Chương 136: Hòa thượng của Huyện Lý

Chương 136 Xử trảm Hắc Lang, chuyện của huyện Hoàng Lĩnh vẫn còn rất laa mới có thể chấm dứt. Lí Phi bị phế, huyện Hoàng Lĩnh không còn Bộ đầu, việc này Lâm Quý chắc chắn sẽ không phủi mông bỏ chạy lấy người. Bất luận trong khoảng thời gian này huyện Hoàng Lĩnh xảy ra chuyện gì, nếu Lâm Quý không ở đây mà Bộ đầu lại bị phế bỏ rồi, vậy thì cuối cùng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trách nhiệm đều sẽ đổ lên đầu của Lâm Quý. Về chuyện của tên Huyện lệnh, phải đợi quan viên của Tương Châu đưa ra quyết định. Có điều đây là việc của hệ thống quan văn, mặc dù là chỉ một gã Huyện lệnh tiền nhiệm, nhưng cũng phải đợi tri phủ Tương Châu gật đầu qua thì mới có thể xử lý được. Cho nên Lâm Quý không cần thiết phải chờ đợi kết cục của Huyện lệnh huyện Hoàng Lĩnh, hắn chỉ cần sau khi chờ Bộ đầu mới đến kế nhiệm, xác nhận có người giám sát Giám Thiên Ti ở huyện Hoàng Lĩnh là có thể rời đi. Vẫn là câu nói kia, Giám Thiên Ti cùng với hệ thống quan văn không quản chế nhau, đây là quy củ bao nhiêu năm của Đại Tần rồi, ai cũng không thể vượt quyền. Cho nên Lâm Quý có thể không cảm thấy gánh nặng việc phế bỏ Lí Phi, chỉ có thể đưa sự tình của Huyện Lệnh báo cáo lại. ................................ Một lần chờ đợi này mất ba ngày. Trong ba ngày này, Lâm Quý đều ở lại trong kho hồ sơ của nha môn huyện Hoàng Lĩnh, hắn tìm đọc về tin tức của Lôi Vân Tự. Sau ba ngày, Tương Thành phái tới một gã tu sĩ Đệ Tam Cảnh tên là Lí Hưởng, là Bộ đầu đến nhậm chức của huyện Hoàng Lĩnh. Sau khi Lí Hưởng nhìn thấy Lâm Quý, đầu tiên là lên án mạnh mẽ một hồi về tội ác của Lí Phi, sau đó lại lấy ra bức thư viết tay của trấn phủ quan Tương Châu Âu Dương Kha. Trong thư, Âu Dương Kha nói rõ Lí Phi chính là con sâu làm rầu nồi canh, không đáng để cho Lâm Quý phải bận tâm, vân vân. Lại nói chuyện này hắn ta sẽ đi đến kinh thành báo cáo, nói lời khách sáo các kiểu như công lao của Lâm Quý chạy không được. Nhìn lá thư, Lâm Quý từ trong chữ viết thông suốt, đọc ra được ngụ ý của Âu Dương Kha. Đại sự hóa nhỏ, không cần mượn đề tài để nói chuyện của mình. Là một trấn phủ quan của một châu, quan lớn Tam phẩm, vậy mà lại tự tay viết thư cho hắn một người chỉ là Du Tinh Quan Ngũ phẩm, ý tứ hàm xúc trong này, chính là cần phải cân nhắc kĩ lưỡng. "Nếu như không có những lời kia của Lí Phi nói lúc trước, thì ngược lại ta cũng thật sự muốn làm cho qua loa mọi chuyện. Nhưng hôm nay chỉ với việc một Bộ đầu nho nhỏ mà cũng muốn kinh động cả trấn phủ quan tự mình đi giải thích..... A, giấu đầu hở đuôi." Trong lòng Lâm Quý thầm nghĩ. Bức thư này trừ việc giải thích ra có lẽ cũng có ý tứ uy hiếp ở bên trong. Quan trường chính là như vậy, cho dù là Giám Thiên Ti được tạo bởi sức mạnh từ các tu sĩ tạo thành, cũng giống như không thoát được khuôn khổ cũ. Lâm Quý cất thư đi, ánh mắt lại nhìn về phía bầu trời. Âu Dương Kha có thể ngồi lên vị trí trấn phủ quan, tất nhiên sẽ vô cùng am hiểu sâu về quan trường, mà Lâm Quý thân là Du Tinh Quan, đương nhiên cũng không phải là hạng người vụng về. Một phong thư, chuyện gì cũng chưa nói nhưng tất cả đều đang ám chỉ. Suy nghĩ một lát, Lâm Quý cười khổ hai tiếng. Tương Châu này......Cách xa kinh thành, cho nên sự tình cũng càng trở nên kì quái. Có một số việc, dường như ngay cả trấn phủ quan cũng bị liên lụy vào. "Ta đến là để tìm cách cứu nguy, việc này cho dù ta muốn quản cũng không có thực lực, người muốn có tự nhiên sẽ tự mình hiểu lấy." Nghĩ đến đây, Lâm Quý hướng về phía Bộ đầu Lí Hưởng mới tới, chắp tay lại nói: "Ta đến Tương Châu có chút việc vặt trong người, phải điều tra kho hồ sơ của Huyện Hoàng Lĩnh, thỉnh cầu Lí Bộ đầu tạo điều kiện." "Lâm Du Tinh nói khách sáo rồi." Lí Hưởng vội vàng xua tay. Lâm Quý gật gật đầu, sau khi cáo biệt Lí Hưởng, lại cắm cúi vào nghiên cứu kho hồ sơ. Lên tiếng kêu gọi chính là qua loa tắc trách, hắn biết rõ Lí Hưởng sẽ không ngăn cản. Chẳng qua là lúc trước nha môn đã không có người quản sự, hiển nhiên là hắn phải làm thay thôi. Nhưng bây giờ đã có Lí Hưởng đến nhậm chức quan mới, hắn vẫn nên cho gã ta vài phần mặt mũi, lên tiếng kêu gọi, miễn cho trong lòng gã không thoải mái. ........................... Lâm Quý ở trong kho hồ sơ của huyện Hoàng Lĩnh ba ngày, tra tất cả các hồ sơ về trăm năm trước. Về Lôi Vân Tự, trong hồ sơ vậy mà ghi lại không ít. Vào trăm năm trước, Lôi Vân Tự cũng chính là một ngôi chùa lớn ở Tương Châu, hòa thượng ở trong chùa thường sẽ đi hành tẩu các nơi, bởi vậy cũng sẽ lưu lại một vài chuyện ở huyện Hoàng Lĩnh. Nhưng trừ lần đó ra, Lâm Quý chỉ biết được địa điểm cũ của Lôi Vân Tự ở hướng Nam nằm ngoài Tương Châu ra, cũng không có thu hoạch được gì nữa. Từ trong kho hồ sơ đi ra, Lâm Quý ít nhiều có chút nóng giận. "Thôi, vốn là đoán trước được sự tình sẽ không đơn giản như vậy, tiếp tục đi về phía Nam thôi." Lâm Quý đánh tiếng chào hỏi Lí Hưởng, sau khi khéo léo từ chối ý muốn đưa tiễn của đối phương, hắn lại hỏi muốn một phần bản đồ của Tương Châu. Cầm bản đồ trở lại trạm dịch, thu rọn xong hành lý, Lâm Quý liền trực tiếp rời khỏi huyện Hoàng Lĩnh. So với núi lớn sông lớn của Lương Châu, địa thế ở Tương Châu chính là một dải đường bằng phẳng. Cũng có núi có sông, nhưng không giống như Lương Châu, bị bị núi non vắt ngang, bị Trường Giang và Hoàng Hà phân cách. Nơi này và Lương Châu giống nhau ở chỗ đều là kho lúa của Đại Tần, nghe nói hàng năm nơi này sản xuất ra lương thực đủ để cung cấp cho dân chúng hai ba châu, thuận tiện nuôi dưỡng các đồn binh mã ở Vân Châu. Choạng vạng tối, Lâm Quý đã rời khỏi huyện Hoàng Lĩnh chừng hơn trăm dặm. Sắc trời đã dần dần ảm đạm, phía trước lại đi hơn mười dặm, đó là một thị trấn khác của huyện Bách Lí. "Huyện Bách Lí được đặt tên do cách Tương Thành trăm dặm, thật sự là rất thú vị." Lâm Quý mở bản đồ ra nhìn, không chỉ có địa thế của Tương Châu và thị trấn khắp nơi, mà trong đó còn ghi lại không ít lời chú thích. Nói là bản đồ nhưng kỳ thật cũng không khác gì với bức tranh kí hiệu lắm. Nhưng nhìn thấy vị trí của Tương Thành trên bản đồ, trong lòng Lâm Quý luôn cảm thấy có gì đó kì quái. Tương Châu so với Lương Châu lại lớn hơn không ít, lúc này mới vào đến Tương Châu được hơn hai trăm dặm chính là phủ thành, vậy khu vực rộng lớn hướng Nam kia, quản như thế nào được? Mang theo chút nghi ngờ tiếp tục đi về phía trước, chỉ trong chốc lát, phía trước thấp thoáng đã có thể nhìn thấy được hình dáng của huyện Bách Lí. Bàn chân lại nhanh hơn vài bước, Lâm Quý đã tiến vào thị trấn. Lúc này sắc trời đã tối, trong huyện đã mở đèn đuốc sáng trưng. Người bán hàng rong hai bên đường, các quầy hàng phía trước đều đốt một ngọn đèn, biết rõ ràng là trời đã tối nhưng vẫn chưa nguyện ý thu dọn quán. "Ở huyện Thanh Dương, lúc này trong huyện đã sớm im lặng rồi." Lâm Quý cảm thấy hơi quái dị, dân chúng của thế giới này cho tới bây giờ đều là mặt trời mọc thì làm mà khi mặt trời lặn là nghỉ ngơi. Buổi tối không ngủ được, trừ việc có công vụ bên ngoài, hơn phân nửa cũng không có chuyện gì tốt đẹp. Cũng chính là uống rượu nghe khúc, đánh bạc, mới có thể buổi tối không ngủ được, hoạt động suốt đêm. Rất hiếm có những quán bán hàng rong vào thời điểm này còn buôn bán. Không chỉ có như thế, ở huyện Bách Lí đi được hai bước, Lâm Quý còn nhạy bén phát hiện ra, nhưng quầy bán hàng rong này liên tiếp nhìn về phía trong huyện, tựa hồ như đang chờ đợi cái gì đó. Lâm Quý tận lực đi chậm lại, chờ một lát. Không qua bao lâu, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng âm thanh. "Đến đây!" Lâm Quý hướng tới phương hướng kêu gọi của người nọ mà đi qua, ngay sau đó liền thấy được một đám hòa thượng. "Nhóm người bán hàng rong này đang đợi những hòa thượng đó để làm gì?" Lâm Quý cảm thấy có chút khó tin. Nơi này cũng không phải phương Tây, có Phật môn, nhưng cũng không đến mực thịnh vượng đến bước này chứ? Ngay sau đó, Lâm Quý liền nhìn thấy những hòa thượng kia tách nhau ra, tùy ý đứng ở các nơi phía trước quán nhỏ, hai tay tạo thành chữ thập, miệng nói từ bi. Mà các quán bán hàng rong này được hòa thượng tìm đến cũng đều lấy ngân lượng và hàng hóa chính mình buôn bán ra chuyển lên trên, cũng học hòa thượng hai tay tạo thành chữ thập. "Được hòa thượng hoá duyên còn cảm động đến rơi nước mắt, chuyện này tính báo cáo như thế nào đây?" Lâm Quý vốn đối với quan điểm của Phật môn rất là tầm thường, không đặc biệt thích, đương nhiên cũng không đặc biệt chán ghét, dù sao mặc kệ là đạo môn hay Phật môn, có đắc đạo cao nhân, cũng có nhã nhặn bại hoại. Lúc này thấy sự việc như vậy, lại khiến cho hắn không sao hiểu hiểu được. Huyện Bách Lí này, thật đúng là có vài phần kì quái.