Chương 175: Giải thích nghi vấn cho Ngộ Nan

Tuy rằng Lâm Quý đã sớm phát hiện, đoàn hắc khí do Tà Phật Ấn lưu lại sẽ càng trở nên mạnh mẽ khi thực lực của hắn tăng trưởng. Nhưng mới đột phá Đệ Ngũ Cảnh, hắc khí kia chẳng những không áp chế được chút nào lại còn phát triển mạnh mẽ hơn, điều này đã khiến cho Lâm Quý có chút không thể tiếp nhận. Trước đó, hắn còn ảo tưởng rằng không chừng sau khi đột phá, thọ nguyên có tăng trưởng, hắc khí sẽ bị áp chế đi không ít. Nhưng hiện tại xem ra, mộng đẹp vẫn nên ít nghĩ đến. Thu hồi thần thức, Lâm Quý đã cảm thấy hơi buồn ngủ, vốn hắn chỉ định nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, ai ngờ ánh mắt vừa khép lại, hắn lập tức ngủ thiếp đi. Dù Lâm Quý chưa tỉnh lại, hắn vẫn có thể cảm giác được rõ ràng thân thể của mình đã khôi phục được 3~4 thành. Kinh mạch trong cơ thể đã tốt hơn phân nửa, miệng vết thương trên bụng và xương cốt vỡ vụn trong cơ thể cũng đã khép lại hoặc trở về như cũ. Mặc dù khi thử vận động thân thể còn có thể cảm thấy từng cơn đau đớn nhẹ, nhưng ít nhất đã có thể chịu được. "Ngươi đã tỉnh?" Giọng nói của Chung Tiểu Yến vang lên. Lâm Quý giật mình, hắn quay đầu lại nhìn thấy Chung Tiểu Yến đang ngồi ở bên cạnh giường của mình. "Tại sao ngươi lại ở chỗ này, ta đã ngủ bao lâu rồi?" "Ngủ ba ngày rồi, mấy ngày nay đều do Chung cô nương chăm sóc ngươi." Giọng nói của Ngộ Nan vang lên từ bên cạnh. Y đang xếp đặt một cái lò nhỏ bên trong phòng Lâm Quý, bên trong bếp lò đang đun nước thuốc, mùi thuốc khó ngửi vô cùng. Lâm Quý theo bản năng nhíu mày: "Ngươi đang nấu thuốc cho ta?" "Đúng vậy, dược liệu đều lấy trong khố phòng của huyện nha, Giám Thiên Ty của các ngươi quả thực giàu có, nhà kho của Giám Thiên Ty trong thị trấn nho nhỏ này mà cũng có không ít hàng tốt." Ngộ Nan cười tủm tỉm nói. "Tại sao không nấu ở bên ngoài, mùi vị kia thật quá khó ngửi." "Cũng bởi vì rất khó ngửi, chưởng quầy mới hỏi ta có thể trở về trong phòng để nấu thuốc hay không." "Tại sao là gian phòng của ta?" "Cũng không thể nấu trong phòng của ta." Ngộ Nan nghiêng đầu trả lời. Lâm Quý nghẹn lời. Hắn cũng không phải không ngửi được mùi thuốc, chỉ là tên lừa ngốc nhỏ này nấu thuốc, ý vị thật sự có chút hành hạ người. Đại khái mùi vị tương đương với mùi chuột chết đã thối rữa hơn mười ngày ở phía sau tủ lạnh ở kiếp trước. Thậm chí chỉ có hơn chứ không kém. "Lâm thí chủ, nhịn một chút đi, đây là phương thuốc bí truyền trong sư môn tiểu tăng, hiệu quả rất nhanh." Ngộ Nan lại khuyên nhủ. Lâm Quý khẽ gật đầu, bắt đầu nín hơi, tiếp đó hắn nhìn về phía Chung Tiểu Yến. "Mấy ngày nay ngươi vất vả rồi." "Nên như vậy." Chung Tiểu Yến thấp giọng đáp, biểu cảm lại rất khó coi. "Sao vậy?" Lâm Quý nhíu mày hỏi. Chung Tiểu Yến trầm mặc thật lâu. "Đoàn hắc khí trên tâm mạch của ngươi là cái gì? Tóc bạc trên đầu ngươi là do đám hắc khí gây ra phải không?" Khuôn mặt Lâm Quý cứng lại, vô thức nhìn Ngộ Nan. "Con lừa trọc, là ngươi nói phải không?" Hắn nhớ kỹ chính mình đã nhắc qua việc đó với con lừa trọc chết tiệt này. "Tiểu tăng cũng không phải là người lắm miệng." Ngộ Nan vội vàng lắc đầu. Chung Tiểu Yến khẽ thở dài: "Lúc ta thay quần áo cho ngươi, vì tò mò cơ thể ngươi khôi phục như thế nào, ta đã dùng thần thức dò xét mới phát hiện ra." Nghe vậy, Lâm Quý mới phát hiện quần áo trên người mình đã bị thay đổi. Quần áo dính đầy máu đen trước đó đã không biết đi đâu, lúc này hắn đang mặc trên người một kiện trường sam màu trắng mới tinh. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Lâm Quý khẽ kinh sợ, hắn vội vàng đứng dậy, bất chấp đau đớn. Tiếp đó hắn chợt phát hiện Nhân Quả Bộ để ở bên cạnh cái gối của mình. Dường như bất kể là Ngộ Nan hay là Chung Tiểu Yến đều không nhìn thấy quyển sách nho nhỏ này. Nhân Quả Bộ vẫn thần bí như trước, người bên ngoài có nhìn thấy cũng sẽ vô ý thức bỏ qua, bất kể ai cầm đi sẽ đều trở lại bên người Lâm Quý. Lâm Quý thấy Nhân Quả Bộ vẫn còn đó thì mới thở dài một hơi. "Y phục này..." "Mua ở tiệm may." Chung Tiểu Yến rõ ràng có chút lo lắng, "Ngươi cũng chưa trả lời cho ta biết, hắc khí trên tâm mạch của ngươi là chuyện gì." "Không phải sự tình gì lớn." "Hắc khí kia đang cắn nuốt sinh cơ của ngươi, cho dù tu sĩ Dạ Du Cảnh có thể sống đến 200 năm, cũng không chống cự được tốc độ cắn nuốt của hắc khí! Ngươi còn dám nói đây không phải là chuyện lớn?" Chung Tiểu Yến đột nhiên bắt đầu kích động. Lâm Quý lại lắc đầu cười. "Thật không phải chuyện lớn, ít nhất còn hai năm nữa hắc khí kia mới có khả năng lấy mạng của ta, mà lần này ta tới Tương Châu, chính là vì giải quyết việc này. Đã có manh mối rồi, ta nói thật." Nghe vậy, sắc mặt Chung Tiểu Yến mới bình tĩnh lại. "Tốt nhất ngươi chớ có gạt ta, ta còn thiếu ngươi một cái mạng đây, trước khi ta mất mạng, không cho phép ngươi chết." "Việc này ai dám nói chắc chắn." Lâm Quý cười khổ không thôi. "Ta mặc kệ." Chung Tiểu Yến vươn tay hung hăng chỉ Lâm Quý vài cái, sau đó nàng để lại một ánh mắt uy hiếp, rồi mới quay người rời khỏi phòng. Đợi đến lúc Chung Tiểu Yến đi xa, Ngộ Nan mới bưng một chén thuốc đen như mực đi đến bên giường. Mắt thấy y làm bộ muốn bón cho mình, Lâm Quý vội vàng bò người dậy. "Tự ta có thể uống." Ngộ Nan đưa chén thuốc tới, y ngồi xuống vị trí lúc trước của Chung Tiểu Yến. "Mấy ngày vừa rồi Chung cô nương một tấc cũng không rời bên cạnh giường của ngươi, có thể nói là rất để tâm." Ngộ Nan cười tủm tỉm nói. "Nôn ọe." Chén thuốc thật sự khó uống, so với mùi thuốc còn khó chịu hơn nhiều. Nhưng Lâm Quý có thể cảm giác được rõ ràng, sau khi nước thuốc tiến vào bụng, tứ chi bách hải của hắn đều đang nóng lên, phát nhiệt, thương thế thật sự khôi phục nhanh hơn chút ít. Thuốc đắng dã tật, vẻ mặt Lâm Quý nhăn nhó, hắn cố nén nhịn uống hết thuốc nước vào trong bụng. "Ngươi muốn nói cái gì?" Khuôn mặt Ngộ Nan đỏ ửng mang theo vài phần hưng phấn. "Chung cô nương có tình cảm với ngươi." "Con lừa trọc ngươi, đây là sự tình ngươi nên quan tâm sao?" Lâm Quý liếc mắt, lại nằm xuống giường. "Chẳng phải Thí chủ là khách quen của Minh Hoa lâu ở huyện Thanh Dương sao? Tiểu tăng chưa từng thấy qua chuyện nam nữ, rất là tò mò, thí chủ nói một chút cho tiểu tăng thì có sao." "Chuyện này có gì hay mà nói? Chuyện nam nữ, không gì ngoài hai thứ." Lâm Quý đắc ý toét miệng cười. Ngộ Nan mở to hai mắt nhìn sang, y nhích đầu gần sát hơn chút ít. "Nói tỉ mỉ." "Giàu có, bộ dạng đẹp đẽ, vậy là đủ rồi." Ánh mắt Ngộ Nan càng trợn trừng lớn hơn, trong đôi mắt thật to đầy vẻ nghi ngờ. "Chỉ đơn giản như vậy?" "Còn có thể đơn giản hơn, cho dù xấu đẹp cũng không sao, có tiền là đầy đủ." Lâm Quý lại nói, mặt mày hớn hở. Ngộ Nan cau mày trầm tư một lát, rồi lại lắc đầu. "Thí chủ chớ có lường gạt tiểu tăng, tiểu tăng nói đến chuyện hai người yêu nhau, chứ không phải hoạt động hạ lưu như bên trong gánh hát." "Cái gì gọi là hoạt động hạ lưu, cuối cùng đều là nam hoan nữ ái, như thế nào lại hạ lưu rồi hả? Âm dương giao hợp chính là luật trời, như thế nào lại hạ lưu rồi hả? Phật Môn của ngươi còn có Hoan Hỉ Thiền, Đạo Gia cũng có Song Tu Pháp! Thế nào, đây đều là hoạt động hạ lưu?" "Này... Này..." Trong khoảng thời gian ngắn, Ngộ Nan cũng nói không ra lời. Đây là kiến thức mà y không biết, hết lần này tới lần khác sự lanh lợi ngày thường mà y vẫn đọc kinh sách lại không dùng được vào lúc này. "Nói không ra lời chứ? Ngươi là một chú chim non chưa hiểu việc đời, còn phải học hỏi rất nhiều thứ... Hả? Tại sao ngươi lại đến?" Lâm Quý đang hùng hồn nói khoác, thì chợt thấy Chung Tiểu Yến đã bưng tới vài cái đĩa thức ăn, nàng cười lạnh đứng ở cửa ra vào. Ngộ Nan đứng dậy thi lễ. "Lời Lâm thí chủ nói quá mức thâm ảo, tiểu tăng phải trở về phòng tìm hiểu thêm."