Chương 174: Nguyên thần Dạ Du

"Nói mò cái gì đó, nhanh đến giúp ta một tay." Ngộ Nan thò tay. "Ngươi cảm thấy ngươi duỗi cái tay ra là ta có thể đi sao?" Lâm Quý bất mãn. "Không phải ngươi bảo ta giúp một tay sao?" Ngộ Nan khó hiểu. "Tiểu hòa thượng, hắn muốn nhờ ngươi cõng hắn lên." Chung Tiểu Yến đứng lên, kéo căng lấy khuôn mặt nói. "Cõng hắn? Tiểu tăng chưa từng cõng người nào cả!" Ngộ Nan không biết phải làm thế nào. Chung Tiểu Yến nhìn không được nữa, nàng đi thẳng đến trước người Lâm Quý, xoay người cõng hắn lên. "Ngươi cõng ta??" Lâm Quý hơi kinh ngạc, cô nàng này thật đúng là ra bài không theo sáo lộ. "Sao hả? Còn sợ ta không cõng nổi ngươi sao? Dẫu sao ta cũng là tu sĩ nửa bước Thông Tuệ nha." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Tiểu Yến đỏ lên, nhíu mày nói. "À không, vậy làm phiền." Lâm Quý lúng túng cười một cái. Cho dù đã trải qua một cuộc chiến đấu, mồ hôi trên người Chung Tiểu Yến vẫn rất thơm, khiến cho Lâm Quý nhịn không được hít ngửi. Thật sự rất muốn kết hôn với cái lão bà sinh ra mấy đứa bé, cái gì cũng mặc kệ, cả ngày ăn uống chơi đùa thì tốt. "Ngươi đang làm cái gì?" Chung Tiểu Yến lạnh như băng nói. "Nghỉ ngơi." "Lúc nãy ngươi ngửi thấy cái gì?" Chung Tiểu Yến âm thầm nghiến răng, hỏi kỹ lưỡng hơn chút ít. "Cũng không thấy gì." "Ta đã nghe được." "Ngươi nghe lầm." Trong lúc đang nói chuyện, nàng đã cõng Lâm Quý trên lung đi tới bên cạnh Yêu Hồ. Ngộ Nan nhanh nhẹn lột bỏ da lông màu lửa đỏ của Yêu Hồ xuống dưới, vòng quanh 2~3 lần, vậy mà lấy được một cái bao so với người còn lớn hơn. Hắn vui vẻ khoác bao Hồ da ở trên lưng, rồi phá vỡ đầu hồ ly, lấy ra Yêu Đan. "Yêu Đan và Hồ da của đại yêu Đệ Ngũ Cảnh, có thể đáng không ít trước rồi." Ngộ Nan yêu thích vuốt vuốt Yêu Đan không buông tay, nhưng y rất nhanh chú ý tới mục quang của Lâm Quý đang như cười mà không cười. "Tiểu tăng chỉ muốn tạm đảm bảo thay cho Lâm thí chủ." "Ừ." Lâm Quý bình tĩnh nhẹ gật đầu, thoạt nhìn dường như hắn hoàn toàn không thèm để ý những thứ đồ chơi đáng giá này. Ngộ Nan không chê phiền phức, y lại nhìn theo phương hướng chạy trốn, tìm được thi thể của Hồ Phỉ Nhi, đồng dạng cũng lột da lấy đan. Sau khi bận bịu một hồi, ba người mới tiến về con đường quay lại thành. Sau nửa canh giờ, bọn họ đã về tới quan đạo. Ngộ Nan vác theo đồ vật, đi được nhanh hơn một chút, Chung Tiểu Yến lại cõng theo Lâm Quý thì rớt lại đằng sau. Trên đường đi, hai người đều không nói gì, bầu không khí im lặng đến kì lạ. Cuối cùng, khi phía trước loáng thoáng có thể thấy hình dáng Ngọc Tuyền huyện, Chung Tiểu Yến lần đầu phá vỡ yên tĩnh. "Tại sao lúc ấy ngươi phải cứu ta? Rõ ràng nếu cứ mặc kệ ta và lừa ngốc nhỏ, nói không chừng ngươi đã có thể chạy thoát." "Lời này lúc trước ngươi ở trong Quỷ Vực đại trận cũng đã hỏi qua một lần." Lâm Quý nhắm mắt lại, cái cằm tựa ở trên bờ vai Chung Tiểu Yến, thuận miệng đáp. Chung Tiểu Yến hít sâu một hơi. Nàng làm sao không nhớ rõ, khi đó Lâm Quý thờ ơ trả lời chỉ muốn tận lực bảo vệ nàng chu toàn. Nhưng đây chỉ là lời giải thích qua loa mà thôi. "Lâm Quý, có phải ta rất vô dụng hay không, có phải ngươi rất xem thường ta hay không?" "Tại sao lại nói như thế?" "Lúc này mới đi ra ngoài được vài ngày, ta đã được ngươi cứu hai lần." "Ngươi không giống như là người sẽ biết hối hận." "Đây cũng không phải là hối hận, ta chỉ cảm thấy lại thiếu nợ ngươi một lần." Chung Tiểu Yến dừng chân, quay đầu nhìn Lâm Quý. Lổ mũi của hai người hầu như muốn đụng vào nhau, trong mắt càng là gần đến mức xuất hiện bóng ảnh chồng lên nhau. Nếu là trước kia, Chung Tiểu Yến tất nhiên sẽ bước nhanh lui lại, tiếp đó mặt lộ vẻ ghét bỏ, lại khinh bỉ Lâm Quý đôi câu. Nhưng giờ khắc này, nàng vẫn lẳng lặng đối diện trực tiếp với Lâm Quý. Bọn họ đều có thể cảm thấy được hơi thở của đối phương. "Ta chỉ có một cái mạng, chẳng lẽ còn không phải thiếu nợ ngươi." "Ngươi cũng không nợ nần ta gì cả, ta chỉ làm việc ta nghĩ rằng nên làm, huống hồ lần này, nếu ngươi và Ngộ Nan không tới tìm ta, các ngươi cũng sẽ không đụng phải lão Hồ Yêu." "Thế nhưng cuối cùng vẫn là ngươi đã cứu ta." Lâm Quý nhịn không được cười lên, thấy nụ cười của mình gần trong gang tấc, hắn lại quay mặt sang một bên. "Lúc ngươi lao xuống hố sâu muốn đi tới Hoàng Tuyền cùng ta, thì đã không còn cái gọi là ân cứu mạng." "Cái gì?!" Khuôn mặt Chung Tiểu Yến nóng lên, Nàng bĩu môi mỏng nói, "Đáng ghét! Ngươi còn nói ngươi không nghe rõ!" "Ha ha, ta vừa đột nhiên nhớ ra, bởi vậy nghiêm chỉnh mà nói, ngươi cũng không thiếu nợ ta." Chung Tiểu Yến giật mình, không còn nói tiếp. Hai người lại rơi vào trầm mặc một lần nữa. Đến tận khi đi vào huyện Ngọc Tuyền, thẳng đến giường ngủ của khách sạn, sau khi cẩn thận đặt Lâm Quý nằm trên giường xong xuôi, Chung Tiểu Yến mới lại nói: "Vậy cái lần gặp Trư Long thì sao?" "Ngươi không nên tính toán chi li như vậy?" Lâm Quý có chút im lặng. "Thiếu nợ người khác cảm giác rất không tốt." "Vậy ngươi chịu khó chờ lấy đi, ta cần nghỉ ngơi rồi, mời ngươi ra ngoài." Lâm Quý kiên quyết nhắm mắt lại, hơi gắng gượng giơ cánh tay lên, chỉ về cửa lớn của gian phòng. Cái chỉ tay này từ hành động đến ngữ khí lập tức khiến cho lông mi của Chung Tiểu Yến dựng lên. Bất quá lần này nàng nhận thấy thương thế của Lâm Quý không nhẹ, nên không phản bác nữa, sau khi liếc xéo một cái thì nhẹ nhàng đi ra khỏi gian phòng. Đến âm thanh đóng cửa cũng hầu như không nghe được. Đợi đến khi Chung Tiểu Yến trở lại căn phòng của mình, ngồi bên giường, nàng kinh ngạc nhìn phòng trọ trước mắt, nỗi lòng dĩ nhiên đã bay xa. "Tại sao vậy chứ." Nàng thì thào lẩm bẩm. "Tại sao... Ta hết lần này tới lần khác sợ thiếu nợ hắn như vậy." ... Cùng lúc đó. Sau khi Chung Tiểu Yến rời khỏi, Lâm Quý nằm ở trên giường, linh khí trong cơ thể cũng đang sôi sục lên. Chém giết Hoa bà bà xong, thiên đạo ban tặng lại hạ xuống một lần nữa, khí tức huyền diệu kia đang tu bổ kinh mạch bị tàn phá vỡ nát của hắn. Nếu không với miệng vết thương như vậy, hắn rất có thể đã không sống tới bây giờ. Đau đớn kịch liệt khiến cho mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng, toàn thân run rẩy. Mỗi lần run rẩy, xương cốt các nơi trên cơ thể lại giống như bị xoắn vỡ vậy, đau đớn càng thêm nhức nhối. Hết lần này tới lần khác khi khôi phục thương thế, miệng vết thương luôn ngứa ngáy khó nhịn. Thật là một sự hành hạ cùng cực. Ngoài cửa sổ sắc trời đã lờ mờ tối, bên trong khách sạn cũng lặng ngắt như tờ. Lúc trước hình ảnh Lâm Quý giống như một người bằng máu được Chung Tiểu Yến cõng về khách sạn, đã dọa sợ không ít người nhát gan và khách nhân rời đi khỏi khách sạn. Lâm Quý dùng thần thức đảo qua khách sạn, hắn có thể phát giác được chưởng quầy đang lôi kéo tiểu nhị trốn ở trong góc của lầu một, lòng đầy thấp thỏm nói chuyện về hắn. Bị phân tâm tóm lại là có thể khiến cho khó chịu trên người giảm bớt vài phần. Thần thức dò xét bốn phía một lát, Lâm Quý cũng cảm thấy hơi nhàm chán. Bên ngoài màn đêm đã phủ xuống. Tâm niệm hắn vừa động, một vị tiểu nhân mờ ảo lập tức xuất hiện ở trong khách sạn. Tiểu nhân cúi đầu xuống, nhân tính hóa giơ tay lên nhìn một chút, hắn lại dùng bàn tay nhỏ bé sờ lên thân thể của mình. "Đây chính là nguyên thần của ta..." Nguyên thần Lâm Quý ngẩng đầu, nhìn thân thể hai mắt nhắm nghiền hô hấp đều đặn phía trên giường. Nguyên thần xuất khiếu, đây quả thực là một loại trải nghiệm mới lạ. Tình hình rất giống xem phim truyền hình ở kiếp trước, hồn ma của người đã chết phiêu linh ở một bên nhìn bộ dạng thi thể của chính mình. Khác biệt chính là nguyên thần có thể thi triển thủ đoạn, thực sự không phải là linh khí, mà bản thân nguyên thần tự mang theo sức mạnh. Cỗ lực lượng này rất mạnh, hầu như không hề thua kém linh khí bên trong thân thể. Nhưng nó rất khó khôi phục, so với việc khôi phục linh khí thì chậm hơn gấp mấy lần. Rất nhanh đã quen thuộc trạng thái nguyên thần, Lâm Quý lập tức bay ra ngoài cửa sổ. Trong màn đêm, hắn có thể cảm giác rất rõ ràng, nguyên thần có chút giống như cá gặp nước, hơn nữa còn bắt đầu mơ hồ có một chút tăng trưởng. "Khó trách cảnh giới này gọi là Dạ Du Cảnh, ban đêm vừa có thể ngao du thiên địa, vừa có thể rèn luyện nguyên thần." Lâm Quý hơi giật mình. Nguyên thần Lâm Quý dạo chơi ở huyện Ngọc Tuyền hơn hai canh giờ, cho đến lúc cảm nhận được vài phần mỏi mệt, hắn mới trở về thân thể. Thật vất vả mới quên đi cơn đau đớn ngứa ngáy, lại một lần nữa bắt đầu hành hạ hắn. Nhưng giờ này khắc này, Lâm Quý lại vô cùng minh mẫn. Một là bởi vì sau khi Dạ Du trở về nguyên thần có chỗ tăng lên. Hai là bởi vì, cuối cùng hắn đã đột phá Đệ Ngũ Cảnh, đã có thể xưng là cường giả. Nhưng do thương thế quá nặng, cho dù đã khôi phục không ít, nhưng Lâm Quý vẫn khó có thể nhúc nhích. Hắn lại dùng thần thức nội thị lần nữa. Kinh mạch bị tàn phá đã khôi phục không ít, hơn nữa kinh mạch còn mở rộng ít nhất hơn năm thành so với lúc trước, ngoài ra đan điền cũng đã bình ổn rất nhiều. Lại nhìn dến tâm mạch của mình. "Cmn, hắc khí lại càng thêm mạnh mẽ."