Chương 126: Hẹn ước

Đại sư Hành Si đi rồi, nói là muốn đi ngao du bốn phương. Ông nói cả nửa đời tu Phật của mình, đều là tâm nguyện của sư phụ, bởi vậy tâm tình không được viên mãn lắm. Ông lại nói lời cảm tạ, cũng không phải là do sư phụ hoàn thành tâm nguyện mới nói lời cảm tạ, mà là bởi vì Lâm Quý, chính hắn đã giúp ông lấy lại được tự do, từ nay về sau không còn vướng bận gì nữa. Lâm Quý không hiểu câu nói này lắm. Mặc dù thường nghe mọi người nói về Đạo giáo và Phật tính, nhưng hắn một đường tu luyện cũng chưa từng gặp qua bình cảnh, rất khó lý giải được tâm tư của các vị đại tu chân chính này. Cũng có thể là do cảnh giới của hắn quá thấp nên không biết. Nói tóm lại, theo ý của Đại sư Hành Si, đại khái là cả đời này khó có thể gặp lại nhau. Ông muốn đi đến Phương Tây, muốn đi xem vị Phật đại danh đỉnh đỉnh của đất nước bên cạnh kia có bộ dáng như thế nào. Xem trong Phật quốc ở Tây Vực có phải ai cũng tu Thiền hay không, khắp nơi đều là những vị cao tăng miệng nhả hoa sen, đều có những vị Phật sống có nhiều công đức. Tuy rằng theo quan điểm của Lâm Quý, kiểu nói này cũng chẳng khác gì với dạng bán hàng đa cấp ở kiếp trước. Nếu Phật quốc ở Tây Vực thực sự yên ổn như vậy, cũng đã không đến mức có rất nhiều yêu tà, phạm nhân đều chạy đến phía tây. Phật giáo thực sự bao dung mọi non sông, khoan dung độ lượng như vậy sao? Đoán chừng đồ chay mặn không kiêng kị, thu nhận tất cả mới là sự thật. Nhưng Lâm Quý cũng không có sở trường đi phổ cập những tin đồn không thể tin. Hắn không muốn phá hủy đi ý niệm của người khác. Sau khi từ biệt đại sư Hành Si, Lâm Quý cũng chuẩn bị rời kinh thành. Tương Châu vẫn còn Lương Châu ở hướng Nam, là vùng nội địa của Trung Nguyên Cửu Châu. Hắn chuẩn bị đi về hướng Nam, vừa khéo đi qua Lương Thành và huyện Thanh Dương, cùng đám bằng hữu nói lời từ biệt, sau đó lại tiếp tục đi về Tương Châu. "Có xá lợi này sẽ tạm ngăn được những phiền phức trên người, trước kia nói nhanh thì một năm, lâu thì ba năm nó sẽ không còn giá trị, ta ít nhất còn ba năm nữa... Cho dù ba năm tìm không được biện pháp giải quyết Tà Phật Ấn kia thì ta vẫn có thể đột phá đến ngũ cảnh, cũng có thể tăng trưởng thọ nguyên." Sống lâu đó là sinh cơ, tuy rằng Lâm Quý muốn giải quyết nhanh chóng Tà Phật Ấn phiền toái này, nhưng chuyện này còn lâu mới đến lúc gấp rút. Tạm thời không đề cập tới tốc độ tăng trưởng tu vi của hắn, thế gian này chỉ cần bảo vật tục mệnh thì có thể tồn tại cả đời. "Chỉ hi vọng Tà Phật Ấn này không xảy ra biến cố gì, luôn duy trì hiện trạng này là tốt rồi." Mang theo vài phần suy nghĩ, Lâm Quý thu thập qua loa hành lý của mình một chút. Chỉ là một cái bọc nhỏ, mang theo hai ba lọ gia vị cùng với hai bộ quần áo dự phòng mà thôi. Có điều ngay tại lúc hắn thu thập xong xuôi hết rồi, vừa mới từ phòng ngủ đi ra tiểu viện, đã thấy Lục Chiêu Nhi đang ngồi trong viện, đùa nghịch chén trà trên bàn. Chính là chén trà lúc trước đại sư Hành Si cho hắn. "Ngươi phải đi rồi sao, chuẩn bị đi nơi nào?" Lục Chiêu Nhi thuận miệng hỏi. "Đi Tương Châu, đại sư Hành Si vừa mới tới, nói trong người ta chính là Tà Phật Ấn, thủ đoạn này đến từ Lôi Vân Tự ở Tương Châu." Lâm Quý thản nhiên nói. Nghe vậy, Lục Chiêu Nhi khẽ gật đầu. "Có manh mối là tốt rồi." Nói xong, hai người cũng không biết nên mở miệng như thế nào. Cuối cùng vẫn là Lục Chiêu Nhi đặt chén trà xuống, nói: "Ta cũng vừa từ Tổng nha trở về, mang theo Du Tinh Lệnh đến." "Nghĩa là sao?" Lâm Quý khẽ nhíu mày, "Ngươi phải rời khỏi Giam Thiên Ty ư?" "Ông nội sai ta sau khi luyện được ngũ cảnh thì làm chuyện khác." Lục Chiêu Nhi thở phào một hơi, trên mặt mang theo vài phần u sầu. "Vốn dĩ ông nội còn thúc giục ta tranh thủ tìm người gả đi, nhưng từ lúc ta gia nhập Giam Thiên Ty, chuyện này ông cũng không nhắc lại nữa, có lẽ cũng biết ép ta cũng vô dụng." Lâm Quý ngồi đối diện với Lục Chiêu Nhi, không nói gì, chỉ lặng lặng nghe. "Nhưng sự việc lần này quá to rồi, Cao đại nhân hắn..., nói tóm lại, hiện giờ đúng là thời buổi rối loạn, ông nội lo lắng an nguy của ta, Phương đại nhân cũng đồng dạng như thế, lúc này mới để cho ta tạm thời từ chức, ý là muốn ta an tâm tu luyện." "Ngươi dù sao cũng là cháu gái của Trấn Quốc Công, cũng là quận chúa của Tần quốc." Lâm Quý đối với việc này cũng không bất ngờ. Giống như thời điểm hiện giờ, những người như hắn không hề có bối cảnh hậu thuẫn gì, vậy nên phải xuất lực hết mình. Mà những người giống như Lục Chiêu Nhi, tất nhiên sẽ được bảo hộ nghiêm ngặt, cho dù chính nàng cũng không nguyện ý như vậy. "Vốn dĩ ta còn còn muốn dựa vào chức vụ của mình, cùng ngươi đi một chuyến." Lục Chiêu Nhi khẽ thở dài. Lâm Quý khẽ lắc đầu. "Phiền toái của ta còn không biết phải đi nơi nào để giải quyết, ta bây giờ dường như giống con ruồi không đầu vậy, chỉ biết mỗi Tương Châu thôi." Lục Chiêu Nhi không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra ý từ chối trong giọng nói của Lâm Quý. Nàng nhìn Lâm Quý thật lâu. "Ta ở Giám Thiên Ty làm Du Tinh Quan ba năm rồi, Lâm Quý, ngươi là người duy nhất ta nhìn thuận mắt nha." Lâm Quý ngẩng đầu. Lục Chiêu Nhân lại cúi đầu nói: "Khi đó ta đi Lương Châu, kỳ thật đó là thấy được hồ sơ của ngươi ở tổng nha, nhìn thấy ngươi trị hạ huyện Thanh Dương thuận buồm xuôi gió, và thấy được cả sự đánh giá của huyện Thanh Dương đối với ngươi." "Hử?" Chuyện này Lâm Quý không biết. "Trong hồ sơ nói như thế nào?" "Nói ngươi tuy lười biếng, nhưng khi làm việc thì sẽ làm hết phận sự, đối với dân chúng thân thiện, là người có năng lực hiếm có." "A, rất hiếm khi ta làm việc xứng đáng với chức vụ." Lâm Quý cười. " Công và tư rõ ràng, biết đại nghĩa mà không câu nệ tiểu tiết." " Nhưng thật ra công bằng." Lâm Quý khẽ gật đầu. "Giúp mọi người làm điều tốt, cũng chưa từng chèn ép đồng hương, ức hiếp dân chúng." Lục Chiêu Nhi nhìn về phía Lâm Quý. "Ta đã đi hết Cửu Châu, gặp qua đâu chỉ trên trăm vị yêu bộ, có dạng người nào ta còn chưa gặp qua đâu. Nhưng chỉ có duy nhất ngươi là ta cảm thấy thật hiếm thấy. Cho nên ta không tin, mới muốn đích thân đến xem." "Sau khi xem qua, liền tin sao?" "Tin, ta cũng biết hồ sơ kia dù có viết tỉ mỉ kĩ lưỡng đến đâu, cũng không thể hoàn toàn viết hết được như vậy." Lục Chiêu Nhi lắc đầu tiếp tục, "Như án tử của Hoàng Thúy kia, nếu là ta đến giải quyết, tuyệt đối sẽ không kích động như ngươi, nhưng cũng giống vậy... ta sẽ công chính nghiêm minh giải quyết, mà sau chuyện đó bản thân ta cũng sẽ cảm thấy lương tâm bất an." "Khi đó ta nói đây là lần đầu tiên không theo lệ cũ, cũng không phải là nói dối. Nếu không phải có ngươi ở phía trước chống đỡ, ta quả thực sẽ không làm theo cách của ngươi, mà sẽ làm như không thấy." Lời này thực mâu thuẫn, nhưng Lâm Quý lại nghe hiểu. "Ha ha, nhưng thật sự là hả hê lòng người đúng không?" Nghe vậy, Lục Chiêu Nhi nở nụ cười hiếm thấy. "Đúng vậy, hả hê lòng người. Rõ ràng không phải tất cả mọi người không thể không chết, nhưng ta biết bọn họ sau đó hẳn phải chết, tuy rằng ở ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng lại vui sướng không có lời nào diễn tả được." Sau khi cười xong, hai người lại một lần nữa nhìn nhau không nói gì. Một lát, Lục Chiêu Nhi đặt xuống một hộp gấm. "Đây là?” "Ông nội sai ta mang nó đến cho ngươi, là để cảm tạ chuyện của mẫu thân ta." Lâm Quý mở hộp gấm ra, phát hiện bên trong có hai viên đan dược. "Quy nguyên đan, vật đại bổ, sau khi ăn vào có thể tăng tiến tu vi, cũng có thể tục mệnh mười năm." "Tục mệnh mới là quan trọng, thay ta đa tạ Trấn Quốc Công." Lâm Quý cũng không ngại ngùng, trực tiếp nhận lấy hộp gấm. Lục Chiêu Nhi đứng dậy, đột nhiên thi lễ với Lâm Quý. Lâm Quý có chút khó hiểu, vội vàng đứng dậy hoàn lễ. Đây là cấp bậc lễ nghĩa trong đồng liêu. "Lâm Du Tinh, lần sau khi gặp lại, ta sẽ là tu vi Dạ Du Cảnh, nghe nói ngươi thiên phú kinh người, hy vọng đến lúc đó đừng để bị ta bỏ rơi quá xa." Dừng một chút, ánh mắt Lục Chiêu Nhi nặng nề nhìn Lâm Quý. "Đừng có mà chết sớm đó." "Ta cảm thấy chúng ta chắc chắn còn có thể gặp lại." "Lời này của ngươi có được được tính là hứa hẹn không?" Trầm ngâm một lát, ánh mắt Lâm Quý nhìn về phía Lục Chiêu Nhi. "Tính."