Chương 137: Tương Thành

Hết sự khó hiểu này đến sự khó hiểu khác, nhưng hắn cũng không đến hỏi. Buổi tối, Lâm Quý tìm một khách điếm để trú tạm. Hắn ở trong phòng tu luyện cả một đêm, cho đến hừng đông ngày hôm sau hắn mới đến huyện nha của huyện Bách Lí. Cầm lệnh bài chứng minh thân phận Du Tinh, dĩ nhiên là không gặp phải cản trở gì. Rất nhanh hắn đã nhìn thấy Huyện lệnh của huyện Bách Lí, sau đó Huyện lệnh lại tìm Bộ đầu đến. Bộ đầu kia tên là Hà Hưng, tu vi tiền kỳ của Đệ Tam Cảnh, nhìn qua thì cả người rất gầy yếu, nhưng trong mắt lại mang theo tia giảo hoạt. Sau khi biết được thân phận Du Tinh Quan của Lâm Quý, trên mặt Hà Hưng hiện rõ vẻ chán ghét, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ tươi cười. "Lâm đại nhân là có công vụ gì đến huyện Bách Lí sao?" Lâm Quý đương nhiên thấy được sự thay đổi sắc mặt của gã, nhưng hắn cũng không thèm bận tâm. Lúc trước, lần đầu tiên khi nhìn thấy Lục Chiêu Nhân, hắn cũng không khác gì với Hà Hưng là bao. Không có cách nào khác, quyền hạn của Du Tinh Quan quá rộng, nghiêm túc mà nói thì cái gì cũng có thể quản, bởi vậy người bên dưới ai cũng không biết Du Tinh Quan đến gõ cửa có phải là muốn tra xét chính mình hay không. "Ta đến Tương Châu điều tra tin tức của Lôi Vân Tự trăm năm trước." Lâm Quý nói thẳng luôn. "Lôi Vân Tự?" Hà Hưng ngẩn người, gã có chút kỳ quái nhìn về phía Lâm Quý. "Làm sao vậy?" "Đại nhân vào Huyện lúc nào vậy?” "Đêm ngày hôm qua." Lâm Quý loáng thoáng ý thức được điều gì đó. "Đêm ngày hôm qua đại nhân có nhìn thấy một vài hòa thượng không?" "Chẳng lẽ bọn họ chính là người của Lôi Vân Tự?" Thanh âm của Lâm Quý đột nhiên cất cao, "Lôi Vân Tự không phải trăm năm trước đã bị tiêu diệt rồi sao?" "Đúng là đã bị diệt trừ, nhưng sau đó hình thành lại, vẫn còn ở chỗ cũ." Hà Hưng giải thích, "Có điều Lôi Vân Tự hiện giờ thanh danh đã không còn được lan truyền rộng rãi như ở Tương Châu một trăm năm trước nữa, cho nên người biết đến cũng không nhiều, vừa đúng hạ quan chính là một trong nhưng người đó." Lâm Quý nhíu mày thật sâu, trong đầu hắn có chút hỗn loạn. Tại sao Lôi Vân Tự lại được phát triển lại? Vậy hắn còn tốn công sức làm gì, trực tiếp đi đến đó là được. Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Quý vốn có vài phần vội vàng giờ lại nhẹ nhàng đi không ít. Hắn khẽ gật đầu, lại thuận miệng hỏi: " Lối Vân Tự ở phía Nam của Tương Châu, những hòa thượng kia tại sao lại đi về hướng Bắc hóa duyên? Từ đây tới đó cũng phải cách chừng nghìn dặm." Hà Hưng nhếch miệng, nét mặt có vài phần trào phúng. "Đúng là xa nghìn dặm, có điều những hòa thượng đó không phải là đến hóa duyên, mà là đến để bố thí." "Bố thí? Đêm ngày hôm qua rõ ràng ta nhìn thấy hòa thượng cầm hàng hóa và ngân lượng của dân chúng mà, đây là bố thí cái gì?" Lâm Quý càng nghĩ càng không hiểu. Hà Hưng thấp giọng nói: "Dùng lời của con lừa ngốc kia mà nói, bọn họ không phải là hoá duyên, mà là bố thí cho dân chúng có cơ hội tích đức làm việc thiện. Cách nói này thực sự là lần đầu tiên Lâm Quý nghe được. Hòa thượng hoá duyên, vậy mà lại thành nơi để bố thí? "Đám lừa ngu ngốc không biết xấu hổ như vậy à? Hơn nữa nói những lời này ra mà cũng có người tin tưởng sao?" "Lâm đại nhân, tình huống của đêm qua ngài cũng thấy đấy, đâu chỉ là có người đâu" Hà Hưng cười nhẹ nói, "Nếu không phải Huyện lệnh ra lệnh để cho đám hòa thượng này chỉ được phép đi ra ngoài vào ban đêm, hơn nữa chỉ có thể ở lại trong thị trấn một ngày với bán kính trăm dặm thì có quỷ mới biết bọn họ còn có thể giở ra trò bịp bợm gì nữa." "Mệnh lệnh này.......đám hòa thượng không phản kháng ư?" Lâm Quý có chút tò mò. Hà Hưng lại lắc đầu. "Nơi này là Tương Châu." Lâm Quý bừng tỉnh đại ngộ. Hắn đã quên Tương Châu là nơi như thế nào, nơi này chính là Đạo môn hưng thịnh. Ở Tương Châu, Đạo môn kia đứng đầu Thái Nhất Môn. Nơi như vậy, bất kể là ai cũng sẽ không để cho Phật Môn thực sự trở nên phát triển. Khi biết được tin tức Lôi Vân Tự được hình thành lại, Lâm Quý ngay lập tức không muốn ở lại huyện Bách Lí nữa. Đã có manh mối rõ ràng, vậy thì trực tiếp đến Lôi Vân Tự để xem rõ tình hình rồi tính chuyện khác. Nhưng đúng lúc Lâm Quý chuẩn bị rời khỏi huyện nha, trên bầu trời đột nhiên có một con Linh Các bay tới, đậu trên vai của Lâm Quý. Thấy cảnh như vậy, Hà Hưng ngẩn người, ngay sau đó sắc mặt khẽ thay đổi, Linh Các đưa tin, hơn phân nửa là không có chuyện tốt. "Lâm đại nhân, ta về trước phòng ngừa." Hà Hưng vội vàng cáo lui. Vẻ mặt Lâm Quý cũng nghiêm túc hơn, hắn lấy Du Tinh Lệnh ra, ở trước mặt Linh Các quơ quơ. Thấy Du Tinh Lệnh, Linh Các ngay lập tức mở miệng, tờ giấy nhỏ rơi ra tay Lâm Quý. Lâm Quý mở tờ giấy ra, trên tờ giấy chỉ có một hàng chữ đơn giản. "Nhanh đến Tương Thành, gặp Âu Dương Kha." Cất tờ giấy đi, vỗ vỗ đầu Linh Các, rồi đuổi nó đi. Sau khi nói với Hà Hưng, Lâm Quý liền vội vàng rời khỏi huyện Bách Lí. Rõ ràng sáng sớm đã hạ quyết tâm phải tránh không đi Tương Thành, nhưng xem ra hôm nay tính toán của hắn thất bại rồi. ............................... Sau khi rời khỏi huyện Bách Lí, Lâm Quý đi bộ trên con đường chính đến Tương Thành. Đi được khoảng hơn ba mươi dặm thì con đường ban đầu vốn vắng lặng giờ đã trở nên náo nhiệt hơn. Không ngừng có tu sĩ xẹt qua người Lâm Quý, tốc độ một người so với một người còn nhanh hơn, tựa như đều đang vội vã đến Tương Thành. Chưa bao giờ Lâm Quý gặp được nhiều tu sĩ tụ tập như vậy, tu sĩ bình thường cho dù gấp rút lên đường, cũng sẽ tránh xa đường chính, lựa chọn thâm sơn rừng già. Đây là vì không muốn va chạm quấy nhiễu người thường. Nhưng hiện giờ nhóm tu sĩ không kiêng nể như vậy, Lâm Quý vẫn là lần đầu tiên gặp. "Tương thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Bởi vì dọc đường đi xuất hiện tình huống như vậy nênLâm Quý theo bản năng cũng đi nhanh hơn. Còn chưa đến chạng vạng hắn đã đi tơi ngoại thành của Tương Thành. Tường thành cao lớn đã gần ngay ở trước mắt, hai bên phòng ốc ngoại thành chằng chịt, âm thanh gà gáy chó sủa không dứt bên tai, tựa hồ so với nội thành còn náo nhiệt hơn. Đây cũng là cảnh tượng hoàn toàn trái ngược so với Lương Thành. "Tương thành vẫn còn thuộc trách nhiệm của ngoại thành?" Lâm Quý có chút kinh ngạc. Với kiến thức của hắn đương nhiên có thể nhìn ra nguyên nhân của tình hình này, nhưng chính là vì nguyên nhân như vậy mới làm hắn cảm thấy kì lạ. Ở Cửa thành xếp hàng vào thành cũng đến vài trăm thước. Có tiểu thương, có dân chúng, có du khách. Duy nhất chỉ có không nhìn thấy những tu sĩ trên đường kia. Theo phỏng đoán, tu sĩ vào thành đương nhiên là đi con đường khác, dù sao thì không đến mức phải trực tiếp trèo tường đi vào. Đương nhiên là Lâm Quý không cần phải xếp hàng, hắn trực tiếp tìm tới quan binh đang kiểm soát, trước khi gã mở miệng quát lớn liền lấy Du Tinh Lệnh ra chặn miệng gã lại. "Đại nhân mời vào." Bọn quan binh vội vàng tránh đường. Sau khi vào thành, Tương Thành thật ra so với Lương Thành cũng không có gì khác biệt. Trong thành không tính là lạnh lẽo, đường có chút rộng, nhà cửa hai bên đều là xây dựng từ những tảng đá. Nhưng kì lạ chính là, trên đường mặc dù có không ít người lui tới, nhưng mỗi khi bọn họ nói chuyện với nhau thì thanh âm sẽ ép tới rất thấp, giống như là sợ quấy nhiễu cái gì đó. Để lộ ra sự kìm nén khó hiểu. Nếu như nói ngoại thành là nơi dân chúng cư trú, được cho là đời sống dày đặc, luôn có tiếng người ồn ào thì ở nội thành ít nhiều cũng sẽ có chút u ám lạnh lẽo. Lâm Quý hỏi rõ đường đi về phủ nha, một đường đến thẳng nơi đó. Truyền lệnh bài xong, sau khi chờ một lúc thì nha dịch đi ra truyền lời, nói là Âu Dương đại nhân cho mời. Lâm Qúy đi theo nha dịch dẫn đường vào phủ nha, trên đường xem xét xung quanh, đi một vòng rồi đến sảnh phụ ở sâu trong phủ. "Đại nhân, Lâm Du Tinh tới rồi." Nha dịch đứng ở bên ngoài sảnh, cung kính nói. "Vào đi." Một thanh âm có chút thô ráp vang lên. Lâm Quý hướng về phía nha dịch nói lời cảm ơn, sau đó mới đi vào trong sảnh. Tiếp đó hắn liền thấy được người vạm vỡ ngồi ở trên ghế chủ vị kia. "Hạ quan Lâm Quý, bái kiến Âu Dương đại nhân."