Chương 172: Đuổi cùng giết tận

Hoa bà bà rõ ràng cũng đã nhìn ra thân thể Lâm Quý xảy ra vấn đề, mặc dù trong lòng bà ta có nghi ngờ, nhưng hiển nhiên bà sẽ không bỏ qua cơ hội này. Mới rồi Lâm Quý tìm mọi cách đùa cợt đã sớm khiến bà phẫn nộ vô cùng, bây giờ lại thêm thi thể nữ nhi chết không nhắm mắt còn ở bên cạnh, làm sao bà ta có thể chịu đựng. "Tiểu tử, hiện tại xem ngươi chạy thế nào!" Nói xong, con yêu hồ khổng lồ lại vọt tới phía Lâm Quý một lần nữa. Lâm Quý cố nén từng cơn đau đớn trong kinh mạch cùng với cảm giác đan điền sung buốt, miễn cưỡng né tránh. Nhưng không đợi hắn đứng vững, lại có mấy đạo kình phong đánh tới. Đây là cái đuôi của lão Yêu Hồ, cuốn lên âm thanh xé gió, như một cây roi nghiêm khắc nhất, quất về vị trí của Lâm Quý. Mỗi một cái đuôi còn lớn hơn vài phần so với toàn bộ người Lâm Quý. Trước khí thế phô thiên cái địa như vậy, Lâm Quý hoàn toàn không còn lui được nữa. Hắn gắng gượng di chuyển hai chân, nhưng mới rời đi nửa bước, Lâm Quý lại cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, một dòng máu tươi chảy xuống từ khóe miệng. Lúc này, sắc mặt Lâm Quý đã nhợt nhạt tới cực điểm, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy cái đuôi kia tiến về phía mình càng lúc càng gần. Thế nhưng đúng vào lúc này, khi Lâm Quý tự thầm mắng mình não tàn, sao lại chơi đùa với nghịch dại không đúng lúc. Phía sau hắn đột nhiên xuất hiện một đạo kim quang, luồng kim quang này cực kỳ chói mắt, hầu như chỉ thoáng một cái đã biến trước mắt hắn thành một vùng ánh vàng rực rỡ. Sau đó một thân ảnh với cái ót tỏa sáng xuất hiện ở trước người Lâm Quý. "Ngộ Nan!" Lâm Quý mở to hai mắt. Nhưng còn không đợi hắn mở miệng thêm, cái đuôi hồ ly đã đập xuống, đánh bay thân thể ánh vàng rực rỡ của Ngộ Nan ra ngoài, sau khi đụng gãy hơn mười gốc cây to mới chịu dừng lại. "Đau... Đau chết tiểu tăng." Ngộ Nan hấp hối nói. "Ở đâu ra con lừa ngốc nhỏ này vậy!" Hai mắt Hoa bà bà nổi lên hàn quang, nhưng bà ta cũng không để ý đến Ngộ Nan mới bị đánh bay, ánh mắt bà lại một lần nữa nhìn về phía Lâm Quý. Những cái đuôi hồ ly mới bay ra đã thay đổi phương hướng, chúng lại lần nữa đánh tới phía Lâm Quý. Cùng lúc đó, lại vang lên một tiếng kêu khẽ. "Minh Minh Ly Hỏa, thiêu tẫn vạn vật!" Một tia lửa màu trắng bạc bỗng nhiên hiện ra, ngọn lửa nóng rực khiến cho Lâm Quý ở bên cạnh cũng không nhịn được liên tiếp lui về phía sau. Hắn rõ ràng còn cách ánh lửa màu trắng bạc này đến ba bốn mét, nhưng quần áo trên người hắn vậy mà đã bắt đầu tự bốc cháy. Lâm Quý chợt quay đầu, sắc mặt nghiêm túc nhìn Chung Tiểu Yến. "Đây mới thực sự là Ly Hỏa?!" "Hừ! Đã sớm nói qua với ngươi, nếu không phải bổn cô nương nhường, ngươi chưa hẳn có thể dễ dàng đánh bại ta như vậy!" Chung Tiểu Yến khẽ quát một tiếng, tay bắt quyết như kiếm chỉ, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích. Hỏa diễm màu trắng bạc lại mạnh mẽ thêm vài phần, bao trùm hoàn toàn cái đuôi của Hoa bà bà. "A a a!" Tiếng kêu thảm thiết bén nhọn vang lên, Ly Hỏa chạm phải da lông hồ ly ngay lập tức cháy càng thêm mãnh liệt. Cái đầu hồ ly của Hoa bà bà xuất hiện vẻ sợ hãi và đau khổ rất nhân tính hóa, yêu hồ to lớn liên tục rút lui mấy chục thước, nhưng nó vẫn đau đến liên tục lăn qua lăn lại trên mặt đất. Yêu khí tỏa ra phô thiên cái địa, bao quanh yêu hồ định tiêu trừ Ly Hỏa màu trắng bạc. Mà thừa dịp này, Lâm Quý hít mạnh một cái. "Đi mau!" Lâm Quý một tay bắt được tay Chung Tiểu Yến, tiếp đó hắn lại chạy đến bên cạnh vác cả người Ngộ Nan lên trên vai. Trong lòng mặc niệm pháp quyết, một luồng gió nhanh chóng bao quanh cả người hắn rồi nâng lên. Vận dụng linh khí còn sót lại quán chú vào Đạp Vân Ngoa dưới chân, chỉ trong chớp mắt, Lâm Quý đã kéo theo Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan chạy đi trăm thước có thừa, hơn nữa càng đi càng nhanh. Phía sau còn có thể mơ hồ nghe tiếng kêu thê lương thảm thiết của yêu hồ. "Lâm thí chủ, yêu hồ đó thật... thật là lợi hại." Ngộ Nan mặc kệ Lâm Quý đang vác chính mình, trong miệng còn thỉnh thoảng ài ôi hai tiếng!!!. "Nói nhảm, nếu lão già kia không lợi hại, ta sẽ phải chật vật như vậy?" Lâm Quý cố nén khó chịu trong người nói. Thật ra Lâm Quý cũng biết, việc này phải tự trách mình quá khinh địch, nếu mình giết chết Hồ Phỉ Nhi rồi đi ngay, Hoa bà bà tuyệt đối không có biện pháp bắt được mình. Tình huống trước mắt đều là do hắn gieo gió gặt bão. Nhưng mà loại lời này làm sao có thể nói ra miệng, thật coi Lâm Du Tinh như hắn không cần sĩ diện ư. Chung Tiểu Yến thì quết lấy miệng, ánh mắt thủy chung nhìn vào cánh tay đang bị Lâm Quý nắm lấy. "Yêu hồ kia đã bị Ly Hỏa của ta đánh trọng thương, chúng ta hoàn toàn có thể thừa thắng xông lên tiêu diệt nàng." Giọng nói của nàng có chút nỉ non giống như đang bẽn lẽn, không giống như ngữ khí bất thiện trước đó. Nhưng giờ khắc này, Lâm Quý lại không chú ý tới những thứ này, trong đầu hắn rất tập trung im lặng chạy trốn, hắn không quay đầu lại nói: "Lão yêu quái này là Đệ Ngũ Cảnh trung kỳ trở lên, một đoàn Ly Hỏa của ngươi sẽ đốt chết được hả? Bà ta không đuổi theo truy sát chúng ta cũng không tệ rồi." "Cái gì? Đệ Ngũ Cảnh trung kỳ?!" thanh âm kinh ngạc của Ngộ Nan và Chung Tiểu Yến đồng thời vang lên. "Ít nhất có thực lực này, ta cũng không phải chưa từng quen biết Đệ Ngũ Cảnh, Từ Định Thiên của Thái Nhất Môn cũng không phải đối thủ của lão hồ ly này." Lâm Quý trầm giọng nói: "Hiện tại ta đang bị thương, chúng ta cũng đừng nghĩ đến có thể phản sát nữa, vẫn nên chạy là thượng sách đi." Tuy Chung Tiểu Yến bướng bỉnh, nhưng nàng cũng không phải hạng người lỗ mãng, sau khi nghe Lâm Quý giải thích xong, nàng khẽ gật đầu, nhưng vẫn cau mày nói: "Chạy trốn cũng thật quá khó nghe." "Chạy là thượng sách?" Ngộ Nan ở một bên hóng hớt. "Cũng không khác gì, còn không phải là trốn ư." Chung Tiểu Yến lắc đầu. "Vậy gọi là tạm lánh mũi nhọn, mưu đồ kế khác." Lâm Quý nói. Chung Tiểu Yến khẽ thở dài một cái. "Cái kiến giải này ít nhất còn dễ nghe một chút." Lâm Quý liếc mắt, đại lão gia bây giờ là đang chạy trối chết, nói những thứ này có ích gì chứ. Hắn hồn nhiên không có ý thức đến mình cũng đã tham dự trả giá, hơn nữa sự thật đã thành công trúng thầu. Nhưng lúc ba người đã trốn xa, Lâm Quý vừa mới kịp thở dài một hơi. Bầu trời đột nhiên tối đen. Ngay sau đó, Lâm Quý đã ý thức được, đây chẳng phải là trời tối mà có vật gì đã che đi ánh mặt trời. Hầu như trong nháy mắt, hắn đã kịp phản ứng. Đầu tiên hắn vung tay lên, dùng sức hung hăng ném Chung Tiểu Yến ra ngoài. "Ngươi làm cái gì... Cẩn thận!" Trong khoảng thời gian ngắn, Chung Tiểu Yến cũng không kịp phản ứng, nhưng ngay sau đó nàng đã thấy được yêu hồ to lớn kia từ trên trời giáng xuống phía trên đầu. Sắc mặt nàng đại biến, hoảng sợ nhìn yêu hồ kia cách Lâm Quý càng ngày càng gần. "Lâm Quý, ngươi chạy mau! Chạy mau!" Vậy mà giọng nói của nàng đã hơi khàn khàn. Sao Lâm Quý lại không muốn chạy, chỉ có điều lúc này hắn đang chạy trên đường với tốc độ cao nhất. Nếu như linh khí trong cơ thể không bạo động, tốc độ của hắn may ra có thể mau hơn không ít, nhưng hiện dưới loại tình huống này, hắn đã sớm xuất ra toàn lực. Mắt thấy yêu hồ phía trên đầu càng lúc càng lớn, Lâm Quý hung hăng nghiến răng, lại cũng ném Ngộ Nan đang được vác trên vai bay ra ngoài. "Lâm thí chủ!" "Trốn!" Lâm Quý hô một tiếng, tiếp đó hắn chợt dừng lại. "Lão hồ ly, ngươi nhất định phải đuổi cùng giết tận đúng không!" "Tiểu tạp chủng, ta muốn lột da nuốt sống ngươi rồi!" Giọng nói của Hoa bà bà mang theo tức giận vô cùng, từ bốn phương tám hướng vang lên. Cuồn cuộn sóng âm chấn động khiến lỗ tai Lâm Quý đau nhức. "Mẹ nó, cho dù bị ngươi nuốt, lão tử cũng phải chọc mấy cái lổ thủng ở bên trong bụng của ngươi!" Lâm Quý chợt rút kiếm, linh khí toàn thân đều hội tụ lại trên mũi kiếm. Hầu như chỉ trong nháy mắt, hắn cũng đã cảm nhận được kinh mạch trong cơ thể mình lại xuất hiện mấy chỗ vỡ ra, nhưng cảm giác đau nhức kịch liệt căn bản không thể dao động hắn chút nào. Linh khí trong đan điền của hắn hầu như muốn ngưng tụ thành vòng xoáy, kiếm quang trên trường kiếm kéo ra thêm chừng hơn một trượng dài. "Ta liều mạng với ngươi!"