Chương 127: Thế cục Cửu châu

Sau khi nhận được lời hứa của Lâm Quý, Lục Chiêu Nhi xoay người rời đi. Chỉ là lúc ra cửa, nàng lại dừng bước, vẫy vẫy tay với Lâm Quý, sau đó lập tức không thấy bóng dáng. Giống như đang chạy trốn. Nhìn bóng lưng nàng biến mất trong tầm mắt, Lâm Quý vô thức lại ngồi xuống. Cho tới bây giờ hắn vẫn luôn không phải là người ngu xuẩn, đương nhiên có thể cảm nhận được tình cảm như có như không của Lục Chiêu Nhi. Có lẽ không phải là tình cảm, chỉ là đồng liêu hảo hữu thương tiếc lẫn nhau. Nhưng sự không nỡ đó không phải là giả. Theo lý mà nói, Lục Chiêu Nhi cũng không phải là người nông cạn, nàng xuất thân đại gia hào môn, mẫu thân lại là công chúa hoàng thất, từ nhỏ đến lớn có loại chuyện gì chưa từng thấy qua? Nàng càng không phải tiểu thư khuê các, làm Du Tinh mấy năm, đi quá nhiều nơi, xử lý quá nhiều vụ án, gặp qua quá nhiều người. Nàng không nên dễ dàng xúc động như vậy. “A, là ta không hợp với thế giới này.” Trên mặt Lâm Quý hiện lên một chút tự giễu. Có lẽ vì đã gặp qua quá nhiều dơ bẩn xấu xa, nên mới hết lần này tới lần khác để cho nàng đụng phải Lâm Quý, bình thường phần lớn thời gian tận lực tận trách, lương tâm chưa yên, đều sẽ bị xúc động rất nhiều. Lâm Quý tạm thời đè một chút rung động trong lòng xuống. Bởi vì thân phận khác nhau một trời một vực, hoặc là nguyên nhân chưa rõ sinh tử của bản thân, tóm lại lúc này hắn không có thời gian cũng không có tâm tình suy nghĩ những chuyện này. Cầm lấy bọc hành lý, đi ra tiểu viện. Đứng ở cửa tiểu viện, nhìn cây đào đã kết quả trong sân, hắn trầm mặc một lát. Hồi tưởng xem còn có chuyện gì chưa xong ở kinh thành không. Một lúc sau, hắn bật cười. “Ta chỉ là người qua đường trong kinh này mà thôi, nào còn có chuyện gì chưa xong chứ.” “Vẫn là mạng nhỏ của mình quan trọng hơn, kinh thành này, ta sẽ không bao giờ nghĩ tới nữa.” Nghĩ tới đây, Lâm Quý đóng cửa lớn tiểu viện lại, trên mặt mang theo vài phần ý cười không biết có phải giả vờ hay không, đi về phía nam. ... Giám Thiên Ti, tổng nha. Tạm lãnh đạo Giám Thiên Ti vài ngày, râu tóc của Phương Vân Sơn cũng đã xám trắng hơn phân nửa. Không ngồi vào vị trí này thì không cảm thấy như thế nào, khi thật sự ngồi lên, hắn mới biết được cái gì là thái sơn áp đỉnh. Trong thư phòng, Trịnh Lập Tân đang cầm một quyển văn thư, tỉ mỉ báo cáo. “Phương đại nhân, sau chuyện Trấn Yêu tháp, văn thư của các quan trấn phủ khắp Cửu Châu thiên hạ đã đưa lên.” Trịnh Lập Tân đứng rất thẳng, ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở văn thư trong tay, trên mặt mang theo vài phần tái nhợt thiếu huyết sắc. Nhìn vị đồng liêu này, Phương Vân Sơn thở dài một tiếng. Mặc dù Trịnh Lập Tân chỉ là văn thư, nhưng lại là cấp phó của Cao Quần Thư, ở trong Giám Thiên Ti này, lời nói của y và Cao Quần Thư hầu như không có gì khác nhau. Trước kia, cho dù là Du Thiên quan như Phương Vân Sơn thấy Trịnh Lập Tân cũng phải lễ đãi có thừa. Bây giờ đột nhiên nhìn nhân vật như vậy cung kính đứng ở trước mặt mình, Phương Vân Sơn chỉ cảm thấy mình như ngồi trên kim châm. Có một số vị trí, thật sự không dễ ngồi như vẻ bề ngoài. “Trịnh đại nhân ngồi xuống nói chuyện.” “Lễ không thể bỏ.” Trịnh Lập Tân có vẻ rất bướng bỉnh. Trong lòng Phương Vân Sơn biết, có lẽ là hành động của Cao Quần Thư đã đả kích quá lớn tới y. Trước kia, mặc dù Trịnh Lập Tân cương trực công chính, nhưng tóm lại vẫn có vài phần hơn người. Nào có vẻ ngoan cố như bây giờ. Thấy khuyên nhủ vô dụng, Phương Vân Sơn chỉ có thể xua tay. “Ngươi... Thôi, nói đi!” Trịnh Lập Tân gật đầu. “Từ sau chuyện Trấn Yêu Tháp, thiên hạ cửu châu hỗn loạn bốn phía. Cao đại nhân, tin tức Cao Quần Thư phản bội Giám Thiên Ti đã bị truyền ra ngoài.” Nghe vậy, Phương Vân Sơn xoa xoa mi tâm. “Đây là chuyện sớm muộn.” “Chỉ có Kinh Châu và Lương Châu coi như an ổn.” “Chỉ có hai châu này an ổn? Vậy phần còn lại thì sao?” Giọng Phương Vân Sơn đột nhiên cao lên. Tin tức này không khỏi cũng quá xấu. Trịnh Lập Tân mặt vẫn không chút thay đổi như trước. “Tương Châu có Thái Nhất môn ở đây, Giám Thiên Ti vốn yếu thế, hiện giờ tin tức bên kia truyền đến, nói thế lực tông môn có chút trắng trợn.” “Chỉ cần không phải yêu tà làm loạn thì cứ mặc kệ.” Phương Vân Sơn khẽ lắc đầu. Lúc này cũng không phải là cửa ải lực khống chế của triều đình, thế cục ổn định mới là hết thảy. Chuyện gì cũng có thể từ từ suy tính, nhưng nếu thiên hạ loạn lên, vậy mới thật sự phiền toái. Trịnh Lập Tân tiếp tục nói: “Duy Châu ở phía tây, có Kim Sơn Tự tọa trấn, tình huống tương tự ở Tương Châu.” “Thanh Châu, Duyên Châu là vùng cực tây, quần ma loạn vũ, Giám Thiên Ti chỉ là thùng rỗng kêu to.” “Cực nam Dương Châu ngoài tầm với của triều đình. Trên văn thư nói là mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, nhưng nơi đó thế gia chiếm cứ, văn thư không thể tin được.” “Duyên hải Từ Châu, yêu tộc trong biển tràn lan, tai họa từ yêu tà nhiều nhất, nhưng cũng bởi vậy, có không ít Du Tinh quan, Trảm Lệnh quan được phái đi, cho nên ngược lại còn ổn định được thế cục, nhưng tình huống cũng không lý tưởng.” “Vân Châu có triều đình đóng quân, cũng bởi vì khí hậu ác liệt, duy chỉ có Man tộc phương bắc cần chú ý, trừ chuyện đó ra cũng không có biến động gì.” Nghe xong những lời này, Phương Vân Sơn nhíu mày càng sâu. “Nói như vậy, triều đình chỉ có thể nắm trong tay Kinh Châu và Lương Châu? Những nơi còn lại đều có phiền phức riêng?” “Đúng là như thế.” “Đây là Đại Tần sao?” Phương Vân Sơn không nhịn được hỏi. Trịnh Lập Tân im lặng không nói. Lời này không có cách nào tiếp, cũng phạm kỵ húy. Phương Vân Sơn cũng không trông cậy vào Trịnh Lập Tân sẽ trả lời. “Trịnh đại nhân, ngươi về trước đi.” Trịnh Lập Tân hành lễ, im lặng rời đi. Khi Trịnh Lập Tân rời đi không lâu, trong căn phòng phía sau thư phòng, một đạo sĩ lôi thôi lặng lẽ đi ra. Là Thiên Cơ đạo nhân. Phương Vân Sơn nhìn Thiên Cơ lão đạo, sắc mặt sau nhiều lần biến hóa, cuối cùng chỉ thở phào nhẹ nhõm. “Lúc trước mấy lần thấy ngươi từ phía sau đi ra, còn cảm thấy ngươi và Cao Quần Thư âm mưu cái gì.” “Còn bây giờ thì sao?” Thiên Cơ cười hỏi. Phương Vân Sơn bất đắc dĩ đỡ trán. “Hôm nay mới biết được, ngươi đến Giám Thiên Ti chỉ là đến xem náo nhiệt! Cũng là bây giờ mới biết được, phòng nhỏ phía sau thư phòng này, vậy mà là Cao Quần Thư chuyên môn xây dựng cho ngươi.” “Ha ha ha, chỉ có rắc rối ở bên trong Giám Thiên Ti là thú vị nhất.” Thiên Cơ khá đắc ý cười. “Đạo trưởng đạo pháp cao thâm, cũng sẽ vui sướng khi người gặp họa?” “Bần đạo chỉ là một tục nhân mà thôi, thích ăn ngon, thích khoác lác, thích xem náo nhiệt.” Nghe vậy, cho dù là tâm tính của Phương Vân Sơn cũng suýt nữa phải tức giận. Hắn nhìn Thiên Cơ đạo nhân một cái thật sâu, hơn nữa trên mặt hắn hàm chứa một chút ý cười, hồi lâu mới hỏi: “Náo nhiệt cũng không dễ nhìn không như vậy, đối với thế cục Cửu Châu Trung Nguyên bây giờ, đạo trưởng cảm thấy nên giải quyết như thế nào?” “Không có giải pháp.” “Không có giải pháp?!” Giọng Phương Vân Sơn đột nhiên cao lên. Nếu là người bên ngoài nói vậy thì cũng thôi, nhưng Thiên Cơ đã nói như vậy, hắn không dám bỏ qua. Thiên Cơ nhẹ nhàng gật đầu. “Chuyện của Trấn Yêu Tháp đã kết thúc rồi sao? Lúc trước ngươi đi gặp Bái Đế trong cung, hắn dặn dò thế nào?” Phương Vân Sơn ngẩn người. “Giống như quá khứ, bắt yêu tà, ném vào Trấn Yêu Tháp trấn áp, bình định loạn thế...” Nói đến đây, Phương Vân Sơn có chút hồi tưởng lại. Ý cười trên mặt Thiên Cơ càng đậm hơn một chút. “Quá khứ cũng thôi, nhưng loạn thế như bây giờ, yêu tà bắt được vẫn không trảm, quy củ này không kỳ quái sao?” Sắc mặt Phương Vân Sơn nghiêm túc không ít. “Đạo trưởng, Trấn Yêu tháp kia...” “Lấy bảo vật Tà Phật trấn áp quốc vận, nói dễ nghe.” “Quốc vận Đại Tần được xây dựng dựa trên long mạch Cửu Châu. Long mạch Cửu Châu, há chỉ là bảo vật Tà Phật có thể trấn áp?” “Trong này còn có đạo lý khác?” Phương Vân Sơn vội vàng hỏi. “Đạo lý lớn lắm!” “Còn mời đại sư nói kỹ.” “Thiên cơ không thể tiết lộ.” Vừa nghe lời này, bút trong tay Phương Vân Sơn đột nhiên gãy thành hai nửa. Hắn đột nhiên có một loại xúc động mãnh liệt, muốn chém chết Thiên Cơ đạo nhân tại chỗ.