Chương 42: Cướp bản thảo

Ai có thể nghĩ đến làm một người nhã nhặn làm văn học, Trương Vĩ một người không khống chế được, trực tiếp nói thô tục, hơn nữa còn là ở trước mặt hài tử Lâm Hữu Thành. Không có biện pháp, ai bảo bộ tiểu thuyết này của Lâm Hữu Thành thật sứ quá TM ngưu phê! Nhìn thấy Lâm Hữu Thành, còn có Lâm Triệu Mãn bốn tuổi cùng Lâm Triệu Hoan hai tuổi đều nhìn về phía mình, Trương Vĩ trong nháy mắt liền phản ứng lại, vừa rồi anh nói thô tục. ”Khụ khụ, vừa nãy chú nói là…” Trương Vĩ giật giật khóe miệng, lúng túng nói: "Ồ, cỏ, ngựa và bò... cái này đều phải ăn cỏ." Được rồi, Trương Vĩ cũng không biết mình bịa ra như thế nào. Cũng may, Lâm Triệu Mãn và Lâm Triệu Hoan chỉ liếc mắt nhìn Trương Vĩ một cái, lại tiếp tục chơi chuồn chuồn trúc trên tay. "Hữu Thành, thật ngại quá, không nên nói lời này trước mặt con của anh, nhưng tiểu thuyết này của anh viết rất tốt -- quá tốt!" Trương Vĩ đi tới bên cạnh Lâm Hữu Thành, tâm tình vẫn rất là kích động, hiện tại anh cũng không có gọi đồng chí Lâm Hữu Thành, mà là trực tiếp gọi Hữu Thành. Anh thật không ngờ Lâm Hữu Thành lại có thể viết ra một câu chuyện như vậy, thật sự quá tuyệt. Lâm Hữu Thành nhìn bộ dáng kích động của Trương Vĩ, hắn rất có thể hiểu được vì sao Trương Vĩ kích động như thế, bởi vì quyển tiểu thuyết<<Nghi phạm X hiến thân>>này chính là kinh người như vậy. Quỷ kế không tưởng tượng được kia, là thật sự quá mức dọa người. "Hữu Thành, bộ tiểu thuyết này của cậu nhất định phải phát biểu trên 《 Văn học nhân dân》!" Không đợi Lâm Hữu Thành mở miệng nói gì, Trương Vĩ đã bắt lấy tay Lâm Hữu Thành, vội vàng nói ra vấn đề mấu chốt nhất. Lâm Hữu Thành có thể nhìn ra Trương Vĩ thật sự bị câu chuyện này làm chấn động, phát ra từ nội tâm muốn tiểu thuyết này được công bố trong "Văn học nhân dân", nhưng trước đó hắn đã đồng ý với Đổng Chiếu. "Trước đây tôi đã hứa với biên tập viên Đổng Chiếu rằng cuốn tiểu thuyết này sẽ được gửi đến tờ"Tiểu thuyết nguyệt báo". Trương Vĩ vừa nghe Lâm Hữu Thành nói lời này, trong nháy mắt liền nóng nảy, anh làm sao có thể nhìn một bộ tiểu thuyết đặc sắc tuyệt luân như vậy không xuất hiện trên tạp chí<<Văn học nhân dân>>. "Hữu Thành, anh nghe tôi nói, bài<<Nghi phạm X hiến thân>>này của anh nhất định phải lên<<Văn học nhân dân>>,<<Văn học nhân dân>>mới là tạp chí văn học thích hợp nhất với tiểu thuyết này của anh." "Bộ tiểu thuyết 《 Nghi phạm X hiến thân 》này quá đặc sắc, theo tôi đây là mở ra một thế giới văn học mới, nhất định phải sẽ tốt hơn văn học tạp chí a!" Trong mắt Trương Vĩ, nếu như bài "Nghi phạm X hiến thân" của Lâm Hữu Thành được công bố, tuyệt đối sẽ làm chấn động toàn bộ văn đàn. Đây không chỉ là tiểu thuyết đặc sắc, quan trọng hơn là Lâm Hữu Thành viết được bộ tiểu thuyết này có tính sáng tạo, tuyệt đối là tác phẩm tiên phong. Nghe Trương Vĩ nói, Lâm Hữu Thành tự nhiên cũng biết<<Văn học nhân dân>>so với<<Tiểu thuyết nguyệt báo>>còn có phân lượng hơn, nhưng ai bảo lúc trước hắn đã đáp ứng Đổng Chiếu. ”Biên tập Trương,trước đó tôi đã đồng ý với biên tập Đổng, thật sự là ngại quá.” "Không cần ngượng ngùng, Hữu Thành, bộ tiểu thuyết này của anh thật sựu nên phát biểu trên 《 văn học nhân dân , đây mới là tốt nhất!" Trương Vĩ thấythật sự là không có cách nào công phá Lâm Hữu thành, anh lại không thể trực tiếp cướp bản thảo, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Hữu Thành, anh yên tâm tôi tự mình nói với Đổng Chiếu.” Lâm Hữu Thành có chút hoài nghi nhìn Trương Vĩ, không biết lời này của Trương Vĩ là có ý gì. "Trong nhà anh có điện thoại không?" ”Không.” Trong nhà hắn làm sao có thể có điện thoại, loại đồ vật hiếm có như vật. Trương Vĩ nhìn Lâm Hữu Thành, nói: "Anh có biết số điện thoại của ban biên tập<<Tiểu thuyết nguyệt báo>>không?" Lâm Hữu Thành gật gật đầu, cái này hắn biết, bởi vì đây là số điện thoại Đổng Chiếu cố ý để lại cho hắn, chính là muốn thuận tiện liên lạc.   …… Tân Thành, tòa soạn "Tiểu thuyết nguyệt báo". ”Lão Chiếu, có điện thoại - tìm cậu.” Đổng Chiếu đang cùng đồng nghiệp trò chuyện văn học, không nghĩ tới có người cư nhiên gọi điện thoại cho mình, tự nhiên đi qua nghe điện thoại. "Trương Vĩ, sao anh lại muốn tìm tôi, gọi điện thoại cho tôi?" ”Anh muốn cuốn tiểu thuyết mới của Lâm Hữu Thành, được xuất bản trong <<Văn học nhân dân>>?” Đổng Chiếu rất là ngoài ý muốn, một là tiểu thuyết mới của Lâm Hữu Thành cư nhiên hoàn thành bản thảo, càng làm cho anh ngoài ý muốn chính là biên tập viên Trương Vĩ của<<Văn học nhân dân>> lại muốn cho tiểu thuyết của Lâm Hữu Thành phát biểu ở trên <<Văn học nhân dân>>, đây chẳng phải là nói Trương Vĩ đã xem qua tiểu thuyết mới của Lâm Hữu Thành rồi sao. Đổng Chiếu vừa mới chuẩn bị nói cái gì, liền thấy chủ biên Mã Kinh Hải đã đi tới trước mặt mình, nháy mắt với anh. Có thể nói, toàn bộ biên tập viên trong văn phòng đều nghe thấy Đổng Chiếu nói, cũng đều biết bộ tiểu thuyết mới viết kia của Lâm Hữu Thành bị<<Văn học nhân dân>>coi trọng. Điều này tự nhiên cũng khiến cho toàn bộ ban biên tập chú ý. Lâm Hữu Thành này mới viết tiểu thuyết có thể bị 《 Văn học nhân dân 》 coi trọng, hơn nữa còn là đặc biệt gọi điện thoại tới nói, vậy chứng minh bộ tiểu thuyết này chỉ sợ không đơn giản a. Đổng Chiếu đương nhiên nhìn thấy ánh mắt của chủ biên Mã Kinh Hải, nói với Trương Vĩ ở đầu kia điện thoại: "Cái này không được, lúc trước Lâm Hữu Thành đã đáp ứng tôi, muốn đưa bản thảo cho chúng tôi<<Tiểu thuyết nguyệt báo>>, anh là tiền bối a, sao có thể cướp bản thảo của chúng tôi.” "Tôi biết mặc dù là cậu xem bản thảo trước, nhưng nếu bên Lâm Hữu Thành không trực tiếp đưa bản thảo cho cậu, đó chính là để lại cho<<Tiểu thuyết nguyệt báo>>của chúng tôi." "Tiểu thuyết Nguyệt Báo của chúng tôi cũng vẫn luôn chờ đợi tiểu thuyết này của Lâm Hữu Thành." "Thật không phải, Trương ca, anh cũng biết《 tiểu thuyết nguyệt báo 》 chúng tôi liền trông coi mấy cái tác giả viết bản thảo sống qua, nơi nào giống 《 Văn học nhân dân 》 các anh gia đại nghiệp đại, căn bản cũng không thiếu bản thảo tốt." ”Tôi còn chưa xem bản thảo mới của Lâm Hữu Thành, nhưng sau khi cậu ậy gửi tới, tôi không phải lập tức có thể xem sao. Anh Trương, anh đừng cướp với chúng tôi, đều là giới văn học không cần thiết.” Chủ biên Mã Kinh Hải nghe thấy Đổng Chiếu nói mấy câu này, không khỏi giơ ngón tay cái lên. Nhìn Đổng Chiếu cùng Trương Vĩ hàn huyên thật lâu, cuối cùng thật vất vả cúp điện thoại, Mã Kinh Hải nhịn không được truy vấn: "Lúc trước cậu nói tiểu thuyết Lâm Hữu Thành mới viết là về tình yêu?" ”Phải.” Đổng Chiếu gật gật đầu. Đây là loại tiểu thuyết tình yêu gì vậy, lại để cho<<Văn học nhân dân>>đến cướp bản thảo. Đúng vậy, đến tột cùng là tiểu thuyết tình yêu gì a! Mặc dù còn chưa đọc tiểu thuyết này của Lâm Hữu Thành, nhưng tất cả biên tập viên của ban biên tập "Tiểu thuyết nguyệt báo" giờ phút này đều tò mò không thôi. Ngay cả văn học nhân dân cũng bị kinh động! Yêu cầu phiếu!