Chương 171: Nghịch dại

Yêu Hồ to lớn chợt vung chân trước lên, tát mạnh về phía Lâm Quý. Chỉ cái chân trước của nó đã lớn hơn toàn bộ người Lâm Quý, kình phong quét tới khiến cho khuôn mặt Lâm Quý cuối cùng đã trở nên ngưng trọng. Chuyện cười thì vẫn cười, nhưng đối mặt với Thanh Khâu lão Hồ Đệ Ngũ Cảnh này, hắn chỉ không cẩn thận một chút e rằng sẽ bị thương nặng. Lướt ngón giữa qua Thiên Cương Kiếm, Lâm Quý dùng hai tay nâng kiếm ngang ở trước ngực. Lâm Quý muốn cứng rắn chặn một trảo này, nhưn này lực lượng khổng lồ lại hất hắn bay ngược ra một lần nữa. Còn chưa đợi Lâm Quý rơi xuống đất, một luồng yêu khí đã bao bọc lấy hắn. Chỉ trong nháy mắt, khi Lâm Quý mới phục hồi tinh thần, chung quanh hắn đã biến thành một vùng sương mù hồng nhạt, nhìn không rõ ràng. "Đây là huyễn cảnh của hồ yêu?" Thần thức Lâm Quý dò xét bốn phía, nhưng lại bị yêu khí ngăn trở. Hắn chỉ có thể miễn cưỡng quan sát được quanh người mình 3~5m, xa hơn nữa, hắn không thể làm được. Đúng lúc này, sau lưng lại có một trận cuồng phong. "Thiên Xu Kiếm!" Kiếm quang cuộn lấy tinh lực của Thiên Xu Tinh va chạm với cuồng phong ở phía sau, sau đó cùng nhau tiêu tán. Nhưng Lâm Quý có thể nhận ra, hình như kiếm quang vẫn còn đang dối chiến với cuồng phong. "Linh Nhãn, mở!" Đôi mắt Lâm Quý hiện lên linh quang, hắn đã nhìn rõ, kiếm quang do mình chém ra đang không ngừng cắn xé với cuồng phong do yêu khí hóa thành, cuối cùng song song biến mất. Sau khi nắm được thần thức, Lâm Quý vốn cảm thấy linh nhãn ở Đệ Tam cảnh đã không cần dùng đến. Nhưng hiện tại xem ra, linh nhãn này thật đúng là không thể bỏ đi. "Tiểu tạp chủng, ăn tiếp một chiêu của ta đây!" Thanh âm Hoa bà bà vang lên. Đến trong tai Lâm Quý lại không rõ ràng phương hướng, phảng phất như từ bốn phương tám hướng truyền đến. Trong thanh âm kia như mang theo một lực lượng nào đó, khiến cho Lâm Quý vô thức cảm thấy bồn chồn. Sau một giây, Hồ trảo cực lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lâm Quý! "Không tốt, giọng nói của lão hồ ly này có thể làm ảnh hưởng cảm giác của ta." Trong lòng Lâm Quý cả kinh, trong lúc vội vàng, hắn đã không kịp cẩn thận đón đỡ. Vừa miễn cưỡng đưa kiếm che ở trước ngực, ngay sau đó, Hồ trảo to lớn đã mang theo uy thế khổng lồ đánh tới. Lâm Quý chỉ cảm thấy đau xót trước ngực, vội vàng phòng ngự vẫn khiến lực lượng chưa đủ, một cái móng vuốt sắc nhọn đã rơi vào trên ngực hắn, tàn nhẫn rạch xuống dưới. Một vết thương khổng lồ từ bờ vai kéo đến lưng bụng xuất hiện ở trước ngực Lâm Quý. Lưu Ly bảo giáp bị phá hỏng hoàn toàn. Cũng may nhờ có Lưu Ly bảo giáp đã thay Lâm Quý chặn hơn phân nửa công kích, lúc này, miệng vết thương của hắn thoạt nhìn nghiêm trọng, nhưng chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, còn chưa ảnh hưởng đến xương cốt. "Triển đại nhân nói thật không sai." Lâm Quý cười khổ nhìn bảo giáp vỡ nát trên người, nhớ tới lời của Triển Thừa Phong khi đưa cho hắn bảo giáp. Thật đúng là tới Đệ Ngũ Cảnh sẽ không còn tác dụng. "Đáng tiếc một món đồ Linh Khí hộ giáp như vậy." Nhưng bây giờ không phải thời điểm tiếc hận bảo vật. Sau khi ăn phải lỗ vốn, Lâm Quý cũng không dám phân tâm nữa, hắn cẩn thận quan sát tình huống chung quanh, ánh mắt không ngừng đảo qua bốn phía. Rất nhanh, hắn đã tìm thấy nơi có yêu khí mỏng manh. Bước chân chớp động, trong một cái hô hấp, hắn đã đi tới yếu điểm của yêu khí. Phía sau hình như vang tới tiếng bước chân, hẳn là Hoa bà bà đã đuổi tới. Lâm Quý cũng không để ý, hắn nắm chặt Thiên Cương Trảm Tà kiếm trong tay, miệng lẩm bẩm. "Hung uế tiêu tán, đạo khí trường tồn!" Bên trên Thiên Cương Kiếm nổi lên thanh mang, Lâm Quý huy động trường kiếm, yêu khí chung quanh lập tức bị thanh mang này phá vỡ. Phạm vi dò xét thần thức của hắn lại rộng hơn vài mét, hơn nữa càng thêm rõ ràng. Ảnh hưởng của yêu khí đã bị hạ xuống thấp nhất. "Phàm là huyễn cảnh, chỉ cần tìm nơi yếu kém nhất là được." Lâm Quý nhẹ nhẹ nhàng thở ra. Cũng vào lúc này, Hoa bà bà đã đi tới sau lưng, giương miệng rộng cắn xuống. Lâm Quý đã sớm có chuẩn bị, hắn chợt tránh sang một bên. "Ngươi cho rằng ta đã dám ở lại, chẳng lẽ lại không đề phòng huyễn cảnh của Thanh Khâu Hồ Tộc các ngươi sao?" "Tiểu tạp chủng, chỉ là Đệ Tứ cảnh mà dám ở trước mặt lão thân nói khoác không biết ngượng, hôm ấy ta không nên tha mạng chó của ngươi!" Hoa bà bà gào thét cực kỳ phẫn nộ. Tốc độ của nàng tăng nhanh, nhưng trước sự phòng thủ nghiêm ngặt của Lâm Quý, trong khoảng thời gian ngắn, bà ta thậm chí không chạm được vào hắn. "Trơn trượt tựa như cá chạch, tại sao tốc độ của ngươi lại nhanh như vậy?" "Ngu ngốc!" Lâm Quý nhếch miệng cười một cái. Đồng thời, tay hắn bấm niệm pháp quyết. "Trong có lôi đình, thần sấm vô hình, cùng chung giao kết, ngũ khí bừng bừng, lôi tới!" Tiếng nói vừa dứt, một tiếng nổ vang trời, chấn động đến toàn bộ huyễn cảnh hồ yêu cũng lắc lư hai cái. "Dẫn Lôi kiếm quyết?!" "Thế nào, đứa con gái xui xẻo của ngươi chưa từng nói cho ngươi biết thủ đoạn của ta sao?" Lâm Quý cười lạnh một tiếng, hắn chợt dịch chuyển một lần nữa đi tới điểm yếu của yêu khí. Thiên Cương Kiếm chỉ về phía trước, một đạo điện quang đột nhiên hạ xuống. Ầm ầm! Tếng sấm kịch liệt kéo theo điện quang chói mắt, chiếu sáng toàn bộ người Lâm Quý. Chỉ chốc lát, lớp sương hồng nhạt xung quanh chợt tiêu tán đi mất, yêu khí bị thiên lôi thiêu cháy hóa thành từng luồng khói trắng biến mất trên bầu trời. Một cây đại thụ bị đánh cháy đen, đốt cháy bùng lên. Đó là nơi Lâm Quý dẫn lôi đến, huyễn cảnh bị phá, tia sét tự nhiên đã rơi xuống trong rừng. Sau khi phá tan huyễn cảnh, Lâm Quý mỉm cười. "Ta và lão hồ ly chơi đủ lâu rồi, nên đi thôi." Lâm Quý sợ rằng nếu còn không đi, Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan sẽ đuổi tới. Nếu như chỉ có Hồ Phỉ Nhi coi như thôi, nhưng hai người bọn họ chỉ là Đệ Tam Cảnh, đối mặt Đệ Ngũ Cảnh Hoa bà bà, chắc chắn sẽ trở thành vướng víu. Bởi vậy Lâm Quý chuẩn bị quay lại đường cũ, sau đó hắn sẽ dẫn hai người chạy trốn. Có Phù Diêu quyết hỗ trợ, kéo theo hai người cũng không chậm bao nhiêu. "Lão hồ ly, sau này gặp lại sẽ không biết là ai giết ai rồi, cáo từ!" Lâm Quý thoải mái cười một tiếng, định chạy trốn theo hướng cũ. Nhưng vừa mới đi được hai bước, hắn đột nhiên lảo đảo một cái, phun ra một ngụm máu tươi. Lâm Quý mở to hai mắt. "Không tốt! Trong cơ thể ta còn có phần thưởng lúc trước chém Hồ Phỉ Nhi mang đến còn chưa luyện hóa!" Mới rồi đánh rất cao hứng, tuy rằng linh khí trong kinh mạch có chút không thông, nhưng Lâm Quý cũng không để ở trong lòng. Nhưng chiến đấu cả buổi như vậy, kinh mạch Lâm Quý cuối cùng đã không chịu nổi. Phốc! Hắn lại phun ra một ngụm máu tươi. Lâm Quý dùng thần thức quan sát, tiếp đó hắn phát hiện kinh mạch của mình đã bắt đầu có dấu hiệu tàn phá, vùng đan điền đã hơi cảm thấy sưng và đau buốt. Chuẩn bị rồi! Đúng lúc này, Hoa bà bà từ phía sau lại vọt lên một lần nữa. "Nói khoác mà không biết ngượng tiểu tạp chủng, sao không chạy tiếp đi?!" Một cái đầu hồ ly to lớn nhe răng cười đầy nhân tính hóa. Nàng chợt há mồm, hung hăng cắn về phía Lâm Quý. Lâm Quý cố nén đau đớn trong cơ thể, chật vật lăn một vòng trên mặt đất, miễn cưỡng tránh thoát một kích này. Cái đầu khổng lồ của hồ ly va mạnh trên mặt đất, khiến cho đại địa cũng phải chấn động vài lần. Trái tim Lâm Quý cũng rung động vài cái. Cảm thụ được linh khí cuồng bạo trong cơ thể do kìm nén mà thành bị thương. Khuôn mặt hắn nổi lên nét cười khổ. Sớm biết như vậy, hắn không nên nói nhiều lời thừa với lão Hồ này như vậy, chạy trốn sớm chút thì tốt rồi. Lần này giống như... Nghịch dại.