Chương 43: Khúc dạo đầu chấn động văn đàn

“Hữu Thành, cậu suy nghĩ lại đi, "Văn học nhân dân" thật sự thích hợp hơn "Tiểu thuyết nguyệt báo". Cho dù bên Lâm Hữu Thành đã cự tuyệt, bên Đổng Chiếu cũng đã từ chối, bên Trương Vĩ vẫn không buông tha, vẫn chạy đến nhà Lâm Hữu Thành, hy vọng Lâm Hữu Thành có thể hồi tâm chuyển ý. Không, hẳn không phải hồi tâm chuyển ý, mà là hồng hạnh xuất tường. "Bộ tiểu thuyết này của cậu thật sự rất thích hợp xuất hiện trên <<Văn học nhân dân>>." Nhìn thấy Trương Vĩ thành ý như thế, chẳng biết vì sao Lâm Hữu Thành cũng cảm thấy mình có chút ngượng ngùng, hắn ngược lại có cảm giác giống như cặn bã nam dùng bộ tiểu thuyết kia lay động lòng đối phương, rồi lại tàn nhẫn cự tuyệt đối phương. Lâm Hữu Thành nhìn Trương Vĩ, không khỏi nói: "Anh cũng biết, bản thảo này của tôi cũng đã gửi đi rồi. Hơn nữa, "Văn học nhân dân" chắc chắn sẽ không thiếu bản thảo tốt.” "Thiếu, làm sao không thiếu bản thảo tốt chân chính, nhất là thiếu bản thảo tốt như<<Nghi phạm X hiến thân>>của anh! Hữu Thành, bộ tiểu thuyết này của anh thật sự chính là tính khai sáng, trước nay chưa từng có a, một khi phát biểu bộ tiểu thuyết này, tiếng vang gây ra sẽ so với bộ xử nữ trước mặt anh<<Tình yêu cây sơn tra>>càng thêm oanh động." "Nhất định sẽ chấn động toàn bộ văn đàn!" Gây chấn động toàn bộ văn đàn? Lâm Hữu Thành nghe thấy Trương Vĩ nói, cười cười, nói: "Nào có khoa trương như vậy.” ”Không phải khoa trương, mà là bộ tiểu thuyết này của anh lợi hại như vậy, nhất định sẽ chấn động văn đàn.” "Văn tự tươi thêm tạo hình, tự thuật ngắn gọn hung ác, tình tiết trầm bổng quỷ dị, cố sự cấu trúc mới mẻ, trình độ không tưởng tượng nổi!" "Bây giờ tôi nghĩ đến bô tiểu thuyết này của anh, tâm tình như cũ kích động, bộ tiểu thuyết này hoàn toàn khác với văn học viết thương bây giờ cùng nghĩ lại văn học, cũng không giống với văn học tiên phong vừa xuất hiện, theo tôi thấy bộ tiểu thuyết này của cậu mới chân chính là tiên phong chi tác, cậu sẽ vì văn học Trung Quốc mang đến tân thế giới." Trương Vĩ càng nói lại càng kích động, trong lòng cũng lại càng đáng tiếc tiểu thuyết "Nghi phạm X hiến thân" này không thể phát biểu trên "Văn học nhân dân". Lâm Hữu Thành nghe thấy lời này của Trương Vĩ, thật sự cảm thấy Trương Vĩ càng nói càng khoa trương, không khỏi nói: "Không có khoa trương như vậy, ngay từ đầu tôi còn lo lắng không có cách nào qua bản thảo.” "Nếu anh lo lắng<<Tiểu thuyết nguyệt báo>>không cho anh qua bản thảo, thì chọn<<Văn học nhân dân>>của chúng tôi, tôi bảo đảm kỳ mới nhất có thể lên<<Nghi phạm X hiến thân>>của anh." Lâm Hữu Thành vừa thấy Trương Vĩ còn nói lời này, chỉ có thể cười cười. Trương Vĩ vừa thấy Lâm Hữu Thành không trả lời, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, bất quá anh cũng biết<<Tiểu thuyết nguyệt báo>>là tạp chí số một khai quật vị tác giả Lâm Hữu Thành này, đối với Lâm Hữu Thành mà nói khẳng định không giống nhau, chớ nói chi là Lâm Hữu Thành còn đáp ứng Đổng Chiếu. Bởi vì nguyên nhân này, Trương Vĩ mới không mạnh mẽ cướp, dù sao bên Đổng Chiếu cũng đều cho mình đội mũ cao, gọi mình là tiền bối. Chỉ là… Trương Vĩ nhìn qua Lâm Hữu Thành, nói: "Hữu Thành, bộ tiểu thuyết 《 nghi phạm X hiến thân 》 này của cậu, 《 Văn học nhân dân 》 chúng tôi chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua, nhưng nếu sau này cậu viết tiểu thuyết mới nhất định phải cho 《 Văn học nhân dân 》chúng tôi trước?"   “……” Lâm Hữu Thành nghe thấy lời này của Trương Vĩ, một tia ngượng ngùng trong lòng trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi. Nghe này, đây là tiếng người sao? Bộ tác phẩm thứ hai này của hắn, đứa thứ hai vừa sinh ra, cư nhiên hỏi hắn đứa thứ ba. Phát rồ, đúng là phát rồ! Lâm Hữu Thành rất muốn trực tiếp hỏi một câu, anh làm người kiểu gì! Anh có còn là người hay không? Vừa viết xong bộ tiểu thuyết thứ hai, liền nhớ thương sinh đứa thứ ba, quả thực không phải người. Được rồi, Lâm Hữu Thành cũng biết biên tập phần lớn đều là như vậy, không phải người, bằng không cũng sẽ không vung roi, yêu cầu tác giả hai mươi ba giờ năm mươi chín phút, vẫn không ngừng viết bản thảo.   Lâm Hữu Thành nói: "Hiện tại tôi cũng không dám mạo hiểm đáp ứng nữa.” Trương Vĩ vừa thấy Lâm Hữu Thành nói lời này, cũng biết Lâm Hữu Thành thật sự không có ý định trực tiếp đáp ứng mình, nhưng mà rất hiển nhiên lời này của Lâm Hữu Thành hẳn là cũng sẽ không đáp ứng bên Đổng Chiếu, như vậy <<Văn học nhân dân>> vẫn có hi vọng.   …… Bên ngõ Xuân Phong, Trương Vĩ còn đang khuyên Lâm Hữu Thành đổi sang đầu tư vào "Văn học nhân dân", mà từ sau khi nhận được điện thoại của Trương Vĩ, Đổng Chiếu lại mất bình tĩnh. Phải nói là, toàn bộ ban biên tập đều đang kiễng chân chờ đợi, chờ Lâm Hữu Thành gửi bản thảo mới viết tới. Đổng Chiếu có chút lo lắng hỏi: "Chủ biên, anh nói xem, có thể bên Trương Vĩ thật sự đã cướp bản thảo đi rồi không?" Chủ biên Mã Kinh Hải nghe nói như thế, khoát tay áo, nói: "Tôi có quen biết Trương Vĩ của<<Văn học nhân dân>>, anh ta hẳn là sẽ không làm chuyện như vậy.” ”Hy vọng vậy, Lâm Hữu Thành nói là đã gửi bản thảo tới, nhưng cũng không biết vì sao còn chưa tới.” ”Đúng vậy, sao còn chưa tới! Bây giờ tôi rất muốn xem tiểu thuyết tình yêu của Lâm Hữu Thành, rốt cuộc là như thế nào.” Ngay khi chủ biên Mã Kinh Hải vừa nói ra lời này, đồng chí phòng thu phát thư lại cầm một phong thư thật dày đi vào, nói: "Chủ biên Mã, đây là thư đồng chí Lâm Hữu Thành từ Đức Thành gửi tới, anh nói trước tiên đưa tới.” "Vất vả rồi, cám ơn!" Chủ biên Mã Kinh Hải không ngờ bài viết của Lâm Hữu Thành cuối cùng cũng tới, trong lòng cũng rất chờ mong, vội vàng tiến lên nhận thư, chuẩn bị mở ra xem. Trong lúc nhất thời, toàn bộ ban biên tập biên tập cũng đều tò mò tụ tập lại đây, ai nấy đều tò mò không thôi đối với câu chuyện tình yêu Lâm Hữu Thành suýt nữa bị cướp đi này. Đổng Chiếu vừa thấy chủ biên Mã Kinh Hải còn vội vàng hơn mình, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nhưng lúc này anh cũng không gặm tiếng, ánh mắt cũng đều chăm chú đặt ở trên bản thảo kia. Nghi phạm X hiến thân! Biên tập viên của ban biên tập đều duỗi dài đầu, nhìn bản thảo trong tay chủ biên Mã Kinh Hải. Lâm Hồng Hà đọc tên tiểu thuyết của Lâm Hữu Thành, nói: "Nghi phạm X hiến thân", xem ra bộ tình yêu này là nói về nghi phạm X hiến thân a!" ”Cái tên tiểu thuyết này, quan trọng nhất phải là hai chữ "hiến thân".” "Có vẻ như có liên quan đến tội ác." "Tôi cũng nghĩ vậy." Lâm Hồng Hà chen đến bên cạnh chủ biên Mã Kinh Hải, rất muốn trực tiếp đoạt bản thảo kia từ trong tay Mã Kinh Hải cho mình xem kỹ, nhưng cô không dám, chỉ có thể đứng ở bên cạnh Mã Kinh Hải và Đổng Chiếu, nhìn nội dung bên trong, liền nhìn thấy đoạn văn phía trước. Không nhịn được lên tiếng nói: "Đến tột cùng yêu một người, có thể yêu đến mức nào? Đến tột cùng gặp gỡ như thế nào, có thể liều mạng không hối hận? Cuối cùng của logic, không phải là quốc gia lý tưởng của lý trí và trật tự, mà là tình yêu dùng sinh mệnh dâng hiến. Chính là một đoạn văn Lâm Hồng Hà nói ra, trong nháy mắt khiến cho toàn bộ biên tập viên đều chấn động. Điểm kết thúc của logic không phải là một quốc gia lý tưởng của lý trí và trật tự, mà là một tình yêu được hiến dâng bằng cả cuộc đời! Cả người Lâm Hồng Hà cũng đều ngơ ngẩn, ánh mắt không chớp một cái, nhìn chằm chằm vào đoạn dẫn này, trong lòng cũng đều bị chấn động. Mọi thứ vẫn chưa bắt đầu. Không ai biết rằng, một cơn bão văn học thực sự sắp tới.