Chương 188: Một trời một vực

Tu vi của lão hòa thượng này cũng không tính là cao, chỉ có miễn cưỡng đạt tới Đệ Tứ cảnh, đối với Lâm Quý hiện tại mà nói thì không đáng nhắc tới. Nếu là trước kia, Lâm Quý cũng chỉ có thể nhìn ra lão hòa thượng này là yêu. Thế nhưng sau khi bước vào Đệ Ngũ cảnh, có nguyên thần lực gia trì, Lục Thức Quy Nguyên Quyết của hắn cũng tiến thêm một bước. Bởi vậy, tâm niệm vừa động, linh nhãn vừa mở ra, hắn đã trực tiếp nhìn thấu chân thân lão hòa thượng này. Đây là một con chồn yêu. Cùng lúc đó, Liễu Trần nhìn thấy linh quang trong mắt Lâm Quý, trong lòng cũng hiểu rõ vài phần, những trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt như cũ. “Thí chủ nhìn đủ chưa?” “Đủ rồi.” Lâm Quý thu hồi linh nhãn, ngồi trên bồ đoàn đối diện với Liễu Trần. Chung Tiểu Yến ngồi bên cạnh Lâm Quý. Ngộ Nan lại hành lễ, sau đó mới cung kính ngồi xuống. Sau khi phát hiện Liễu Trần là yêu, trong lúc nhất thời, Lâm Quý có chút không biết nên mở miệng như thế nào. Chung Tiểu Yến thì hoàn toàn không quan tâm, dù là người hay yêu thì chẳng qua cũng chỉ là một lão hòa thượng. Mặc dù Ngộ Nan không nhìn ra chân thân của lão hòa thượng nhưng cũng cảm giác được yêu khí, nhưng ngược lại y càng thêm trang nghiêm, hỏi: “Đại sư một thân yêu thân, duyên cớ gì lại thành trụ trì của Lôi Vân Tự này?” “Tiểu sư phụ là...?” “Không dám nhận, tiểu tăng Ngộ Nan.” Liễu Trần cười khẽ gật đầu, lên tiếng: “Hơn một trăm năm trước, ta cũng chỉ là một con chồn nhỏ trên Lôi Vân Sơn mà thôi, may mắn ăn linh quả khai linh, sau đó được tăng nhân trong Lôi Vân Tự nhận nuôi.” Nói đến chuyện cũ, trên mặt Liễu Trần càng thêm ôn hòa. “Từ đó về sau, mặc dù ta vẫn là thú vật, nhưng không khác gì tăng nhân trong chùa. Ta theo bọn họ cùng nhau dậy sớm niệm kinh, ban ngày vất vả, ban đêm lễ Phật.” “Có lẽ trong mắt các ngươi cuộc sống như vậy rất buồn tẻ, cho dù là các sư huynh đệ trong chùa cũng thường xuyên oán trách, chỉ là bị sư trưởng đè ép. Nhưng đối với thú vật trong núi như ta mà nói, lại là trời ban phúc duyên.” “Sau đó thì sao?” Ngộ Nan hỏi. Biểu cảm trên mặt Liễu Trần thu liễm một chút, nhưng lại không có buồn khổ phiền não, chỉ là một biểu cảm trống rỗng. “Về sau, trong chùa có một hòa thượng xấu xa, giết sạch sư trưởng và sư huynh đệ trong chùa, Lôi Vân Tự từ đó chỉ còn trên danh nghĩa. Mà ta mặc dù may mắn trốn thoát được một mạng, nhưng cũng không thể không rời khỏi nơi này, chỉ có thể tu luyện trong Lôi Vân Sơn.” “Tới mấy năm trước, cuối cùng ta cũng vượt qua Hóa Hình Kiếp, mặc dù thọ nguyên đã qua một nửa, nhưng ta vẫn nhớ ân đức của tăng nhân Lôi Vân Tự ngày xưa, vì vậy ta mới hóa thành Liễu Trần, mở lại Lôi Vân Tự này.” Dứt lời, Liễu Trần lại nhìn về phía Lâm Quý. “Lâm thí chủ, nguyên nhân như vậy ngươi có hài lòng không?” Lâm Quý khẽ lắc đầu: “Đại sư không cần như thế. Mặc dù ta là người của Giám Thiên Ti, nhưng cũng không phải thiện ác bất phân, cho dù là yêu, chỉ cần không làm ác thì sẽ vô sự.” Sao hắn có thể không nhìn ra, mặc dù nhìn Liễu Trần có vẻ phong khinh vân đạm, nhưng trong lòng lại kiêng kỵ không thôi đối với vị khách Dạ Du cảnh như hắn. Không ai có thể thờ ơ khi đối mặt với sự tồn tại dễ dàng nghiền ép bản thân cả. Tu Phật pháp cao thâm đến đâu cũng vô dụng. Nghe được lời này của Lâm Quý, Liễu Trần thở phào nhẹ nhõm. Ngộ Nan lại hỏi: “Trên đường tới đây, ta nghe nói trong chùa cầu phúc tương đối linh nghiệm, kính xin đại sư giải thích nghi hoặc.” “Không dám nhận là giải thích nghi hoặc.” Liễu Trần khoát tay áo, giải thích: “Chỉ là ta lắng nghe tâm nguyện của dân chúng, nếu là chuyện ta có thể làm được thì giúp bọn họ hoàn thành, đơn giản như vậy.” “Miệng ta vụng về, ăn nói không bằng những cao tăng ngao du tứ phương. Mặc dù ta tu Phật hơn một trăm năm, nhưng bảo ta đi giảng đạo thì lại khó, bởi vậy chỉ có thể tự mình ra tay, mới làm cho Lôi Vân Tự hương khói tràn đầy.” Nói đến đây, Liễu Trần khẽ cười, nói: “Phần lớn điều dân chúng cầu cũng không khó, nếu bị bệnh, ta sẽ dùng thảo dược trong núi hoặc là thuật pháp đơn giản chữa trị. Nếu cuộc sống quá khó khăn đến mức không thể tiếp tục được nữa thì ta sẽ để lại một chút tiền hương khói trong chùa. Nếu cầu con cái... đây là công việc của Bồ Tát, ta cũng không quản được.” “Nói chung, trên thực tế, ta giúp dân chúng hoàn thành nguyện cũng không nhiều. Nhưng cho dù chỉ có một chuyện linh nghiệm thì sẽ một truyền mười mười truyền trăm, nếu có người không tin, đương sự còn có thể đứng ra lên tiếng.” “Kỳ thật ngay từ đầu, ta cũng chưa từng nghĩ tới, hương khói bây giờ của Lôi Vân Tự lại có thể thịnh vượng hơn vài phần so với trăm năm trước.” Nghe đến đó, đám người Lâm Quý cũng đều rõ ràng lai lịch của Lôi Vân Tự, ba người không khỏi sinh ra vài phần khâm phục đối với vị hòa thượng Liễu Trần này. Đây đại khái là trăm năm trước một con chồn thoát khỏi tai họa diệt tự, sau khi tu vi có thành tựu lại hoàn thành tâm nguyện ấp ủ bấy lâu của bản thân. Lúc đến như lọt vào trong sương mù, nhưng sau khi nghe Liễu Trần nói xong mới phát hiện sự tình hóa ra lại đơn giản như vậy. Lâm Quý thở phào nhẹ nhõm, điều này hoàn toàn khác với suy đoán ác ý ban đầu của hắn. Sau khi tự giễu cười cười, hắn lại lên tiếng nói: “Chuyện diệt tự trăm năm trước mà đại sư nói, hẳn là do Tà Phật Di Chương gây ra, Di Chương kia đã chết, đại sư cũng có thể yên tâm.” “Ồ?” Liễu Trần có chút ngoài ý muốn. Lâm Quý gật đầu, rồi lại nói: “Thật không dám giấu, tại hạ đến Lôi Vân Tự là để tìm cách cầu mệnh.” Lâm Quý nhanh chóng kể lại đơn giản chuyện Tà Phật một lần, lại chỉ vào ngực mình. “Có người nói cho ta biết, hắc khí trên người ta tên là Tà Phật Ấn, Tà Phật Ân này đến từ Lôi Vân Tự.” Nghe Lâm Quý nói xong, Liễu Trần lại lắc đầu. “Ta chưa từng nghe qua Tà Phật Ấn.” Lâm Quý có chút thất vọng. Chung Tiểu Yến ở một bên lại cau chặt mày, có chút vội vàng. “Đại sư, ngươi ngẫm lại một chút, Lôi Vân Tự có thể truyền thừa nhiều năm như vậy thì chắc chắn có không ít bí pháp chứ? Nói không chừng cái trên người hắn có thể không gọi là Tà Phật Ấn thì sao?” “Tiểu Yến.” Lâm Quý nắm lấy cổ tay Chung Tiểu Yến, cho nàng một ánh mắt trấn an. “Ngươi nhìn ta như vậy có ích lợi gì? Đây không phải là manh mối duy nhất của ngươi sao?” Chung Tiểu Yến bất mãn hất tay Lâm Quý ra: “Bây giờ manh mối bị đứt đoạn, vậy sau này ngươi phải làm sao? Chẳng lẽ thật sự để ta trơ mắt nhìn sinh cơ của ngươi chậm rãi ma diệt mà chết?!” “Tiểu Yến, ta còn có thời gian, không đến mức...” “Cái gì mà không đến mức! Một hai năm chớp mắt sẽ trôi qua, ngươi cho rằng ngươi còn có thể có bao nhiêu thời gian?! Ngươi là tên khốn kiếp, bổn cô nương nhịn ngươi đủ rồi!” Chung Tiểu Yến nắm lấy cổ áo Lâm Quý, ánh mắt hơi phiếm hồng: “Nếu không phải nhìn ngươi cách ngày chết không xa, ta đã sớm đốt ngươi thành tro rồi, tên khốn kiếp!” “Chuyện của bản thân còn không biết lo, nếu không phải ta thúc giục, ta còn không biết bây giờ ngươi và lừa trọc còn đang du sơn ngoạn thủy ở đâu nữa! Chờ lãng phí nhiều thời gian rồi mới đến Lôi Vân Tự, lại phát hiện là công dã tràng, lúc đó để ta xem ngươi sẽ làm thế nào!” “Cái này...” Lâm Quý á khẩu, không biết nên đáp lại như thế nào. Chung Tiểu Yến buông tay ra, ngồi trở lại vị trí cũ, không nhìn thèm Lâm Quý nữa. “Bình thường không phải rất giỏi sao? Tóc đã hoa râm, coi ngươi còn có thể chống đỡ được mấy ngày?!” Nhưng đúng lúc này, Liễu Trần ở một bên lại đột nhiên nói. “Lâm thí chủ, có thể cho ta xem hắc khí trong ngực ngươi không?” Đương nhiên Lâm Quý không có lý do gì để cự tuyệt. Hắn cởi áo ra, tùy ý để Liễu Trần dò xét. Rất nhanh, Liễu Trần thu tay lại, hơi cau mày. “Nếu là nói Tà Phật Ấn, ta thật sự không biết. Nhưng vừa rồi lời của vị nữ thí chủ này lại nhắc nhở ta, trong truyền thừa của Lôi Vân Tự, quả thật có thủ đoạn tương tự.” “Thủ đoạn gì?!” Chung Tiểu Yến vội vàng hỏi.