình yêu cây Sơn Trà>>. Anh chỉ nhìn<<Tình yêu cây Sơn Trà>>trong<<Tiểu thuyết nguyệt báo>>, anh tin tưởng mình tiếp tục viết bản thảo, tiếp tục gửi bản thảo, nhất định sẽ có ngày qua bản thảo.   …… Duyên khánh, khoa tuyên truyền thứ 5! “Mô Nghiệp, em có đọc bài <<Tình yêu cây Sơn Trà>> trên <<Tiểu thuyết nguyệt báo>> không, thật sự rất cảm động. Nghe nói là một tác giả mới tên là Lâm Hữu Thành viết, tiểu thuyết tình yêu anh ta viết, so với tiểu thuyết đầu tay <<Xuân Dạ Vũ Phi>> của em còn động lòng em hơn.” Quản Mô Nghiệp có một cái tên khác, hoặc là nói bút danh, bút danh gọi là Mạc phúng. Mạc phúng nghe lời này không khỏi nở nụ cười, nói: "Hắn viết tiểu thuyết dài, truyện của em chỉ là tiểu thuyết ngắn, làm sao có thể so sánh.” ”Đây hình như vẫn là tiểu thuyết đầu tay của hắn, rất lợi hại.” Người nọ nói chuyện lúc đầu gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, thật sự rất lợi hại, nhưng mà em cũng rất lợi hại, lúc trước tiểu thuyết《 bán bông đại lộ 》của em không phải cũng bị 《 tiểu thuyết nguyệt báo 》 đăng lại, truyện này của hắn cũng phát biểu trên《 tiểu thuyết nguyệt báo 》." ”Tác phẩm đầu tay của hai người đều là tiểu thuyết tình yêu, tôi nghĩ hai người có thể làm quen một chút.” Mạc phúng nói: "Đúng vậy, có cơ hội nhất định phải làm quen với hắn.”   …… Ninh Hạ, tòa soạn văn học Sóc Phương. "Hiển Lượng, cậu đã xem “Tình yêu cây Sơn Trà” chưa?" Biên tập viên tòa soạn văn học Sóc Phương Chu Thành hỏi đồng nghiệp Trương Hiển Lượng một câu, "Cậu cảm thấy thế nào?" "Đương nhiên là xem rồi." Trương Hiển Lượng nâng mắt kính của mình một cái, nói: "Tuy rằng văn tự đơn giản, nhưng chuyện xưa tình chân ý thiết, làm cho người ta lâm vào xúc động.” "Tất cả mọi thứ trong toàn bộ câu chuyện tình yêu là rất lý tưởng, rất tinh thần, rất hoàn hảo. Nhưng chính xác là lý tưởng hóa này, kết hợp với một môi trường cụ thể, một thế giới vật chất rất chật chội, một kỷ nguyên cực kỳ không hoàn hảo, xa tầm thường. Trong tình yêu tinh thần hơn Plato, chúng ta nhìn thấy xác thịt hoàn hảo khác thường do ẩn giấu, niềm đam mê bị đốt cháy bởi sự kìm nén cực độ, và cũng nhìn thấy tất cả những gì sự hấp dẫn của tinh thần và thể xác cộng lại tạo ra sự dịu dàng chưa từng có và sự bất lực thấu xương.” Làm biên tập Trương Hiển Lượng tự nhiên có cái nhìn của mình đối với truyện dài 《 Tình yêu cây Sơn Trà >>, còn nói thêm: "Tính áp lực trong bộ tiểu thuyết này ngược lại làm cho tôi có một ít ý tưởng, cho tới nay tình yêu tựa hồ đều là khắc chế tình cảm, tính áp lực, nhưng tôi đang suy nghĩ có phải hay không có thể đột phá cấm khu?" "Sự thuần khiết trong “Tình yêu cây Sơn Trà” này của Lâm Hữu Thành không phải là sự thuần khiết vô tính, mà chính xác là sự thật cho thấy trạng thái thiếu hiểu biết và đói khát tình dục bị đè nén cao. Sự thuần khiết này giống như sự ham muốn của Adam và Eva: trần truồng tương đối, hỗn loạn bắt đầu và không nhiễm bụi. Tình dục vừa bí ẩn vừa là tội nguyên thủy. Sự ngây thơ, run rẩy và khao khát này do những điều cấm kỵ thực sự là sự thuần khiết." “Tôi muốn viết một tiểu thuyết dài, về đột phá cấm khu, miêu tả Nhu Dục cùng Tình Ái.” Nghe nói như thế, biên tập viên Chu Thành cũng không ngoài ý muốn, bởi vì vị đồng nghiệp này của anh ngoại trừ là biên tập viên, đồng thời còn là một vị tác giả nổi tiếng, bộ "Linh và nhục" trước đó phát biểu không chỉ đạt được giải thưởng tiểu thuyết ngắn xuất sắc toàn quốc, đồng thời năm ngoái còn được quay thành phim điện ảnh "Mục Mã Nhân". Chu Thành có chút tò mò hỏi: "Cậu đã nghĩ kỹ viết tiểu thuyết này sao?" Trương Hiển Lượng suy nghĩ một lát, nói: "Đã có ý nghĩ này, tiểu thuyết tên có thể gọi là 《 Một nửa đàn ông là phụ nữ 》." "Một nửa đàn ông là phụ nữ, cái tên này không tầm thường!"   …… Huyện Hải Diêm. Dư Hoa lại xem "Tình yêu cây Sơn Trà" một lần nữa, vẫn rất cảm động, văn tự đơn giản, lại đả động lòng người, làm cho anh khó chịu nhất chính là bi kịch cuối cung của tiểu thuyết. Nghĩ đến phản ứng cục lớn liên quan đến bộ <<Tình yêu cây Sơn Trà>>, các tờ báo đều đang thảo luận một tiểu thuyết tình yêu này, Dư Hoa tự nhiên cũng biết, nhưng anh cũng nhịn không được suy nghĩ, có phải bi kịch càng khiến cho độc giả thảo luận hay không. Bi kịch cuối cùng của câu chuyện tình yêu này cũng là nơi khiến người ta xúc động rơi lệ nhất. Nếu như nói, lão Tam không chết, tựa hồ câu chuyện này sẽ không có lực xung kích lớn như vậy. Phải nói, lão Tam dùng cái chết của mình để thăng hoa câu chuyện tình yêu này. Lão Tam giống như vị tử đạo trong tình yêu này. Dư Hoa nhịn không được nghĩ đến, trong câu chuyện văn học, cái chết của nhân vật, hoặc có thể nói là bi kịch của nhân vật, có thể sẽ càng có lực xung kích, làm cho người ta ấn tượng sâu sắc. Dư Hoa buông <<Tiểu thuyết nguyệt báo>> trong tay, nhìn về phía phương hướng nhà văn hóa, như là hiểu được cái gì.